Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn chiếc du thuyền đang lái tới, lông mày chỉ hơi nhíu lại, sau đó lập tức giãn ra.
- Con thuyền kia là cứu binh của anh sao?
Mạc Phàm thản nhiên hỏi.
Bỗng nhiên Hải Vô Tâm oai phong như vậy, rõ ràng là người trên thuyền có liên quan tới Hải Vô Tâm.
- Không sai, bây giờ cậu đợi cứu binh của tôi tới, các người ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi, hay để hai vị mỹ nữ này lại, sau đó cút đi với ba con nhóc này?
Hải Vô Tâm chỉ vào An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song, vênh mặt cười nói.
Anh ta thân là đại thiếu Hải gia, tuy phụ trách cảng biển Đông, nhưng không phải mỗi ngày đều ở đây.
Sở dĩ hôm nay anh ta tới cảng này, một mặt là anh ta phải tới Nhật quốc thật, một người bạn của anh ta đã hẹn một nữ minh tinh AV đang nổi cho anh ta vào ba ngày sau…
Dù sao có rất nhiều thời gian, ngồi thuyền qua đó là được.
Một mục đích khác là đại diện cho Hải gia nghênh đón đại nhân vật trên chiếc du thuyền kia.
Vì nghênh đón đại nhân vật này, anh ta đẩy hết thuyền sắp xếp hôm nay, chỉ để một chiếc thuyền đến Nhật quốc.
Mạc Phàm không phải là người bình thường, đại nhân vật mà anh ta nghênh đón có thể là người thường được sao?
Thuyền của Hải gia bọn họ từng gặp thời tiết xấu, quái vật biển trên biển nhiều lần, thậm chí còn gặp rồng cản đường, các thuyền khác đều bị hủy đi, nhưng được đại nhân vật này che chở, tất cả thuyền của bọn họ đều bình yên đi qua.
Đại nhân vật này đã đến đây, anh ta an toàn rồi.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười không nói gì.
Hải Vô Tâm thấy Mạc Phàm không nói lời nào, khẽ cau mày, lông mày lập tức giãn ra.
- Tiểu tử, nói cho cậu biết, tốt nhất là cậu lập tức cút đi, tôi chơi xong hai vị mỹ nữ này sẽ trả lại cậu, sau này vẫn là của cậu, tôi chỉ mượn vài ngày thôi, nếu không cứu binh của tôi rất ghét trẻ con, đợi bọn họ lên thuyền, chỉ sợ cậu không mang được ba đứa bé này đi rồi.
Trong mắt Hải Vô Tâm tràn đầy dâm quang, nhìn An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song nói.
Vì cảm ơn đại nhân vật này che chở trên biển, hàng năm Hải gia bọn họ đều cử hành nghi thức hiến tế trên biển vài lần.
Ngoại trừ một số kỳ trân dị bảo ra, trong đó có không ít đồng nam đồng nữ.
Nghe Hải Vô Tâm nói, trong mắt An Hiểu Hiên tràn đầy lửa giận.
Nếu Mạc Phàm không có ở đây, chắc chắn cô sẽ đi lên đá Hải Vô Tâm.
Bạch Vô Song thì tương đối bình tĩnh, trong mắt chớp lóe chút dị sắc nhìn Mạc Phàm.
Nếu cô là người phụ nữ của Mạc Phàm thì tốt rồi, đáng tiếc cô không phải.
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, giọng nói cũng rét lạnh hơn vài phần.
- Vậy sao?
- Cậu không tin tôi cũng không có biện pháp, nhưng cậu có thể thử xem những lời tôi nói là thật hay giả, nhưng mà?
Hải Vô Tâm nói một nửa thì dừng lại.
- Nhưng mà cái gì, tên khốn nạn này, anh nói thẳng ra đi.
An Hiểu Hiên không nhịn được quát.
- Mỹ nữ đừng gấp, lát nữa chúng ta sẽ có thời gian chơi đùa.
Hải Vô Tâm nhìn An Hiểu Hiên, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười dâm đãng, ngả ngớn nhìn Mạc Phàm.
- Nhưng mà thôi, tôi đoán cậu không dám thử.
Anh ta vừa nói những lời này, lão Chu nhíu mày, giống như có một con dao đâm vào trái tim ông ta.
Ông ta là quản gia bên cạnh Hải Vô Tâm, tất nhiên biết người tới là ai.
Nhưng không thể không nói Hải Vô Tâm quá kiêu ngạo rồi.
Mạc Phàm không dám, ha ha.
Nhưng lúc này nói gì cũng vô dụng.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.
- Như vậy đi, tôi sẽ không ra tay giết anh, cũng sẽ không đưa người của tôi cho anh, tôi sẽ ở đây đợi cứu binh của anh tới, xem cứu binh của anh có thể làm gì bọn họ, có năng lực làm gì tôi.Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Cậu chắc chắn không?
Hải Vô Tâm nhướn mày, có chút không tin vào lỗ tai mình.
Anh ta chỉ hơi khích tướng một chút, vậy mà tiểu tử này thật sự mắc câu rồi.
“Ha ha.” Mạc Phàm chỉ cười không nói.
Giữa ngón tay hắn sáng lên, lấy mấy túi đồ ăn ra đưa cho đám Tiểu Vũ.
Hải Vô Tâm hơi nhếch miệng, trên mặt dày đặc đắc ý hơn.
- Các người còn thất thần làm gì, không nhanh theo tôi đi nghênh đón.
Hải Vô Tâm kêu lên với những người khác.
Một đám người vội vàng đi về một bên khác du thuyền, chuẩn bị nghênh đón đám người kia.
Chỉ trong phút chốc, một du thuyền khác đỗ lại, một đám người thông qua cầu nối giữa hai du thuyền đi tới.
Đi đầu là một người đàn ông mặc áo gió đen, thân thể cao lớn uy vũ, biểu cảm không giận tự uy, cho dù đứng ở đâu cũng khiến người ta có áp lực không nhỏ.
Phía sau ông ta có đứng cả trai lẫn gái, những người này cho dù nam nữ không phải có hình xăm, thì mặc quần áo rất phô trương, hình vẽ kỳ lạ, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, dáng vẻ như không dễ trêu chọc.
Đám người này vừa lên thuyền, Hải Vô Tâm lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, lập tức đi tới, dáng vẻ nhiệt tình như con chó vẫy đuôi với chủ nhân.
- Chào các chú, cha cháu có chuyện ở nước ngoài, bảo cháu đặc biệt tới nghênh đón mọi người, mời các vị vào trong, cháu đã chuẩn bị xong mỹ nữ, phòng, rượu và đồ nhắm rồi ạ.
Hải Vô Tâm cung kính nói với đám người.
Đám người này không thèm nhìn Hải Vô Tâm, ánh mắt người đàn ông mặc áo gió nhìn về phía đối diện vòng bảo hộ, nhìn Mạc Phàm đang cầm đồ ăn vặt với Bạch Vô Song đùa giỡn đám Tiểu Vũ, lập tức đi tới.
- Mạc tiên sinh, chúng tôi có một số việc nên đến muộn, mong Mạc tiên sinh tha thứ.
Đại hán áo đen hơi cúi người với Mạc Phàm, khẩn thiết nói.
Đại hán áo đen này mới mở miệng, đám người phía sau ông ta “cộp” một tiếng quỳ gối trên đất, một tay để trước ngực.
- Hải Tộc U Châu bái kiến Mạc tiên sinh.
Lần này đám Hải Vô Tâm hoàn toàn sửng sốt, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Không phải Hải gia bọn họ dựa vào người đàn ông mặc áo gió đen, mà là người đầu trọc ở phía sau người đàn ông mặc áo gió này.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp người đàn ông mặc áo gió đen, rõ ràng địa vị của ông ta cao hơn đại hán đầu trọc kia.
Nhưng người đàn ông mặc áo gió đen thấy Mạc Phàm thì phải hành lễ, đại hán đầu bóng loáng thì trực tiếp quỳ trên đất.
- Sao lại có chuyện này?
Anh ta từng nghe cha mình nói một lần, những người này không phải người, mà là hải yêu ở Hải Vực thần bí, cho nên mới có thể khống chế lực lượng trên biển.
Một đám yêu quái như vậy, vậy mà tôn kính một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.
- Không có khả năng, không có khả năng.
Anh ta lắc đầu liên tục lùi về sau, không ngừng lẩm bẩm.
Những người này là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta, cứ thế không còn rồi.
Tên đầu bóng loáng kia ngay cả cha anh ta đều phải kính sợ ba phần, vậy mà anh ta còn đắc tội người có địa vị cao hơn những hải yêu này.
Bên cạnh lan can, Mạc Phàm đưa cho Tiểu Vũ một túi khoai tây chiên, đứng dậy, nhìn thoáng qua Ngao Thiên Long Vương U Châu mặc áo gió đen.
- Đứng dậy đi, cũng không tính là quá muộn.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh.
Lúc này người đàn ông mặc áo gió và những người đứng sau ông ta mới đứng dậy.
Mạc Phàm không sốt ruột để ý tới đám Ngao Thiên, dời mắt nhìn Hải Vô Tâm như con gà gỗ.
- Hải thiếu đúng không, bọn họ là cứu binh của anh à?
Những lời này vừa vang lên, thân thể Hải Vô Tâm run rẩy, giống như bị điện giật, trên mặt không có một chút huyết sắc.