- Thứ này không thể thương tổn được tôi, có thể thương tổn được người của tôi sao, Tôn Bán Y?
Mạc Phàm cao giọng nói, một chân giơ lên, thân thể biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, giọng nói của hắn mới truyền ra, như thuấn di đến trước người đám Tần Kiệt.
Hắn không chỉ ngăn cản những hắc vụ này, trái lại còn hít sâu một hơi, những hắc vụ này lập tức bay về phía hắn.
Chỉ trong chớp mắt, hắc vụ đều biến mất trong bụng Mạc Phàm.
Hắc khí biến mất vào trong cơ thể Mạc Phàm, Mạc Phàm đều không có chuyện gì, hắn nhìn về phía đám Tôn Bán Y.
Vẻ mặt Tôn Bán Y ngây ngốc, cốt địch trong tay rơi “lạch cạch” xuống đất, trên mặt ông ta đều là không tin được.
Độc vật này chính là độc khí Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ mang theo từ nhỏ, rất độc.
Để ở bất luận nơi nào, nơi đó sẽ thành một vùng tử địa.
Cả người lẫn vật đụng vào một chút, sẽ lập tức biến thành hắc thủy.
Loại độc này chính ông ta còn khó giải, trúng ít độc ông ta còn cứu được, nuốt khói độc giống như Mạc Phàm, ông ta muốn giải cũng không giải được.
Vậy mà Mạc Phàm hấp thu hết những khói độc đó, còn không xảy ra chuyện gì.
- Mạc Phàm, cậu…
Tôn Bán Y nghiến răng nói.
Trên mặt Mạc Phàm không vui không buồn, thân là đệ tử của Thần Nông Tông, chỉ có đệ tử trung tâm mới có thể tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết.
Ngoại trừ công pháp trấn phái ra, đệ tử Thần Nông Tông còn tu luyện các loại công pháp phòng thân, ví dụ như Bắc Huyền Chi Thuật.
Sau khi tu luyện Bắc Huyền Chi Thuật xong, tương đương với ngự độc chi thể.
Ngoại trừ một số độc kỳ lạ ra, Bắc Huyền Chi Thuật đều có thể trung hòa độc tố.
Trúng độc càng nhiều, Bắc Huyền Chi Thuật cũng càng cường đại, ngự độc chi lực cũng càng mạnh, gần như có thể vô độc khả xâm.
Chỉ là cổ độc Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ, cũng muốn hạ độc hắn, ha ha.
- Tôn Bán Y, ông dùng Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ đối phó tôi, vậy ông cũng thử một châm của tôi xem.
Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, ngân châm như ngón tay xuất hiện trong tay hắn.
Ngón tay hắn khẽ búng, ngân châm xoay tròn trực tiếp biến mất vào trong không gian, khi xuất hiện đã đến trước người Tôn Bán Y.
Tôn Bán Y thầm kêu một tiếng không hay, muốn trốn đi.
Bỗng nhiên cây châm kia bùng nổ, một hóa thành chín, tốc độ tăng nhanh.
Không đợi Tôn Bán Y chạy trốn, chín cây châm biến mất vào trong huyệt Thiên Đỉnh, huyệt Thái Dương, mi tâm, nhân trung của Tôn Bán Y.
Trên gương mặt già nua của Tôn Bán Y không còn huyết sắc, trắng bệch, cả người như bùn lầy xụi lơ trên đất.
- Đây là Vô Lượng Châm sao?
Tôn Bán Y sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nói.
- Không sai, chậm rãi phá giải đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Vô Lượng Châm là một trong những châm thuật thường dùng để khống chế y tu trong đấu y, châm thuật này sẽ không trí mạng, nếu không biết phương pháp phá giải, sẽ khiến dược khí trên người y tu càng ngày càng ít, mãi đến khi biến mất mới thôi.
Dược khí không là gì trong mắt bác sĩ bình thường, nhưng ở trong mắt y tu thì như bảng hiệu, không có dược khí sẽ không là y tu chân chính.
Không phải Tôn Bán Y là thần y số một thủ đô sao, hắn xem ông ta có bản lĩnh thế nào.
Trên mặt Tôn Bán Y xanh mét, ông ta chỉ biết đến châm thuật này mà thôi, không biết phương pháp phá giải.
Ông ta từng đọc châm phổ về Vô Lượng Châm, nghiên cứu rất lâu mà không có thông tin gì, sao giải được Vô Lượng Châm?
- Chuyện này…
Ông ta do dự rất lâu, cũng không dám động những châm này.
Lần này ánh mắt tất cả mọi người ở đây âm tình bất định, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Tôn Bán Y dùng Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ cũng không làm gì được Mạc Phàm.
Trái lại Mạc Phàm chỉ dùng một châm, Tôn Bán Y trực tiếp bó tay chịu trói.
Đến đây bốn đại cao thủ của Long Hoa Hội bọn họ, một nửa đã thua Mạc Phàm.
Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên cũng nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, quả thật cậu có chút bản lĩnh.
Âm Vô Thiên nhíu mày, thận trọng nói.
Ông ta vốn không để Mạc Phàm vào mắt, không ngờ Mạc Phàm lợi hại như vậy.
- Các ông cùng lên đi, ngoài ra lấy Thiên Địa Nhân thư của các ông ra, để Diệt Thần xuất hiện, nếu không các ông sẽ thua.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Mạc Phàm cậu đừng quá càn rỡ, cậu chỉ có chút bản lĩnh mà thôi.
Âm Vô Thiên giống như không hề lo lắng, khinh thường nói.
- A… Phải không?
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe lên dị sắc, nhìn xung quanh.
Không đợi hắn nhìn ra cái gì, Âm Vô Thiên cười lạnh lùng.
- Vô Nhai, ông còn do dự gì nữa, chẳng lẽ ông muốn nhìn tiểu tử này kiêu ngạo tiếp?
Dạ Vô Nhai để chén trà xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
- Mạc Phàm, cậu biết rất nhiều chuyện, nhưng cậu không cảm thấy cậu đang ở trong sách sao?
Ông ta vừa nói xong, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi, giống như cảnh huyền ảo bị đánh tan, quay về bộ dạng ban đầu.
Nơi này không có cung điện bị tàn phá, cũng không có trang viên.
Dưới chân bọn họ là một vòng tròn màu xanh rất to, vòng tròn như ngọc tệ khắc đầy văn tự hình trùng điểu thú.
Trên không vòng ngọc này là một vòng ngọc màu trắng còn lớn hơn nữa, chuyển động dựa theo quỹ tích.
Giữa hai vòng ngọc to lớn, từng thứ gì đó như ngọc giản cỡ to, vờn quanh hai vòng ngọc này tạo thành vòng.
Toàn thân ngọc giản màu đỏ, bên trên không có chút văn tự nào.
Đám Dạ Vô Nhai vốn đang ngồi trên ghế đá, lúc này ở phía trước ngọc giản.
Cửu Trọng Tù Long Trận trên người Huyền Linh Tử và Vô Lượng Châm trên người Tôn Bán Y đều rơi trên ngọc giản, không phải ở trên người bọn họ.
Bỗng nhiên đại điện biến thành như vậy, mắt Sử Hàng mở to, trực tiếp ngây ngẩn cả người, tựa như đang nằm mơ.
Tần Kiệt và A Hào đi theo Mạc Phàm xem như thấy không ít cảnh như vậy, nhưng lúc này sắc mặt đều khó coi, cảnh giác nhìn xung quanh.
Hắn vốn hoài nghi tam thư của Long Hoa Hội là Thánh Môn Tam Thư, không ngờ đúng là thật.
Chẳng trách hắn không thể phát hiện hắn đã đến trong sách, Thiên Thư trong tam thư là một trong những pháp khí giấu thần thức tốt nhất.
Tam thư đều xuất hiện, huyễn hóa ra ảo cảnh lại càng thật giả khó phân biệt.
Nếu khống chế tam thư đến mức tận cùng, ảo ảnh huyễn hóa ra còn chân thật hơn cả thế giới chân thật.
Ở Tu Chân giới, có một đệ tử phong lưu của Ma Giáo nhìn trúng nữ đệ tử Nho Môn, sau khi lừa gạt nữ đệ tử này lên giường, liền đá cô ta.
Dưới cơn giận dữ, nữ đệ tử Nho Môn đã thu đệ tử Ma Giáo vào trong tam thư của mình.
Đệ tử Ma Giáo này bị giam trong sách trăm năm mà không phát hiện ra, cuối cùng được thả ra ngoài mới biết, chuyện này đủ để thấy tam thư đáng sợ thế nào.
Tam thư vừa xuất hiện, lo lắng trên mặt những người đang ngồi mất đi, thay vào đólà vẻ đắc ý, một đám người nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh thường.
- Mạc Phàm, cậu chỉ có chút bản lĩnh đó mà thôi, vậy mà cậu còn muốn Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên cùng tiến lên, chúng tôi có thể thua được sao?
Nguyên Long gia chủ Nguyên gia cao giọng cười nói.