Thần Y Trọng Sinh

Chương 946



Hắn hoàn toàn không cần để ý tới Hải Vô Tâm, ở trong mắt hắn Hải Vô Tâm chỉ như con cá trong biển.  

Nhưng nếu Hải Vô Tâm muốn chơi, vậy hắn sẽ chơi với anh ta.  

Mạnh bạo không được, anh ta cảm thấy dựa vào tức giận của một đám người bình thường có thể làm gì hắn sao?  

Nếu thật sự là như vậy, hắn đã không thành y tiên bất tử.  

Hắn nhìn lướt qua người phụ nữ béo nói lời độc ác, trong mắt chớp lóe lam quang, đi về phía người phụ nữ béo.  

Người phụ nữ béo thấy Mạc Phàm đi tới, cũng không sợ hãi.  

Nhiều người như vậy, Mạc Phàm có thể làm gì bà ta.  

- Cậu muốn làm gì, tiểu bụi đời?  

- Ngoại trừ những lời này, bà còn gì muốn nói?  

- Lão nương có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ lão nương muốn nói nhất chính là, cậu cút cho tôi, còn những chuyện khác, lão nương không muốn nói với cậu.  

Người phụ nữ béo không khách sáo nói.  

- Được lắm, vậy đến lượt tôi, bà bị ung thư phổi, đã ở giai đoạn cuối, đã lan đến gan thận bà, cho nên mỗi đêm từ 11 giờ đến 1 giờ, phía dưới ngực bà rất đau đớn, đến 2 giờ, đau đớn sẽ lan tràn đến sau lưng bà, ít nói thì còn sống lâu được một khoảng thời gian, nhưng nếu bà tiếp tục như vậy, có khả năng không đến được Nhật quốc, đã chết trên thuyền.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Cái gì?  

Sắc mặt không ít người xung quanh thay đổi nhìn về phía người phụ nữ béo.  

Vẻ mặt người phụ nữ béo ngẩn ra, trên khuôn mặt vốn đang hung hãn, trong chớp mắt liền tái mét, cả người đóng đinh tại chỗ.  

Bà ta biết mình bị ung thư, hơn nữa tình trạng bệnh giống hệt như Mạc Phàm nói.  

Nhưng bà ta không ngờ Mạc Phàm liếc mắt một cái là nhìn ra, còn kết luận bà ta đi Nhật quốc thì không về được Hoa Hạ, chuyện này đáng sợ rồi.  

Lần này bà ta đến Nhật quốc vốn nghe nói đền thề Seimei Nhật quốc vô cùng linh nghiệm, chỉ cần có được linh thủy, có thể chữa khỏi ung thư.  

Nếu bà ta không đến được Nhật quốc, có linh thủy cũng vô dụng.  

- Sao cậu biết tôi bị ung thư, có phải cậu là bác sĩ không, cậu là người Đông Hải à, chồng tôi cũng là người Đông Hải, cậu cứu cứu…  

ẩ ầNgười phụ nữ béo khẩn cầu nói.  

Mạc Phàm nói giọng Đông Hải, vậy mà không cần xem mạch, cũng không có đồ chữa bệnh, liền biết bệnh của bà ta, chắc chắn không phải người bình thường.  

Nói không chừng có thể chữa khỏi ung thư cho bà ta, đâu thể bỏ qua.  

Mạc Phàm không để ý đến người phụ nữ béo này, mà nhìn người đàn ông mở miệng lúc trước.  

- Anh còn gì muốn nói?  

- Vẫn là câu nói kia, cút, đừng chậm trễ chúng tôi lên thuyền.  

Người đàn ông mặt lạnh kia lạnh lùng nói.  

Anh ta không biết sao Mạc Phàm biết bà béo bị ung thư, anh ta không phải là bà béo xui xẻo kia, vừa vào trung niên đã ung thư, thân thể của anh ta rất tốt.  

Tiểu tử này đừng mơ nắm được anh ta.  

Trên mặt Mạc Phàm không có một chút gợn sóng, vô cùng bình tĩnh nhìn người đàn ông mặt lạnh.  

- Anh muốn lên thuyền đúng không, vậy tôi đưa anh lên.  

- Cậu đưa tôi lên, cậu đưa tôi lên thế nào?  

Vẻ mặt người đàn ông mặt lạnh mờ mịt, cười nói.  

Vừa rồi Mạc Phàm chẩn đoán bệnh cho bà béo kia, anh ta thật sự muốn nhìn xem tiểu tử này muốn giở trò gì với anh ta.  

Mạc Phàm cười nhạt, một tay duỗi về phía người đàn ông mặt lạnh, năm ngón tay nắm chặt.  

Cổ người đàn ông mặt lạnh như bị bóp lấy, vậy mà cơ thể bay lên, giống như bị thứ gì xách lên cao.  

Mắt người đàn ông mặt lạnh mở to, trong chớp mắt tươi cười trên mặt cứng ngắc, cuối cùng cũng hiểu rõ ý trong lời nói của Mạc Phàm.  

Mạc Phàm không phải người bình thường, không lẽ Mạc Phàm muốn ném anh ta lên thuyền.  

Anh ta chỉ là người bình thường, có khi nào thấy cảnh tượng như vậy, hoàn toàn bị dọa ngốc rồi.  

Nếu bị ném lên, chắc chắn không sống được.  

- Buông, buông…  

Người đàn ông nắm lấy áo mình, kích động kêu lên.  

Mạc Phàm không để ý đến người đàn ông này, tay hơi nhếch lên, người đàn ông chậm rãi lên cao tới hai ba mươi mét.  

Có lẽ người đàn ông này chỉ phát ti3t bất mãn trong lòng, có lẽ anh ta không nên bị trừng phạt.  

Nhưng nếu hắn chỉ là một thanh niên bình thường, bị Hải Vô Tâm đùa giỡn như vậy, hắn sẽ bị mọi người đuổi đi, mà Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên sẽ bị đám người này đưa lên thuyền, bị Hải Vô Tâm đùa giỡn, hậu quả ai tới gánh vác?  

Hắn ném một cái, người đàn ông bay dọc theo đường parabol tựa như đạn bay ra khỏi nòng súng, bay về phía du thuyền.  

“Bùm” một tiếng, người đàn ông không rơi xuống du thuyền, mà bay ra ngoài du thuyền rơi vào trong nước biển, bọt nước văng tung tóe.  

Một lát sau, người đàn ông mới chui ra khỏi gợn sóng mãnh liệt, trên mặt đều là hoảng sợ vì sống sót sau tai nạn.  

- Ngại quá, dùng lực hơi mạnh chút.  

Mạc Phàm thản nhiên nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người còn lại.  

- Các người còn gì muốn nói?  

Trong đám người vốn có người định dạy dỗ Mạc Phàm vài câu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm, liền hoảng sợ rồi.  

Đến bây giờ rồi, cho dù là kẻ ngốc cũng đoán ra được, chắc chắn Mạc Phàm không phải người bình thường.  

Người bình thường có thể đoán ra được bệnh của một người, người bình thường có thể ném một thanh niên lên không, sau đó ném vào trong biển cách tới 30 mét sao?  

Người như vậy, người nào còn dám đắc tội không phải sẽ chết sao?  

- Không có, chúng tôi không còn gì muốn nói.  

Có người rụt đầu, vội vàng lắc đầu nói.  

- Ừm.  

Mạc Phàm đáp, liếc mắt nhìn những người khác.  

Ánh mắt đến chỗ nào, không phải mọi người cúi đầu không dám nhìn Mạc Phàm, thì cười xấu hổ với hắn, không một ai dám có chút bất kính với Mạc Phàm nữa.  

Làm xong những chuyện này, lúc này Mạc Phàm mới dời mắt nhìn du thuyền.  

Trên du thuyền, Hải Vô Tâm thấy Mạc Phàm nhìn qua, tự động lùi về sau mấy bước.  

Anh ta tưởng rằng lái thuyền cách xa 30 mét, cho dù Mạc Phàm cường đại mấy cũng không thể làm gì?  

Dù sao linh khí trên Địa Cầu cằn cỗi, số lượng thuật sĩ trên Địa Cầu rất ít, không có mấy người có thể phi thiên độn địa thật.  

Ai biết Mạc Phàm tiện tay ném thì ném xa hơn 30 mét.  

Mạc Phàm có thể làm được bước này, 30 mét có thể ngăn cản được Mạc Phàm nữa hay không, anh ta rất hoài nghi.  

- Còn thất thần làm gì, không nhanh lái thuyền đi, các người muốn bổn đại thiếu chết ở chỗ này sao?  

Hải Vô Tâm vội vàng nói với thuyền trưởng.  

Anh ta vừa nói xong, lúc này thuyền trưởng, lái chính và thủy thủ mới lấy lại tinh thần từ một màn ném người lên không của Mạc Phàm, nhao nhao kích động quay về vị trí của mình.  

Khi du thuyền nhổ neo tiếng xích sắt va chạm vang lên, du thuyền quay đầu, không quan tâm hành khách còn ở trên bờ lái về phía biển.  

Chỉ trong phút chốc đã đến nơi cách trăm thước.  

Không ít người nhìn du thuyền thật sự rời đi, sắc mặt khó coi, nhưng nhìn về phía Mạc Phàm thì vẻ mặt sửng sốt và bất đắc dĩ.  

Du thuyền rời đi bọn họ không thể làm gì được, bên phía Mạc Phàm bọn họ cũng không đắc tội nổi.  

Không chỉ bọn họ sốt ruột, An Hiểu Hiên càng sốt ruột hơn.  

- Mạc Phàm, tên khốn nạn kia lái thuyền đi mất rồi, anh còn không nhanh làm gì đi?  

An Hiểu Hiên bất mãn nói.  

- Đi sao?  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua du thuyền, cười khẽ.  

Nếu là lúc hắn còn chưa ngưng tụ Thần Nguyên, có lẽ hắn thật sự không có biện pháp với con thuyền tính bằng vạn tấn, bây giờ sao?  

- Anh ta không thoát được đâu!