Thần Y Trọng Sinh

Chương 879



Bệnh của Dạ Tình là do vấn đề thể chất của cô, xét đến cùng vẫn là vì huyết khế này.  

Chỉ cần không cố gắng chống lại huyết khế, sẽ không bị bệnh, nhưng không phải là tuyệt đối.  

Ví dụ như Dạ Tình là Âm Dương Chi Thể, loại thể chất này trời sinh đã bài xích các loại pháp thuật, khế ước.  

Nếu Dạ Tình có tu vi, đối mặt với khế ước sẽ không xảy ra chuyện, khế ước này sẽ bị Dạ Tình hóa giải, hoàn toàn không bị khế ước trừng phạt.  

Nhưng khi định khế ước này, Dạ Tình còn là một thai nhi, vốn dĩ không có năng lực phản kháng.  

Khế ước này kết hợp với Âm Dương Chi Thể của Dạ Tình, không khóa âm thì khóa dương.  

Khóa âm, cơ thể của Dạ Tình rất nóng.  

Khóa dương thì ngược lại, cơ thể Dạ Tình sẽ lạnh đến mức huyết dịch ngừng lưu chuyển.  

Khóa âm khóa dương lâu, thậm chí huyết khế còn khóa luôn cả âm dương.  

Bất luận là gặp phải tình huống nào, Dạ Tình đều không khác gì người chết, còn vô cùng đau đớn.  

Chỉ cần giải huyết khế trong cơ thể Dạ Tình trước, bệnh của Dạ Tình sẽ tốt hơn nửa.  

Sau đó giải quyết Âm Dương Lực bị khóa trong cơ thể Dạ Tình, bệnh của Dạ Tình sẽ khỏi hẳn.  

Phương thuốc mà hắn đưa cho đám Lam Phi lúc trước là điều giáo âm dương trong cơ thể, có thể giảm bớt tình trạng của Dạ Tình.  

- Tôi…  

Sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ khó coi, miệng cử động một lúc lâu, nhưng không nói gì.  

Mạc Phàm không để ý đến Thượng Quan Vô Kỵ, hai tay Mạc Phàm càm hai sợi tơ hồng, trong mắt chớp lóe kim quang, giống như hai bóng đèn.  

Cùng lúc đó, kim quang trên tay hắn dài ra, hình thành một cái kéo.  

Trên hai chiếc kéo này có khắc đầy phù văn, một cái hình rồng, một cái hình phượng, để phía trước dây tơ hồng.  

Huyết khế loại này là thứ lạ nhất, không bắt được, không hủy được, kéo dây tơ hồng huyết khế ra thì rất đơn giản.  

Nhưng muốn kéo đứt thì rất khó khăn, cho dù dùng lực kéo, cũng không thể kéo đứt sợi tơ này, chỉ có rất ít pháp khí và pháp thuật mới làm được.  

- Đoạn!  

Hắn khẽ quát một tiếng.  

Một chữ vang lên, kéo hình rồng và kéo hình phượng trong tay hắn chậm rãi mở ra, cắt dây tơ hồng của Thượng Quan Vân Phi và Dạ Tình.  

“Tách!” Âm thanh như dây đàn kéo căng vang lên, hai sơi tơ hồng cùng bị tách ra.  

Nhưng mà tơ hồng không chỉ không biến mất, mà phình to, từ kích thước dây đàn biến thành cánh tay trẻ con.  

Chỗ đứt hai sợi dây đột nhiên nâng lên, hóa thành bốn con rắn dài màu đen vô cùng hung ác.  

Trên đỉnh đầu huyết xà này còn có sừng, toàn thân phiếm hồng quang, trong miệng đầy răng nanh sắc bén, nước bọt trào ra liên tục.  

Bốn con huyết xà vừa thành hình, trong mắt chúng chớp lóe hung quanh, nhìn chằm chằm về phía Mạc Phàm, cái miệng to như bồn máu há ra, muốn cắn lấy Mạc Phàm.  

- Phệ Huyết Thú?  

Bốn con huyết xà này vừa xuất hiện, sắc mặt không ít người thay đổi, vội vàng lùi về phía sau, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.  

Phản phệ khế ước bình thường đều là lực lượng trừng phạt, cùng lắm là nguyền rủa.  

Mạc Phàm giải trừ khế ước của Dạ Tình và Thượng Quan Vân Phi, vậy mà xuất hiện Thị Huyết Thú.  

Thị Huyết Thú là bản nguyền rủa tiến hóa, có linh tính nhất định, cho dù là Ngũ Hành Thuật Pháp, hay tấn công bằng vật lý đều không có tác dụng gì với Thị Huyết Thú, thực lực của Thị Huyết Thú mạnh hơn nguyền rủa nhiều.  

Bị thứ này quấn thân, chẳng khác nào sống không bằng chết.  

Sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ cũng thay đổi, trong mắt lập tức xuất hiện vui mừng.  

May mà ông ta không giải trừ huyết khế, nếu không chắc chắn ông ta sẽ bị phản phệ.  

Bây giờ sao, người chết sẽ là Mạc Phàm.  

Long Hoa Hội bọn họ đang tìm biện pháp đối phó Mạc Phàm, trái lại Mạc Phàm lại tự mình đưa vào họng súng.  

Nếu Mạc Phàm bị Thị Huyết Thú này bò lên, cho dù cậu ta là ai, không lâu sau sẽ chết vì khí huyết bị hút sạch, thậm chí không cần Long Hoa Hội bọn họ ra tay.  

- Mạc Phàm, cẩn thận!  

Dạ Tình nhìn thấy bốn con huyết xà này, vội vàng muốn lùi về phía sau, muốn kéo hai con huyết xà trên người cô phân ra đi.  

- Dạ Tình, đừng nhúc nhích, cháu làm vậy sẽ khiến Mạc tiên sinh giải trừ huyết khế thất bại.  

Vẻ mặt Thượng Quan Vô Kỵ khẩn trương, giả mù sa mưa nhắc nhở.  

- Chuyện này…  

Thượng Quan Vô Kỵ nhắc nhở như vậy, lông mày Dạ Tình nhíu lại, đứng yên tại chỗ không động, rơi vào thế khó xử.Giữa bốn con huyết xà, vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt.  

- Chỉ là Thị Huyết Thú, cũng muốn lỗ m ãng trước mặt ta.  

Không đợi huyết xà quấn lên người hắn, kim quang trong mắt hắn khẽ chuyển. Những kim quang này như một vòng xoáy, xuất hiện trước người hắn.  

Kim quang xoay tròn, bốn con huyết xà kêu gào, quay đầu muốn trốn vào trong cơ thể Dạ Tình và Thượng Quan Vân Phi.  

- Muốn tới thì tới, muốn về thì về theo ý các ngươi sao?  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, kim quang trong mắt tăng vọt, cuốn lấy huyết xà vào bên trong.  

Vòng xoáy chuyển động, trong chớp mắt huyết xà bị dập nát.  

Huyết xà dập nát không biến mất, mà lại tăng vọt lên, biến thành từng sợi huyết xà nhỏ hơn nhiều.  

Huyết xà này bám vào trên vòng xoáy màu vàng, vậy mà chui vào trong mắt Mạc Phàm.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, giống như sớm đã dự đoán được.  

Nếu Thị Huyết Thú này dễ đối phó như vậy, đã không dây dưa với người ta cửu thế rồi.  

- Đều bị diệt cho tôi.  

Bỗng nhiên vòng xoáy màu vàng trong mắt hắn dừng lại, hóa thành từng sợi kim tuyến.  

Trong chớp mắt kim tuyến biến mất vào trong cơ thể huyết xà bám trên nó, huyết xà từ màu đỏ như máu nhanh chóng biến thành màu vàng.  

Chỉ trong phút chốc, toàn bộ huyết xà đều biến thành màu vàng.  

Màu vàng dọc theo cơ thể huyết xà, tiến vào trong huyết tuyến trên người Dạ Tình và Thượng Quan Vân Phi, chui vào trong cơ thể hai người.  

Cơ thể Dạ Tình và Thượng Quan Vân Phi run lên, vội vàng nhìn về phía tay mình, chỉ thấy kim tuyến trên tay bọn họ hình thành một phù văn cổ xưa màu vàng.  

Hơn nữa không chỉ trên tay bọn họ, trên mặt, trên người bọn họ, mỗi một chỗ da thịt đều có.  

- Khế Diệt!  

Mạc Phàm khẽ quát, kim văn trên người Dạ Tình và Thượng Quan Vân Phi sáng lên.  

Cùng lúc đó, chỗ mi tâm hai bọn họ, một ấn ký hình rồng và ấn ký hình phòng sáng lên lại tắt đi.  

Ấn ký càng lúc càng mờ nhạt, chớp lóe mấy cái liền biến thành máu khô rơi từ mi tâm bọn họ xuống, hóa thành tro bụi trong không trung.  

Kim quang trên người hai người chớp lóe, kim văn như nước biển rút đi rời khỏi cơ thể hai người, quay về trong mắt Mạc Phàm.  

Thượng Quan Vô Kỵ và Thượng Quan Vân Phi đều sửng sốt.  

- Cứ thế là giải trừ được sao?  

Giải huyết khế vô cùng nguy hiểm, gặp Thị Huyết Thú lại càng thập tử vô sinh.  

Nhưng ở trong tay Mạc Phàm, thì đơn giản như xe chỉ luồn kim.  

Không chỉ không xảy ra chuyện gì, Thị Huyết Thú còn bị Mạc Phàm giết rất dễ dàng.  

Diệt Thị Huyết Thú không có vấn đề gì, hôn ước của Thượng Quan gia bọn họ đã không có, Tử Nguyệt Trai cũng không còn rồi.  

Cạm bẫy mà bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ, kết quả là trộm gà không được lại mất nắm thóc.  

Mắt Mạc Phàm nhắm lại rồi mở ra, kim quang biến mất trong đáy mắt hắn, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Vô Kỵ.  

- Tôi đã chữa bệnh cho Dạ Tình xong rồi, các ông còn chưa cút?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.