Solo Leveling (Thăng Cấp Một Mình)

Chương 108: Anh ấy có mùi thơm



Jinwoo cảm thấy tim mình như ngừng đập.

‘Cô ấy ở đó từ lúc nào?’

Vì quá tập trung vào con Boss, anh đã không nhận ra có người khác đang đến.

‘Mình đã bị phát hiện.’

Jinwoo tặc lưỡi thất vọng.

Chậc.

Bây giờ có người xuất hiện ở đây, ham muốn tiêu diệt con Boss của Jinwoo đã biến mất. Hội Thợ Săn đã mua quyền đột kích cánh Cổng này, và nó là tài sản của họ. Hơn nữa, nếu anh hạ gục con Boss thì cánh Cổng sẽ đóng lại, đồng nghĩa với việc đội thu gom và khai thác không thể tiếp tục, dẫn đến tổn thất lớn cho Hội.

‘Châc. Mình bị sự ích kỉ làm mờ mắt rồi.’

Bị sự tham lam lên cấp làm cho mù quáng, Jinwoo đã đặt bàn tay lên tài sản của người khác. Thật may anh đã ngừng lại. Jinwoo thở phào nhẹ nhõm. Trong khi đó, chủ nhân giọng nói tiến lại gần hơn.

“Xin lỗi, tôi có thể hỏi anh một câu không?”

Jinwoo cười ngượng nghịu quay lại.

“Tôi bị lạc.”

“Anh bị lạc à?”

Giọng nói có chút bối rối, Jinwoo nhận ra ai là chủ nhân giọng nói đó.

‘Huh? Cô ấy là…’

Khuôn mặt đó, anh đã nhìn thấy trước khi vào Hầm ngục. Nữ Thợ săn hạng S Cha Haein. Cô từ từ bước về phía Jinwoo và nhìn vào tay anh.

‘Mình vừa thấy anh ta cầm vũ khí.’

Có phải cô đã nhìn nhầm? Thứ anh ta cầm đã biến mất như chưa bao giờ ở đó. Cha Haein nhìn Jinwoo từ trên xuống dưới.

‘Mũ cứng và quần áo làm việc… Người đó thuộc đội khai thác của Hội chúng ta sao?’

Dường như lý do của Jinwoo không được thuyết phục cho lắm. Tuy nhiên, dù mục đích là gì, phòng Boss luôn là một nơi nguy hiểm. Cha Haein quyết định đưa người đàn ông này ra hơn là tìm ra sự thật.

“Đây là phòng Trùm.”

Theo thói quen, Cha Haein lấy khăn tay che mũi khi đứng trước mặt Jinwoo.

“Xin hãy tránh ra xa khỏi đây. Nếu anh vô tình đánh động nó, mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”

“À vâng! Tôi xin lỗi.”

Rất may, có vẻ như diễn xuất của Jinwoo khá đạt. Cô ấy không hỏi gì thêm. Anh đi qua Cha Haein với khuôn mặt hài lòng.

Khi anh bước qua.

“Huh?”

Cha Haein quay đầu về phía Jinwoo. Một điều gì đó thật khó tin. Với đôi mắt mở to, nữ Thợ săn hạng S đã ngăn Jinwoo lại trước khi cô nhận ra điều đó.

“Này, chờ đã.”

“Vâng.”

“Xin đợi một phút.”

Người phụ nữ này đang làm gì vậy? Giống như một tên trộm bị bắt gặp, Jinwoo cảm thấy khó chịu khi Haein tiếp cận anh. Cô ấy tiến sát tới Jinwoo.

“Ơ… đây là gì vậy?”

Jinwoo hỏi với khuôn mặt khó hiểu. Tuy nhiên, Cha Haein không trả lời. Thay vào đó, cô mạnh dạn đánh hơi Jinwoo. Cô cất khăn tay của mình đi.

‘Chuyện quái gì vậy?’

Jinwoo không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

‘Tại sao cô ấy lại ngửi mình?’

Anh cảm thấy bối rối. Nhưng Haein thậm chí còn cảm thấy hơn thế.

‘Không có mùi hôi sao…’

Đây là lần đầu tiên cô gặp một Thợ săn không có mùi hôi. Cha Haein nhìn Jinwoo với đôi mắt mở to. Một dấu hỏi lớn đặt ra về Jinwoo.

“Tôi có làm gì sai không?”

“Anh có phải là thợ săn không?”

Có cần phải trả lời chi tiết điều này? Jinwoo gỡ giấy phép Thợ Săn đang đeo và đưa cho cô. Haein nhìn qua lại ảnh trên giấy phép và Jinwoo như để so sánh.

‘Thợ săn hạng E – Sung Jinwoo.’

Có phải thứ hạng của anh ta quá thấp? Không có mùi hôi phát ra từ Jinwoo. Nói đúng hơn thì anh có một mùi thơm khá dễ chịu.

Jinwoo cẩn thận nhận lại giấy phép từ Cha Haein.

“Vậy… tôi có thể đi chưa?”

“Tất nhiên…”

Haein nhận ra cô không còn lí do gì để giữ anh ta lại.

“Đừng bận tâm. Hãy cẩn thận đường ra, Hầm ngục rất lớn.”

“À vâng.”

Jinwoo chào tạm biệt rồi đi về hướng khu vực làm việc. Sau giờ nghỉ giải lao, Đội trưởng Bae như muốn nhảy lên sau khi thấy Jinwoo từ trong đi ra.

“Woa… woa… cậu Sung, sao cậu đi ra từ hướng đó?”

“À… thực ra…”

Jinwoo nhanh chóng quay đầu lại hướng phòng con Boss.

‘Mình không thể nói là mình vừa đi ngắm một con trùm của Hầm ngục hạng A đâu nhỉ.’

Anh quay lại nhìn Đội trưởng.

“Tôi bị lạc trong lúc tìm nhà vệ sinh.”

“Chết chưa! Cậu phải cẩn thận vào. Rất nhiều Hầm ngục phức tạp như mê cung vậy. Nếu cậu bị lạc, có thể cậu sẽ ở trong đó luôn. Mà làm sao cậu tìm được đường ra đấy?”

“Tôi đã gặp Thợ săn Cha Haein trong lúc tìm đường ra.”

“Ah, cô Cha Haein sao? Cô ấy hay đi kiểm tra xem liệu con Boss có ra khỏi phòng hay không. Giống như cậu, cô Cha là một người hay lo lắng.”

Đội trưởng Bae cười vô tư. Có vẻ những câu hỏi về con Boss của cậu lúc trước đã làm cho ông ấy hiểu sai. Jinwoo cười cay đắng.

‘Đội trưởng còn cười được vì ông ấy không biết con trùm đáng sợ đến thế nào.’

Đây là sự khác biệt giữa đội khai thác và đội đột kích. Biết được sự nguy hiểm mà con Boss có thể gây ra, Cha Haein luôn theo dõi và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, điều mà người Đội trưởng chẳng mảy may suy nghĩ.

‘Ngoài gương mặt vô cảm, ít ra cô ấy cũng còn bộ mặt khác.’

Nếu con trùm rời khỏi phòng, người gặp nguy hiểm không phải là nhóm đột kích. Đó là đội khai thác và vận chuyển ma thạch. Để bảo vệ cuộc sống của những người thợ, cô ấy đã bỏ đi khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của mình.

‘Cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời…’

Đây là những cảm xúc chân thực của Jinwoo về Cha Haein. Đột nhiên, anh nhớ lại thói quen kì lạ của cô ấy.

‘Tại sao cô ấy lại che mũi bằng khăn tay?’

Bây giờ Jinwoo nhớ về điều đó, khác với lúc trước, cô liên tục đưa khăn tay lên che mũi.

“Đội trưởng.”

“Hmm?”

Thay vì khó chịu khi bị làm phiền, Đội trưởng Bae khá niềm nở và thân thiện mỗi khi Jinwoo bắt chuyện.

‘Cậu Sung là một Thợ săn chăm chỉ kia mà!’

Có vẻ như sự nhiệt tình trong công việc của Jinwoo đã lấy được niềm tin của đội trưởng. Nhờ đó, Jinwoo có thể thoải mái hỏi bất cứ thứ gì ở đây. Sau nữa, chính Đội trưởng Bae đã bắt anh lên tiếng.

“Sao cậu lại im lặng sau bắt đầu cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông vậy, cậu Sung?”

Jinwoo toe toét cười và trả lời.

“À vâng, thực ra cũng không có gì. Tôi chỉ tò mò về việc Thợ săn Cha mang chiếc khăn tay đi khắp nơi…”

“Thì ra là chuyện đó! Vì cô ấy hơi đặc biệt một chút.”

“Đặc biệt?”

Điều đó nghĩa là gì? Đội trưởng từ tốn giải thích.

“Từ những gì tôi đã nghe được, cô Cha có thể ngửi thấy mùi gì đó từ các Thợ săn, mà có vẻ như các mùi đó không được hay ho lắm.”

“Mùi của một Thợ săn?”

“Một khả năng sinh lý độc đáo.”

Jinwoo cũng có một thứ tương tự: thính giác cực kì nhạy bén. Ngay cả trước khi tái thức tỉnh, anh vẫn có một đôi tai tuyệt vời. Và sau khi tái thức tỉnh? Chà, ngay với tư cách của một Thợ săn hạng E, khả năng nghe của Jinwoo hơn hẳn mọi người.

‘Có vẻ khướu giác cô ấy cũng tăng cường sau khi thức tỉnh.’

Anh hiểu điều này ở cô.

“Một mùi đặc trưng?”

Thấy Jinwoo vẫn đang chú ý, Đội trưởng Bae tiếp tục.

“Tôi nghe nói vì điều đó, cô ấy khó hít thở gần các Thợ săn khác.”

“…”

Liệu đó có phải lý do?

‘Cô ấy hỏi mình có phải là một Thợ săn hay không?’

Có phải anh không có mùi như một Thợ săn. Jinwoo nhớ lại lời của tên thủ lĩnh Tiên Băng trong Xích Môn.

[Trong đầu bọn ta, luôn có một giọng nói thì thầm như ra lệnh. Nó bảo chúng ta ‘giết hết con người’. Nhưng trước mặt ngươi, giọng nói đó lại im lặng.]

Có liên quan gì đến lời của tên đó hay không?

Không có mùi liên quan đến Thợ săn, không bị gọi là con người.

‘Vì mình là một Người chơi sao?’

Sự tồn tại được Hệ thống lựa chọn.

Nhưng người chơi là gì?

Câu hỏi ngắn gọn về danh tính của mình, và Jinwoo lắc đầu.

‘Có lẽ mình không trả lời được câu hỏi đó ngay bây giờ.’

Jinwoo cố gắng tự trấn an. Lo lắng về một câu hỏi không thể giải đáp, có thể làm anh kiệt sức về mặt tinh thần.

Crack! Crack!

Âm thanh khai thác của đồng nghiệp lại bắt đầu. Jinwoo cũng cầm lấy cái cuốc của mình.

‘Mình thực sự định giết một con Boss hạng A.’

Điều gì sẽ xảy ra nếu Cha Haein không kịp có mặt lúc đó?

Jinwoo vung tay trong khi nghĩ về nó.

Nhờ sự phi thường của Jinwoo, đội khai thác đã hoàn thành trước dự kiến tận hai giờ. Vì điều đó, ánh mắt của những người đồng đội nhìn Jinwoo đã thay đổi.

“Hôm nay cậu tuyệt lắm, cậu Sung.”

“Không tệ chút nào.”

“Tôi nghĩ ai đó đã mang theo một cái máy khai thác đá, haha.”

Các Thợ săn vây quanh Jinwoo và không ngớt lời khen ngợi. Thái độ lạnh nhạt thờ ơ của họ lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Jinwoo cũng có tâm trạng tốt. Trải nghiệm làm thợ mỏ rất thú vị, và anh đã thành công trong việc trinh sát một Hầm ngục hạng A.

“Đi nào!”

“Vâng thưa ngài.”

“Đi thôi!”

Theo lệnh của Đội trưởng Bae, đội khai thác di chuyển về phía lối ra.

“Một! Hai!”

“Kéo ra nào!”

Họ đi ngang qua trong khi đội ngũ thu thập vẫn đang làm việc. Sau khi ra ngoài, đội khai thác đã rời đi gần hết. So với các Thợ săn chính thức khác, lương của Jinwoo được trả ngay lập tức.

“Cậu Sung, cậu đây rồi! Đây là của cậu.”

“Cám ơn Đội trưởng.”

Khi đưa phong bì, Đội trưởng thận trọng hỏi anh.

“Tôi đang chuẩn bị đi ăn, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Có vẻ câu hỏi được đưa ra một cách tình cờ, nhưng ánh mắt Đội trưởng lại rất nghiêm túc.

‘Hình như chú ấy muốn hỏi mình gì đó.’

Jinwoo nhận thấy sự chân thành trong lời nói của Đội trưởng. Nhưng anh lịch sự từ chối.

“Tôi rất tiếc.”

“Thế thì thôi vậy.”

Đội trưởng gãi cằm.

‘Mình định nói chuyện với cậu ta khi cả hai có một chút men.’

Người đàn ông đã thay đổi dự định của mình một chút.

“Cậu biết đấy, tôi đã gặp rất nhiều người làm công việc này.“

“Hmm…”

“Nhưng tôi chưa từng gặp một người nào như cậu. Cậu như được sinh ra để làm thợ mỏ vậy.”

Dường như Đội trưởng đã thích Jinwoo.

‘Haha… chắc chỉ một chút thôi…’

Jinwoo không thể xác nhận cũng không thể phủ nhận thành ý của Đội trưởng. Thay vào đó, anh lúng túng cười thầm. Nhầm tưởng đó là dấu hiện tốt, Đội trưởng đã mở lời.

“Tôi thường không làm chuyện này, nhưng cậu có muốn theo tôi làm việc không? Tôi đảm bảo cậu không bị thiệt thòi đâu.”

Sung Jinwoo là một chàng trai trẻ. Nhưng vào ngày đầu tiên làm việc, cậu ta đã hoàn thành công việc hơn cả một thợ mỏ kì cựu. Nếu không có được thiên tài này, đó sẽ là sự lãng phí cho đội khai thác. Ngay cả khi phải giải trình với cấp trên, người Đội trưởng này vẫn muốn thuê chàng trai trẻ.

Tuy nhiên, Jinwoo vẫn kiên quyết từ chối.

“Rất cám ơn về ý tốt của Đội trưởng, nhưng tôi đang có một dự định.”

Sau khi nghe câu trả lời, tâm trạng của Đội trưởng chùn xuống.

“Thật vậy sao…”

Jinwoo có nén một tiếng cười.

‘Thật là một Đội trưởng tốt bụng.’

Đội trưởng không thể hiện nhiều trên gương mặt. Có vẻ việc phát hiện một tài năng tiềm ẩn hạng E đáng mừng hơn. Sau một hồi suy nghĩ, Đội trưởng Bae cẩn thận hỏi.

“Ngày mai thì sao? Cậu có thể quay lại chứ?”

“Ngày mai… hmmm…”

Chà. Ngày mai Jinwoo vẫn rảnh. Việc nhận kết quả kiểm tra lại là sau hai ngày nữa. Anh tự hỏi mình còn lý do gì để trở lại làm thợ mỏ không. Anh đã xem phương pháp đột kích của một Bang Hội, thậm chí được chứng kiến con Boss của Hầm ngục hạng A.

Đột nhiên, Jinwoo nhận ra một điều gì đó.

‘Chờ đã.’

Một câu hỏi lóe lên khi anh định từ chối.

“Vậy là Hội Thợ Săn có một cuộc đột kích khác vào ngày mai?”

“Đúng vậy, đó là một cổng hạng A khác.”

“Điều đó có khả thi không? Họ vùa hoàn thành một cuộc đột kích vào ngày hôm nay mà.”

Đó là thông lệ của các Hội, họ sẽ nghỉ ngơi một tuần sau khi tiến hành cuộc đột kích.

‘Họ nói rằng cuộc đột kích bắt đầu từ tối hôm qua.’

Có nghĩa là cuộc đột kích của Hội Thợ săn đã diễn ra trong hai ngày liên tiếp. Vào lúc họ quay lại hạ gục con Boss sau khi đội thu thập làm việc xong, trời sẽ sáng. Jinwoo không thể tưởng tượng họ sẽ tiếp tục đột kích vào ngày mai.

Thấy Jinwoo có vẻ thích thú, Đội trưởng tiếp tục.

“Đội B sẽ tiến hành đột kích, thay vì đội A.”

“Đội tấn công B? Họ sẽ dọn Hầm ngục hạng A với đội đột kích dự bị sao?”

“Đây chính là sức mạnh của Hội Thợ Săn. Có lẽ chúng tôi là Bang Hội duy nhất ở Hàn Quốc đủ khả năng hạ gục hai Cổng hạng A với hai đội riêng biệt.”

Đội trưởng Bae nói với vẻ tự hào.

“Đây là cách mà Hội Thợ săn hay làm việc sao?”

“Không không, thường thì chúng tôi không làm thế. Nhưng có vẻ thời gian này công việc hơi chồng chéo lên nhau.”

Bởi vì hai Cổng hạng A đồng thời xuất hiện trong khu vực quản lý của Hội Thợ Săn, nghe nói Hội trưởng Choi Jongin phải tốn khá nhiều thời gian để giành quyền đột kích cả hai cổng này.

‘Vậy đó là lí do Hội trưởng Choi đến Hiệp hội Thợ săn ngày hôm qua.’

Một người bận rộn như Choi Jongin sẽ không đến Hiệp hội một cách phù phiếm.

Jinwoo gật đầu.

“Vậy đây là lần đầu tiên đội B tham gia đột kích Hầm ngục như một đội chính?”

“Đúng vậy, nhưng đừng để điều đó đánh lừa cậu. Đội phụ của Hội Thợ săn còn mạnh hơn đội đột kích chính của nhiều Hội khác.”

“Tuy nhiên, nó vẫn nguy hiểm hơn nhiều so với ngày hôm nay, đúng không?”

Đội trưởng Bae không thể trả lời. Jinwoo đã nói đúng. Hai Thợ săn hạng S đã tham gia cuộc đột kích hôm nay. Trong khi ngày mai, thành phần tấn công chỉ là những Thợ săn hạng A. Mặc dù họ nói rằng Cổng ngày mai nhỏ hơn, nhưng sự vắng mặt của hai Thợ săn hạng S, vẫn là một chỗ trống không thể khỏa lấp.

Đội trưởng nhớ lại khuôn mặt Thợ săn Sung, lúc cậu nói về con Boss dù hai hạng S đang ở gần đó.

‘Chắc cậu ấy sợ lắm’

‘Nhưng mình không muốn nói dối cậu ta.’

Đội trưởng Bae đã hy vọng được làm việc với Jinwwo vào ngày mai. Có lẽ điều đó sẽ không xảy ra, người đàn ông thất vọng trả lời.

“Nó sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu xảy ra sai sót, có thể cả đội đột kích sẽ khó giữ mạng sống.”

Mắt Jinwoo sáng lên.

Trans: Minh Trí

— QUẢNG CÁO —