Thần Y Trọng Sinh

Chương 813



Chữ “Chiến” bị kiếm của Mạc Phàm chém thành hai, chiến ý tràn đầy biến mất, giọng nói của Vạn Thiên Tuyệt không còn vang lên ở Giang Nam nữa, bốn cột sáng cũng nhanh chóng biến mất trong trời đêm.  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, liếc mắt nhìn về phía biển Đông.  

Trên một hòn đảo nhỏ trong biển Đông, Vạn Thiên Tuyệt mở hai mắt, giống như cảm ứng được nhìn về phía Mạc Phàm ở xa xa, khóe miệng hơi nhếch lên.  

- Tiểu tử, có can đảm, nếu cậu mạnh hơn chút nữa, có thể quyết đấu với tôi trên tháp Đông Phương, cậu bây giờ sao, chỉ có thể chết trên đỉnh Long Đảo.  

Vạn Thiên Tuyệt thản nhiên nói, trong giọng nói như có chút tiếc nuối.  

Chữ chiến này tồn tại ba ngày, mãi đến ngày gửi thư quyết chiến mới bị một kiếm của Mạc Phàm chém rụng, thực lực của Mạc Phàm nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.  

Còn trẻ tuổi đã có tu vi này, thiên phú đúng là nghịch thiên.  

Khi ông ta ở độ tuổi Mạc Phàm, tuy đã bộc lộ tài năng, nhưng không thể theo kịp Mạc Phàm hiện giờ.  

Cho Mạc Phàm chút thời gian nữa, chỉ sợ chưa đến 10 năm là vô địch thế giới.  

Nhưng người trẻ tuổi không biết đạo lý cây cao vượt rừng gặp gió quật, vậy chỉ có thể chết yểu.  

Một thiên tài như vậy sắp ngã trên tay ông ta, thân là tiền bối ít nhiều gì vẫn hơi tiếc hận.  

Dù sao có rất nhiều người tầm thường, người có thiên phú kinh thiên thì trong hàng tỷ khó mà có một.  

Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, trong mắt lóe lên ngọn lửa.  

ể ắ ắVạn Thiên Tuyệt có thể cảm nhận được hắn, hắn sẽ không cảm nhận được Vạn Thiên Tuyệt sao?  

- Tôi mạnh hơn một chút, ngăn cách không gian vẫn có thể g iết chết ông.  

Thực lực của hắn hiện giờ Vạn Thiên Tuyệt không thể sánh được, đi về trước một bước nữa cho dù ngăn cách thiên sơn vạn thủy, hắn cũng có thể giết Vạn Thiên Tuyệt, không cần phải đến đảo nhỏ chỗ ông ta.  

- Hô hô, tiểu tử, tôi hi vọng ba ngày sau, thực lực của cậu mạnh như khẩu khí, không uổng công lão phu chuẩn bị chiến thư riêng cho cậu.  

Vạn Thiên Tuyệt không tức giận, cười khinh thường nói.  

Người trẻ tuổi thôi mà, khó tránh khỏi khí thịnh.  

- Tôi cũng hi vọng thanh danh và thực lực của ông xứng với cái tên thực, nếu không không chỉ ông, cả Thanh Bang tôi cũng diệt.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

So với nhà Miyamoto, Vu Thần Giáo, Hắc Ám Giáo Đình, hắn càng muốn thu thập Thanh Bang.  

Đợi hắn giết Vạn Thiên Tuyệt, Thanh Bang cũng bị diệt.  

Vạn Thiên Tuyệt nheo mắt, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh, ông ta im lặng một lát, lúc này mới mở miệng lần nữa.  

- Được lắm, tiểu tử, tôi đợi cậu.  

- Đợi đi!  

Mạc Phàm thu hồi trường kiếm trong tay, quay về đứng trước người bốn người kia.  

- Mạc Phàm, cậu cho thứ gì vào trong người chúng tôi?  

Bá tước Rose tức giận hỏi.  

Đốm lửa vừa rồi của Mạc Phàm bay vào trong cơ thể bọn họ, với thực lực của bọn họ, sao không nhìn thấy.  

Bọn họ không biết đốm lửa đó là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt.  

Một thứ như vậy ở trong người, không khác gì bị người ta bắn tên độc không biết.  

- Muốn biết là thứ gì, các người có thể rời khỏi tỉnh Giang Nam thử xem.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn bọn họ nói.  

Những thứ này là bốn hạt giống ly hỏa, chỉ cần bọn họ đi xa quá 100 mét, ly hỏa sẽ dấy lên trong cơ thể bọn họ.  

Muốn không chết, trừ phi có cao thủ Kim Đan kỳ trở lên mới cứu được bọn họ.  

- Cái gì?  

Tuy Mạc Phàm không trả lời, nhưng gần như đã cho bọn họ đáp án.  

Đốm lửa tiến vào trong cơ thể bọn họ sẽ giết bọn họ, hiện giờ mạng nhỏ của bọn họ nằm trong tay Mạc Phàm.  

Lúc này sắc mặt bá tước Rose xanh mét, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

Ông ta đường đường là trưởng lão của Hắc Ám Giáo Đình, bá tước người thân của nữ vương Anh quốc, địa vị ở Anh quốc rất cao, ông ta từng tới Hoa Hạ, nhân viên Hoa Hạ tiếp đãi ông ta rất cung kính.  

Nhưng mạng nhỏ của ông ta lại bị một tiểu tử Hoa Hạ nắm, điều này làm ông ta rất khó chịu.  

- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại, chúng tôi sẽ xem cậu dựa vào cái gì đánh bại Vạn Thiên Tuyệt, nếu cậu không phải đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt, vậy đợi bị diệt môn đi.  

Rose hung dữ nói.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Rose một cái.  

- Nếu tôi không phải đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt, các người có thể sống sót rời khỏi Hoa Hạ.  

- Hửm?  

Mấy người bao gồm cả Rose trong đó lại sửng sốt.  

Mạc Phàm không chỉ không giết bọn họ, còn nói nếu thua bởi Vạn Thiên Tuyệt, sẽ thả bọn họ.  

Nếu đổi lại là những người khác, chắc chắn sẽ vui vẻ, dù sao có thêm cơ hội sống sót.  

Nhưng bốn bọn họ không cười nổi.  

Mạc Phàm dám nói như vậy, đã nói lên Mạc Phàm nắm chắc đối phó được Vạn Thiên Tuyệt.  

Như vậy có vẻ đáng sợ rồi.  

Bọn họ chết trên tay Mạc Phàm là chuyện nhỏ, nếu Mạc Phàm có thể đánh bại Vạn Thiên Tuyệt, có khả năng Mạc Phàm sẽ đến mỗi nhà bọn họ, đến lúc đó là tai họa ngập đầu.  

- Còn không đi, để tôi tiễn các người một đoạn sao?  

Mạc Phàm thấy bốn người thất thần tại chỗ, lạnh giọng hỏi.  

Lúc này Abe Koue, nữ thích khách và vu sư kia mới phản ứng kịp, trong mắt tràn đầy dị sắc liếc nhìn Mạc Phàm một cái, nhanh chóng xoay người rời đi, không dám ở lại.  

Mặt bá tước Rose xám xịt, không còn khí tức quý tộc tài trí hơn người lúc trước, chật vật rời đi.  

Bây giờ đi còn nghĩ được biện pháp xóa thứ quỷ quái trong cơ thể, với bảo nhà bọn họ chuẩn bị cẩn thận.  

Hiện giờ không đi, ngay cả cơ hội này cũng không có, sẽ bị Mạc Phàm giế t chết ngay.  

Chỉ trong phút chốc, bốn người biến mất vô tung vô ảnh.  

Trước trang viên Mạc gia yên tĩnh lại, nhưng cả Giang Nam bắt đầu sôi trào hừng hực.  

Tỉnh Giang Nam là một đại đô thị, không chỉ tụ tập vô số nhà giàu có, thế gia trong và ngoài nước, còn có rất nhiều thế lực cấp thế giới chiếm cứ ở đây.  

Lần trước Vạn Thiên Tuyệt đến Hoa Hạ được chú ý khắp nơi, lần này xuất quan đi tới Hoa Hạ sao có thể kém lần trước.  

Nhất là đi khiêu chiến Mạc Phàm thanh danh đang lên cao ở tỉnh Giang Nam, chuyện này như hắt một chậu nước ấm vào trong chảo dầu.  

- Lần này có trò hay để coi rồi.  

Một người đàn ông gương mặt Châu Âu mặc áo ngủ, ôm một mỹ phụ Hoa Hạ mặc áo ngủ cùng loại nói.  

Mấy năm nay tốc độ Hoa Hạ quật khởi rất nhanh, vượt qua tưởng tượng của bọn họ, đại chiến bên trong Hoa Hạ một trận, chỉ có lợi không có hại với bọn họ.  

- Có gì hay chứ, không phải là hai người đàn ông đánh nhau thôi sao, đẹp hơn em à?  

Mỹ phụ hơi ghen nói.  

- Sao bọn họ có thể so được với em, em đẹp nhất.  

Người đàn ông Châu Âu cười dâm nói.  

- Vậy chúng ta tiếp tục nhé?  

Trong mắt mỹ phụ có gợn sóng, nói tiếp.  

- Tuân mệnh, thân ái.  

Tâm tình người đàn ông Châu Âu rất tốt, ném mỹ phụ lên giường to, tiếng thở gấp vang lên trong phòng ngủ.  

Trong phòng khách xanh vàng rực rỡ khu nhà cao cấp khác, một đám người trẻ tuổi lắc ly rượu vang hơi nhếch miệng, trong mắt bọn họ tràn đầy khinh thường.  

- Cuối cùng cũng đến, tên tiểu tử kia kiêu ngạo như thế, xem lần này cậu ta có bản lĩnh gì, tôi cá một pháp khí thượng phẩm, chắc chắn tên tiểu tử kia thua.  

- Tôi cá hai kiện, chắc chắn tên tiểu tử kia sẽ chết không thể nghi ngờ.  

Một người khác hả giận nói.  

- Cộng thêm tôi nữa.  

- Được, đều nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi đến nơi đó lấy vài thứ, không phải các anh không biết tầm quan trọng của nơi đó?