Nữ nhân này, có thể đừng có loại hứng thú ác ý như vậy hay không.
Alz…
Nếu như lúc này Phượng Khương Trần biết Lam Cửu Khánh đang nghĩ gì thì đoán chừng sẽ sầu nản mà đâm đầu mà tường mất.
Đại ca, đó là nút kết trong phẫu thuật chuyên nghiệp đó có được không.
Ban đầu bọn ta vì làm ra một nút kết đạt chuẩn, mỗi ngày phải xuống tay với mấy túi rác trong nhà, cho đến một ngày dù nhắm mắt lại, dùng một tay cũng có thể thắt một nút kết thật đẹp đẽ trên túi rác mới thôi.
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần không chỉ không nghe được tiếng lòng của Lam Cửu Khánh, cũng bởi vì quá mức chuyên chú nên không phát hiện Lam Cửu Khánh đã tỉnh.
Hoặc là nói Phượng Khương Trần rất có lòng tin với thuốc gây mê mà mình đã tiêm vào, nàng không cho rằng trong thời gian ngắn như vậy Lam Cửu Khánh có thể tỉnh lại.
Sau khi khâu xong vết thương của Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần liền bắt tay vào bôi thuốc giúp Lam Cửu Khánh, hơn nữa còn lấy vải băng băng bó lại.
Bởi vì vết thương ở trên ngực, vì để tránh cho vải băng tuột xuống, Phượng Khương Trần đã vòng vải băng ra sau lưng Lam Cửu Khánh.
Như vậy hai người sẽ không tránh khỏi có chút đụng chạm thân thể.
Đối với Phượng Khương Trần mà nói, Lam Cửu Khánh là bệnh nhân, đối với Lam Cửu Khánh nàng cũng không phòng bị chuyện nam nữ, cho nên nàng nằm trên người Lam Cửu Khánh rất tự nhiên, tương đối có kỹ thuật nâng cao nửa người trên của Lam Cửu Khánh lên mà không ảnh hưởng đến vết thương, để vải băng có thể quấn quanh từ sau lưng hắn.
Nhưng mà Lam Cửu Khánh không giống như vậy.
Hắn là một nam nhân, còn là một nam nhân bình thường.
Một khắc kia khi Phượng Khương Trần áp xuống, Lam Cửu Khánh cảm thấy đầu óc căng thẳng, thân thể cũng căng thẳng theo, nhưng lại phát hiện thân thể hắn không còn bị khống chế.
Theo bản năng mở to hai mắt, nhưng sau khi ngửi được mùi trên người Phượng Khương Trần, nó độc nhất vô nhị, tản ra mùi thuốc nước thoang thoảng, lại nhắm hai mắt lại.
Giống như tín đồ trung thành vậy, mặc Phượng Khương Trần nâng hắn lên, thân thể cũng không có bất kỳ ý phản kháng nào.
Lam Cửu Khánh phát hiện, hắn lại giao an nguy của mình cho Phượng Khương Trần, giao cho nữ nhân mới quen được mấy ngày này.
Điều này sao có thể chứ?
Lam Cửu Khánh cảm giác đầu óc mình lại có chút choáng váng, nặng tru, dứt khoát nhắm mắt lại, suy nghĩ những gì vừa mới thấy.
Vân Thanh nói không sai, nữ nhân tên Phượng Khương Trần kia, mặc dù có chút cổ quái nhưng quả thực là có bản lĩnh.
Một nữ nhân khi đối mặt với vết thương của hắn không chỉ không bị dọa sợ đến thét chói tai, lại còn có thể tỉnh táo cắt vết thương ra, tránh những bộ phận quan trọng lấy mũi tên nhọn ra.
Lại nhìn kỹ thuật băng băng vải của nàng, không thể không nói rằng không thua kém gì so với ngự y trong hoàng cung.
Những thứ này đều chứng minh rằng nữ nhân Phượng Khương Trần này không bình thường, nàng giống như một bí ẩn vậy, trên người bị che phủ bởi vô số tầng mạng che mặt, mỗi một lần vén lên đều có thể kinh ngạc vui mừng không tưởng được.
Sau khi buộc chắc băng vải, Phượng Khương Trần lại kiểm tra lần nữa, theo như kinh nghiệm trước kia, cố gắng hết sức giúp Lam Cửu Khánh điều chỉnh đến một vị thoải mái, không ảnh hưởng đến việc hành động.