Lúc trước nếu không phải Giang Thành đồng ý bảo vệ người nhà hắn, hắn sẽ không gia nhập Long Tổ.
Quả thật Long Tổ có bảo vệ Mạc gia, hắn cũng từng cứu tiểu đội Thanh Long và tiểu đội Bạch Hổ.
Hiện giờ có mấy Thủy Tộc nổi loạn, vậy mà Long Tổ muốn ép hắn cúi đầu, chuyện này không cần phải chọn.
Nếu như con kiến muốn thần linh cúi đầu, trừ phi có thực lực đó.
Chu Tước nhíu mày, giọng nói cũng phát lạnh.
- Mạc Phàm, cậu muốn phản bội rời khỏi Long Tổ sao?
- Mạc Phàm, đừng kích động, cậu khoan hãy đưa ra quyết định, tôi lập tức xác nhận một phen.
Giang Thành cuống quít nói.
Một khi Mạc Phàm phản bội rời khỏi Long Tổ, trên bảng kẻ địch sẽ có thêm Long Tổ nữa.
Với thực lực của Mạc Phàm, đối phó Mạc Phàm không chỉ có trưởng lão Thanh Long như ông ta, còn có Hỗn Độn vài chục năm chưa xuất hiện.
Vài chục năm Hỗn Độn chưa xuất hiện, ông ta thân là trưởng lão cũng chỉ gặp Hỗn Độn vài lần, nhưng biết Hỗn Độn là cao thủ Thần Cảnh không nhiều ở Hoa Hạ.
Mạc Phàm vốn đã bốn bề là địch, cộng thêm Hỗn Độn nữa, cứ thế tình cảnh của cậu ta càng thêm nguy hiểm.
Đương nhiên Mạc Phàm ở đây, không lâu sau Mạc Phàm sẽ thành người kế nhiệm của Hỗn Độn.
Trong trăm năm sau, sẽ không có ai dám mạo phạm Long Tổ bọn họ.
Nếu Mạc Phàm chính thức rời khỏi Long Tổ, đúng là tổn thất lớn của Long Tổ.
Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, tất phải điều tra rõ ràng lại.
- Giang Thành, ông vẫn đang hoài nghi Hỗn Độn Lệnh này là giả sao?
Chu Tước nhíu mày hỏi.
- Không chỉ Hỗn Độn Lệnh, còn cả Thủy Tộc U Châu nữa, tôi cần thời gian một ngày, nếu Hỗn Độn Lệnh không có vấn đề, cô hẳn là không để ý sớm một ngày muộn một ngày đúng không?
Giang Thành lạnh lùng nói.
Chu Tước cũng không hoảng loạn, lắc đầu cười.
- Giang Thành, ông còn chưa từ bỏ ý định à, vậy tôi nói cho ông biết trong số những người bị Thủy Tộc U Châu giết có một người là hậu bối của Hỗn Độn đại nhân, Cơ công tử, lần này ông hiểu rõ tình huống là gì rồi chứ?
- Cơ công tử?
Nghe thấy mấy chữ đó, sắc mặt Giang Thành khó coi.
Thế gia của Hỗn Độn vốn không thịnh vượng, đến thế hệ này lại càng chỉ có mình Cơ công tử.
Cơ công tử bị giết, cơ bản có thể nói Hỗn Độn tuyệt hậu rồi.
Nếu là thật, tuy Hỗn Độn là cao thủ Thần Cảnh, chắc chắn cũng không ngồi yên.
- Thôi, vẫn nên để các người tâm phục khẩu phục.
Chu Tước thở dài, bất đắc dĩ nói.
Cô ta lấy bốn tảng đá màu sắc khác nhau từ trong túi áo ra, rót nội khí vào bên trong tảng đá, liền ném lên không trung.
Bốn tảng đá chuyển động theo tốc độ giống nhau, bốn đạo quang trụ chiếu từ tảng đá ra.
Bên trong cột sống, bốn nhân ảnh nhanh chóng ngưng tụ.
ố ề ổTrong bốn người ba nam một nữ, nhìn đều ba mươi, thực ra đã 5, 60 tuổi.
Người đàn ông đứng đầu bốn người mặc trang phục thời Đường, gương mặt và dáng người đều vô cùng gầy yếu, trong mắt là bão kinh thương tang, chỉ là người trải qua nhiều chuyện mới có đôi mắt như vậy, ngoại trừ tang thương ra, còn có cao quý, lạnh lùng, uy áp không thể che giấu, giống như đế vương viễn cổ, trời sinh đã mang khí tức cao cao tại thượng.
Còn ba người khác, một người là đại hán cao tráng, phải cao hơn hai thước, cánh tay còn thô hơn đùi phụ nữ, cho dù là tiền đạo truyền kỳ, cũng nhỏ hơn ông ta một vòng, hoàn toàn như tòa núi nhỏ.
Một người đàn ông khác có vài phần tương tự với Hiên Viên Long mà hắn từng gặp, sau lưng là một thanh kiếm, hai mắt chớp lóe đầy địch ý nhìn Mạc Phàm.
Người phụ nữ cuối cùng giống như chị em với Chu Tước, nhưng đẫy đà và quyến rũ hơn Chu Tước vài phần.
Bốn người vừa xuất hiện, trong chớp mắt sắc mặt Giang Thành khó coi.
Hỗn Độn, trưởng lão Huyền Vũ, trưởng lão Bạch Hổ, trưởng lão Chu Tước, bốn người có quyền lợi nhất Long Tổ đều tụ tập đông đủ rồi.
Bốn người vừa xuất hiện, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mạc Phàm trong phòng.
- Giang Thành, Hỗn Độn đại nhân ở ngay trước mặt ông, ông muốn xác nhận cái gì thì xác nhận đi.
Chu Tước hơi nhếch miệng, cười đắc ý nói.
Chu Tước vừa nói xong, mỹ phụ kia lập tức nhíu mày.
- Tiểu Phượng, không được vô lễ với trưởng lão Thanh Long.
Chu Tước cầm Hỗn Độn Lệnh cũng chỉ là Chu Tước, dù thế nào bối phận của Giang Thành vẫn cao hơn bà ta một bậc, Chu Tước có thể làm càn trước mặt bà ta, nhưng Hỗn Độn cũng đã đến đây.
Chu Tước cong môi, lộ ra bất mãn.
Đám Hỗn Độn và Giang Thành không để ý chuyện này, ánh mắt đều nhìn về phía Mạc Phàm.
Rất lâu sau.
- Cậu là Mạc Phàm Thanh Long hiện giờ đúng không?
Hỗn Độn hỏi, giọng nói giống như đế vương đang chất vấn cấp dưới, trong giọng nói tràn ngập khí tức cao cao tại thượng và lạnh lùng.
- Ông là Hỗn Độn đúng không.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn người đàn ông do thạch chiếu ra, không đáp hỏi ngược lại.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, trên mặt Hỗn Độn không có một chút biểu cảm, mỹ phụ tên Nga Mi thì nhíu mày.
- Mạc Phàm, chú ý thân phận của cậu, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?
“Ha ha.” Mạc Phàm cười khẽ, không để ý đến Hỗn Độn, không thèm liếc nhìn trưởng lão Chu Tước, dời mắt nhìn Giang Thành.
- Tôi đồng ý với ông, sẽ không để người ngoài có được mộ tiên nhân, cũng sẽ không dẫn tới náo động, tôi đã đồng ý chuyện này rồi, cho dù tôi có phải người Long Tổ hay không, đều không thể.
Nói xong hắn điểm lên mi tâm, chỗ mi tâm hắn và mi tâm Giang Thành, khế ước Mạc Phàm ký khi gia nhập Long Tổ sáng lên.
Khế ước này sáng vài cái, liền dấy lên ngọn lửa, biến mất không thấy.
Sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
- Mạc Phàm, chuyện này còn chưa làm rõ ràng, cậu làm gì vậy?
Trên mặt Giang Thành tràn đầy vẻ bối rối, hỏi.
Vừa rồi Mạc Phàm giải trừ khế ước đã định với Long Tổ, giải trừ khế ước chẳng khác nào phản bội rời khỏi Long Tổ.
Nếu bình thường Mạc Phàm giải trừ thứ này, trái lại không sao, Mạc Phàm giải trừ trước mặt đám Hỗn Độn, vậy thì phiền phức rồi.
Thực ra Mạc Phàm không cần phải làm vậy, cho dù trong số người bị giết có hậu bối của Hỗn Độn, cũng không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Mạc Phàm.
Hỗn Độn và tứ đại trưởng lão tụ tập, chuyện này còn đường sống quay lại, dù sao ông ta là trưởng lão Thanh Long, có quyền nói chuyện nhất định.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hơi nhếch miệng, cười nhạt một tiếng.
Hỗn Độn và trưởng lão đều đến đây, đúng lúc mượn cơ hội rời đi.
Nhìn xem cho dù hắn không phải người Long Tổ, các thế lực khác có năng lực làm gì hắn.
Ngón tay giữa của hắn sáng lên, ngọc bội Thanh Long xuất hiện trong tay hắn, ngón tay khẽ cử động tạo mấy pháp ấn, trên ngọc bội lúc sáng lúc tối, sáng lên thanh quang, một giọt máu bay từ trong ra.
Giọt máu kia vừa xuất hiện trong không khí, lập tức bốc cháy.
Huyết dịch mất đi, quang mang trên ngọc bội Thanh Long nhạt đi.
Mạc Phàm nắm lấy ngọc bội, ném cho Giang Thành.
- Đây là ngọc bội Thanh Long, cũng trả cho các ông, từ nay về sau tôi không còn là Long Vương, các ông cũng không còn là đồng bọn của tôi, Long Vương U Châu, các ông muốn bắt thì bắt, các ông muốn diệt Thủy Tộc U Châu thì diệt, nhưng nếu các ông dám động vào người nhà của tôi, ông, ông…
Mạc Phàm chỉ từng người ngoại trừ Giang Thành ra.
- Tất cả đều muốn sống không được, muốn chết không xong.
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, trầm giọng nói.
Hắn vừa nói xong, khí tức vô cùng lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, dập dờn về phía mấy người trong phòng.