Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 667



Chương 667

 

Nữ tử thổi là thích hợp nhất. Ở đây chỉ có một mình Phượng Khương Trần là nữ tử, mà hắn đang thổi thủ khúc này, không phải đây là lúc Phượng Khương Trần nên hỏi một câu: “Cửu Hoàng thúc, ngài có thể dạy cho ta không?”, sao?

 

Nhưng chuyện lại hoàn toàn không giống như trong dự tính của Cửu Hoàng thúc. Hắn nhìn vẻ mặt ngốc nghếch kia của Phượng Khương Trần, lại nhìn thoáng qua sáo ngọc trong tay, tự dưng nổi giận, bèn giơ sáo ngọc lên đánh vào đầu Phượng Khương Trần: “Ngươi, cái kẻ ngu ngốc này!”

 

Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại một mình Phượng Khương Trần ôm đầu kêu đau…

 

Hu hu hu, người ta là cầm tiêu hợp tấu với giai nhân dưới gốc đào, gió thổi đến hoa đào bay xuống, đẹp không sao tả xiết. Nàng thì ngược lại…

 

Dưới tán cây ngô đồng, Cửu Hoàng thúc và nữ bình dân, một người hỏi một người đáp, gió thổi đến sâu lông rớt xuống, một người đáp sai, sáo ngọc gõ đầu, rất đau khổ.

 

Cửu Hoàng thúc đi rồi, nhưng hoa sen thì vẫn còn đó. Sao có thể vì một người Cửu Hoàng thúc mà nàng phá hỏng tâm trạng ngắm hoa của mình chứ.

 

Thâu đắc kiếp phù du nửa ngày nhàn, Phượng Khương Trần quăng chuyện Cửu Hoàng thúc có thể giận dữ ra sau đầu, nhãn nhã đi thưởng thức hoa. Thuyền nhỏ kia của Cửu Hoàng thúc vẫn chưa đi xa, Phượng Khương Trần không khách sáo mà gọi thuyền nhỏ quay trở lại.

 

Xuyên qua hàng lá sen xanh biếc, Phượng Khương Trần một thân đỏ thẫm càng kiều diễm hơn cả hoa sen: Lúm đồng tiền xán lạn ngọt ngào, tiếng cười vang như chuông bạc, tất cả đều khiến người ta muốn cưng chiều, muốn giữ mãi một mảnh trời cao này, để nàng mãi mãi giữ được sự vui ve và vô lo trước mắt.

 

Hạ nhân chèo thuyền cũng không kìm được mà nở nụ cười. Tiếng cười của Phượng Khương Trần rất có sức cuốn hút.

 

Cửu Hoàng thúc ngồi trên đài ngắm cảnh, như khéo như không mà thu hết màn này vào đáy mắt, ngón tay cầm chén rượu cũng khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên, mắt đầy ý cười.

 

Thái giám đi theo hầu cận hắn cũng nở nụ cười, ân cần rót rượu thay cho Cửu Hoàng thúc, thật lòng muốn nói ra vài câu khen ngợi, nhưng khi thấy ánh mắt Cửu Hoàng thúc vẫn luôn dán vào người Phượng Khương Trần, hắn ngẫm lại rồi vẫn bỏ đi.

 

“Đi, đi bảo người chuẩn bị điểm tâm, sắp xếp cả người của nhạc phường đi.” Cửu Hoàng thúc mơ hồ nghe thấy Phượng Khương Trần vừa hái hoa vừa bảo: “Nếu có người đàn thủ khúc, lại thêm trà bánh thức vặt thì hay hơn nhiều.”

 

“Dạ.” Thái giám vội vã đi xuống sắp xếp, trong lòng lại thầm nghĩ: Quả nhiên là người Cửu Hoàng thúc thấy thuận mắt, rồi làm chuyện gì ngài ấy cũng cảm thấy thuận mắt cả.

 

Phải biết rằng hồ hoa sen này là bảo bối trong lòng Cửu Hoàng thúc. Giống sen có mùi hương thanh nhã như hoa này chính là một trong những loài hiếm nhất mà khó lắm Cửu Hoàng thúc mới có được. Chưa kể hoa sen chính là quân tử chi hoa, loài hoa Cửu Hoàng thúc thích cũng là nó.

 

Một hồ hoa sen này là do đích thân Cửu Hoàng thúc tỉ mỉ chăm sóc. Nhìn ra khắp Đông Lăng, không có hoa sen nào đẹp bằng hoa sen ở nơi này của Cửu Hoàng thúc.

 

Ngày thường nếu có ai muốn đến ngắm hoa, thì chỉ có thể đứng ở trên đài nhìn. Cửu Hoàng thúc tuyệt không cho phép ai xuống hồ sen, dù là Hoàng thương và Hoàng hậu cũng không được, nhưng bây giờ…

 

Phượng tiểu thư không chỉ du thuyền trong hồ sen, còn trực tiếp hái hoa sen.

 

Không thể không nói, rằng là Phượng tiểu thư này rất kỳ lạ. Bình thường cung nữ tiểu thư ngắm hoa, có ai lại đưa tay hái hoa, lạt thủ tồi hoa chứ? Nhưng khi đến lượt Phượng tiểu thư làm như vậy, vẻ tự nhiên hào hóng lại khiến người ta không sao chán ghét được. Được rồi, quan trọng là Cửu Hoàng thúc không thấy ghét, vậy thì những người khác cũng không dám chán ghét.

 

Không bao lâu sau, Phượng Khương Trần chợt nghe thấy có tiếng đàn tranh truyền đến. Phượng Khương Trần nghe không hiểu là đàn cái gì, nhưng khi du thuyền trong hồ mà nghe được thanh âm u nhã thế này, thật sự khiến người ta thư thái, khí nóng toàn bộ tiêu tan…

 

Cả buổi chiều Phượng Khương Trần bèn chìm đắm trong hồ hoa sen này, Cửu Hoàng thúc ngồi cùng ở xa xa đến nửa canh giờ, bèn đi xuống.

 

Hắn không phải Phượng Khương Trần, không được nhàn nhã như vậy. Nếu tối hôm nay đã mời người đến ăn cơm, vậy có một số việc phải chuẩn bị sẵn sàng trước nhất, tuy là một lần yến hội này hắn tâm huyết dâng trào, nhưng đã tốn thời gian, tất nhiên hắn phải có thu hoạch.

 

Nếu Hoàng thượng đã không muốn Tây Lăng Dao Hân gả cho Đông Lăng Tử Lãng, vậy hắn thân là đệ đệ, tất nhiên phải đạt thành tâm nguyện cho Hoàng huynh rồi.

 

Cơm của hắn cũng không ngon đâu!

 

Mọi người trong cả biệt viện đều bận rộn, chỉ có Phượng Khương Trần là nhàn nhã lấy lá sen che mặt, thích ý tránh trong lá sen mà ngủ, đợi đến khi hạ nhân đánh thức nàng, nàng mới phát hiện ra là trời sắp tối rồi.

 

Nhìn những nếp nhăn trên quần áo, Phượng Khương Trần trề mặt: “Thị nữ của ta đâu rồi?” Với đống quần áo cổ đại này, nàng cũng không có cách nào, vậy đành mong chờ ở hai thị nữ vạn năng kia của nàng, vì hình như trên xe ngựa kia của nàng vẫn còn một bộ y phục đã dùng rồi. Cũng không biết là nó có còn hay không nữa.