Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 66: Tôi Muốn Đi Hưởng Tuần Trăng Mật Với Bạn Trai





Chu Lê: "Để tôi giải thích."
Quý Thiếu Yến nói: "Tôi không hỏi mà."
Ý là, cơ bản người ta không cần giải thích đó.
Nhưng Chu Lê vẫn muốn chủ động nói ra, mau chóng giải thích một lần: "Thì tôi...!chỉ là nhất thời nói bừa thôi."
Quý Thiếu Yến cười nhắc cậu: "Nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều sẽ biết, nếu chúng ta cứ mãi không chịu đính hôn thì bọn họ sẽ tiếp tục bảo chúng ta không bền được."
Chu Lê cực kỳ bình tĩnh: "Tôi đồn là "đang định như vậy", sau này có thể đi đồn lại một câu "bởi vì chưa thành niên nên dời lại" là được mà."
Quý Thiếu Yến cười cười, không tiếp lời.
Hắn biết chuyện này không thể nào quyết định nhanh như vậy được, nhưng nếu Chu Lê đã mở miệng thì nếu không có gì bất ngờ, sớm muộn gì cũng sẽ thành sự thật, ngốc bạch ngọt này thật sự quá biết tặng người khác niềm vui bất ngờ, thuận tiện còn tặng luôn cho hắn một cái điểm yếu nữa.
Hắn cười nói: "Nghe cậu."
Ngừng một lát, hắn lại sung sướng nhả ra hai từ, "Manh Manh."
Chu Lê: "..."
Khuôn viên trường chỉ có bao nhiêu đó, dạo một vòng cũng không tốn nhiều thời gian, đám đàn em nhanh chóng cảm thấy đã chơi đủ rồi.
Hai bên gặp nhau ở cổng sau đó lên xe về nhà.

Sáng hôm sau khi Chu Lê lần nữa vào trường, định soi xem fan não tàn tặng gì cho Quý Thiếu Yến, kết quả lại nhìn thấy Quý Thiên Dương đứng trước sạp hàng nhỏ.
Cậu hỏi dò người bên cạnh: "Cậu cảm thấy tỷ lệ em trai cậu rảnh rỗi chả có gì làm cả hai ngày liên tiếp là bao nhiêu?"
Quý Thiếu Yến đáp: "Không cao lắm."
Chu Lê cũng nghĩ vậy, bảo Quý Thiếu Yến tránh mặt sau đó lượn qua lượn lại rồi đi tới cạnh Quý Thiên Dương, vỗ vai gã.
Lúc này Quý Thiên Dương đang đứng trước một sạp hàng bán trang sức linh tinh, quay đầu nhìn cậu cười gọi "anh Chu".

Chu Lê đáp lời, hỏi: "Hôm nay lại rảnh rỗi à?"
Quý Thiên Dương: "Không phải, chỉ là không muốn ngồi ngốc ở nhà thôi, cảm thấy ở đây đông vui nên tới chơi."
Gã nhìn mấy sạp hàng muôn màu muôn vẻ, mang bộ dạng không đàng hoàng mà khẽ cảm thán, "Kiểu chơi đùa không cần để ý tới cái gì như này thật là tuyệt, anh Chu sao cũng tới đây?"
Chu Lê đáp: "Tới chơi thôi."
Quý Thiên Dương vâng một tiếng, sóng vai bước cùng cậu, thấy xung quanh không có ai thì nhỏ giọng nói: "Trước kia em học trường công lập nên chưa từng tham dự loại lễ hội trường này, mấy đứa nhóc này thật sự rất nhiều ý tưởng, cái gì cũng có thể bán hết, đồ vật của thế giới này còn hết sức thú vị."
Hắn vừa nhắc tới khiến Chu Lê nhớ ra một chuyện, hỏi: "Nếu ở thế giới trước của cậu không có khái niệm không gian song song, vậy làm sao lại có thể nhắc tới chuyện nếu trong một thế giới có hai miếng ngọc thì phải đứng cùng một phía?"
Quý Thiên Dương: "Chuyện này tương đối mơ hồ, là Phật ngữ, chính là cái thứ gọi là một bông hoa một thế giới, còn đề cập một chút tới nhân quả luân hồi nữa.

Lúc đầu em còn cho rằng trong sách nói cánh hoa có thể ghép lại thành một, cho rằng tất cả đều nằm trong thế giới của mình, người nhờ nó trọng sinh phải đều ở cùng một phía, cuối cùng lúc xuyên qua mới biết được là đổi một thế giới khác, vẫn là ở đây nói rõ ràng chi tiết hơn."
Gã nhìn Chu Lê, "Anh tìm tới giáo sư nào vậy? Em cũng muốn đi tìm hiểu chút chuyện về tộc Thiên Tang."

Chu Lê: "Tôi phải đi tìm anh trai cậu rồi, lát nữa sẽ gửi danh thiếp qua cho cậu, tiện thể nói một tiếng với giáo sư kia trước, cậu có chuyện gì cứ hỏi ông ấy."
Đương nhiên Quý Thiên Dương không có ý kiến gì, tạm biệt cậu xong lại tò mò chạy tới trước một sạp hàng khác.
Chu Lê trở về bên cạnh Quý Thiếu Yến, tạm thời vẫn chưa nói cho Quý Thiếu Yến biết mình đã nói gì cùng Quý Thiên Dương mà tìm một chỗ vắng người gọi điện cho giáo sư Hạ, nói rằng mình có đứa em trai đột nhiên biết được chuyện của tộc Thiên Tang, đặc biệt muốn tìm miếng ngọc kia xem thử, thật kỳ lạ.
Giáo sư Hạ bên kia lặng lẽ cạn lời, thầm nghĩ cậu còn có mặt mũi bảo người khác kỳ lạ à, không phải lúc trước cậu cũng có ý nghĩ lạ kỳ là muốn xuyên qua sao?
Chu Lê đau lòng thảm thiết nói: "Nói bay tới tìm em nói muốn có được danh thiếp của thầy, em khuyên không nổi ạ."
Giáo sư Hạ từng chịu ân tình bọn họ, liền nói: "Vậy em cứ cho cậu ta, để thầy tâm sự giúp em."
Chu Lê lập tức nói tiếng cảm ơn: "Thầy cũng đừng nói chuyện sách cổ là do tụi em đưa cho thầy, bảo là ngẫu nhiên thấy được từ một người mua bán là được rồi, cũng đừng nói tới chuyện thầy đã thấy được ngọc bội, không thì nó lại đi tìm hiểu ngọn nguồn rồi tìm ra người bạn kia của em, xong làm ra chuyện gì đó thì khó mà nói trước, em đã nói với nó rằng mình nghe tọa đàm của thầy nên mới biết chuyện về tộc Thiên Tang."
Giáo sư Hạ dễ dàng gật đầu: "Được, thầy biết rồi."
Chu Lê còn nói với ông đứa nhỏ kia rất biết đóng kịch, chắc chắn sẽ không vừa bắt chuyện đã đi thẳng vào đề, mà sẽ hỏi mấy tập tục hoặc thần linh gì đó của tộc Thiên Tang, nhưng phải chú ý không được thả lỏng cảnh giác.
Cuối cùng cậu nói với giáo sư Hạ mấy ngày trước mình đã thấy một quyển sách cổ khác, chờ cậu nói một tiếng với người giữ nó thì có lẽ sẽ có thể mượn tới cho giáo sư Hạ xem một lần.
Giáo sư Hạ lập tức kích động, cùng cậu nói thêm mấy câu rồi mới cúp máy.
Quý Thiếu Yến đứng bên cạnh nhìn cậu bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Gã dò hỏi chuyện giáo sư Hạ à?"
Chu Lê: "Ừm, bảo là tò mò với chuyện về tộc Thiên Tang."
Quý Thiếu Yến ngẫm nghĩ: "Lấy miếng ngọc kia ra đi."
Chu Lê nhướng mày.
Quý Thiếu Yến mỉm cười: "Thử một lần là có thể biết được gã tò mò thật hay đang giả vờ ngay thôi."
Chu Lê lập tức hiểu được, chạy đi nhìn đồ của fan não tàn tặng trước, thấy đều là mấy thứ tương tự nhau, lúc này mới hài lòng đi theo Quý Thiếu Yến tới ngân hàng.
Xử lý xong chuyện miếng ngọc, cậu về nhà ngó mấy tấm chiếu mới đang vùi đầu học hành một chút, thấy trong nhóm lớp bảo rằng lớp bọn cậu giật được giải tiết mục được yêu thích nhất cấp 3, vui vẻ tám chuyện một lát, một ngày bình yên trôi qua, sáng hôm sau lại bắt đầu bước vào một tuần học mới.
Trong lớp tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Lớp trưởng cũng cực kì mừng vui, lúc đó cô bị tình trạng be bét liên tiếp dập cho tả tơi, nhưng đợi tới lúc nghe được mọi người bình luận mới phát hiện không ai biết được mấy chuyện đó đều là sự cố, còn tưởng rằng do lớp bọn họ cẩn thận dựng nên, đều cảm thấy rất hay.
Bởi vậy đợi mọi người gần như đã đông đủ, dựa theo trước đây bắt đầu bàn bạc xem lễ hội trường sang năm nên diễn cái gì, ánh mắt của cô đều bắn tới chỗ Chu Lê.
Chu Lê thấy hơi bất ngờ: "Vì sao lại muốn bàn trước tận một năm?"
Đầu gấu lớp đứng lên giải thích với cậu, nói năm lớp 10 bọn họ rối rắm cả mấy tháng cũng không biết nên làm cái gì, cuối cùng nước tới chân nhảy đại, xém chút đã trở thành trò hề của cả trường, cho nên cả lớp rút ra được một bài học xương máu, quyết định từ đó về sau đều bàn trước từ sớm cho rồi, cho dù có rối rắm hết cả học kỳ cũng không hề gì.
Y nói: "Cậu xem, nhờ có chuẩn bị trước nên lần này chúng mình mới giật được giải nhất đó thôi."
Chu Lê cười liếc y một cái, không định đả kích y.
Chuyện hôm đó nếu như chỉ có một người đầu óc không nhanh nhạy thôi thì đoán chừng bọn họ đã trở thành trò cười của cả trường rồi ấy.
Lớp trưởng đi tới trước mặt cậu, cực kỳ mềm mỏng: "Chu thiếu có ý tưởng gì không?"
Nhóm đầu gấu lớp: "Lần này Chu thiếu là người có công lớn nhất, cậu nói trước đi."
Mắt kính nhỏ hướng nội cũng quay đầu lại nhìn Chu Lê.
Chu Lê đón nhận ánh mắt của đám người, im lặng ngẫm nghĩ mấy giây, hỏi: "Một lớp chỉ có thế biểu diễn một tiết mục thôi sao?"
Í!

Mọi người cảm thấy câu nói này thật có khí thế, lập tức nói với cậu mấy cái đều được hết.
Chu Lê: "Vậy thì cứ chọn hai cái đi, một cái tập thể một cái cá nhân.

Tập thể mấy cậu cứ tính với nhau, còn cá nhân để tôi, tôi quyết định hôm đó mình sẽ hát."
Mọi người: "..."
Đừng chứ, hát kiểu đó mà cậu đào đâu ra dũng khí để lên sân khấu hay vậy?
Lớp trưởng gần như không dám tưởng tưởng tới hình ảnh đó, giọng nói run run: "Cậu nghĩ kỹ lại một lần nữa được không Chu Thiếu?"
Chu Lê khoát tay: "Không cần nghĩ."
Cậu đã bắt đầu học được mấy buổi học nhạc, giáo viên nói giọng cậu còn có thể cứu được, sau một năm luyện tập cậu chắc chắn sẽ có thể thật sự trở thành hoàng tử tình ca authentic.
Cậu tự tâng bốc: "Yên tâm đi, tới hôm đó chắc chắn tôi sẽ khiến cả trường phải chấn động!"
Mọi người: "Ừa, chúng tôi tin mà."
Chu Lê: "..."
Ở cùng nhau một thời gian, bọn họ cũng đã hiểu được tính cách của cậu ấm này.
Mỗi lúc cậu ta bước vào trạng thái "tự tin quên lối về" thì khả năng có thể khuyên được gần như bằng không, mọi người liền định cứ tạm thời để đó rồi tiếp tục chụm lại với nhau bàn bạc tiết mục tập thể của lớp.
Chu Lê tức thì thấy nhớ nhung Đản Đản vô cùng bao dung nhà mình, đứng dậy đi sang lớp 1, thấy có hai người đang hỏi bài ai kia thì liếc họ một cái.
Quý Thiếu Yến ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
Chu Lê tự nhiên nói: "Nhớ cậu."
Người xung quanh lặng lẽ cạn lời, trơ mắt nhìn cậu mang giáo thảo thần tiên đi mất.
Lần này hai người không đi khu nghỉ ngơi nữa mà đứng ngay tại cửa sổ trước hành lang tán chuyện.

Quý Thiếu Yến thấy cậu chỉ nói mấy chuyện vụn vặt, hỏi: "Không có chuyện gì à?"
Chu Lê: "Không có."
Quý Thiếu Yến ngơ ra một giây, ngẫm lại.
Cho nên lần này Chu Lê nói "nhớ cậu" thật sự chỉ đơn giản là nhớ hắn mà không phải là cái cớ.

Nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ thêm, đưa tay kéo người vào lòng ôm một lát, đợi tới khi sắp vào học mới sung sướng về lớp.
Chuyện đính hôn quả nhiên nhanh chóng bay xa, lúc này Chu Lê lại đế thêm một câu phải đợi thành niên rồi mới tính.
Nhóm fan não tàn không cảm thấy may mắn, bởi vì học kỳ này đã qua được một nửa, thêm mấy tháng nữa là đã tới tết rồi.


Chờ sang năm thì tuổi mụ của hai người cũng đả đủ 18.
Mấy người yêu thầm trong nhóm lại bắt đầu kêu than thêm lần nữa, gào tới chướng khí khắp nơi.
Đàn chị lớp 12 quản lý nhóm khuyên nhủ mấy câu nhưng không có tác dụng, dứt khoát trực tiếp cấm chat hết những người kia, khiến Chu Lê xem tới cực kỳ sảng khoái.
Hai chị em nhà họ Tống cũng nhanh chóng bị xử lý, một là do phụ huynh nhà khác không muốn con cái mình học cùng lớp với bọn nó, hai là cha Tống cũng rất biết phối hợp, vì vậy chưa đầy một tuần đôi song sinh kia đã bị đá khỏi Minh Anh, mặt mày xám xịt về lại trường công trước kia.
Tống Oanh Thời không muốn ở chung một mái nhà với bọn nó nữa, cũng không muốn ở nhà cũ của bà nội, lỡ như một thân một mình gặp chuyện gì thì sao, nên quyết định thuê trọ gần trường.
Cha Tống cũng không ngăn cản cô, bắt đầu lén sang tên tài sản cho cô, đợi ngày ly hôn với người phụ nữ độc ác kia.
Lễ hội trường kết thúc, Chu Lê không cần tập luyện nữa, cuối tuần vừa tan học đã bị Vệ lão gia tử chộp đi phát triển phòng làm việc nhỏ.
Con cháu nhà họ Vệ cùng nhóm nhị đại cuối cùng hiểu ra Vệ lão gia tử làm chuyện kia không phải để tìm người thừa kế đống đồ cổ của ông mà là muốn tìm người nhận lấy công ty game.

Người trước lập tức thấy an tâm, người sau đều thấy chuyện bản thân từng nghĩ rằng chỉ cần chơi một cái game mobile nhỏ đã có thể nhận được một đống lớn đồ cổ thật sự quá ngây thơ ngốc nghếch rồi.
Chu Lê không biết được suy nghĩ trong đầu bọn họ, vẫn tiếp tục làm việc.
Hắn và Quý Thiếu Yến tuyển thêm mấy người đáng tin cậy, mang chuyện tuyển dụng nhân viên ném cho bọn họ.

Chờ tới lúc kiếm đủ người thì cậu liền gom người lại mở họp, bắt đầu tập trung làm trò chơi.
Thời gian trôi vút qua, trong chớp mắt đã hơn một tháng.
Thời tiết dần chuyển lạnh, bắt đầu sang đông, Quý Thiếu Yến tìm người làm ngọc bội cuối cùng cũng đã xong.
Bọn họ cũng không thể dùng ngọc thật đi câu cá nên chỉ có thể nhờ Nhan Vân Huy giúp đỡ.
Chuyện làm ăn của nhà ngoại Nhan Vân Huy có liên quan đá quý và châu báu, liền nhờ bên kia tìm một sư phụ có kinh nghiệm lại đáng tin, cố gắng hết sức làm ra một miếng ngọc khác, bất kể là hoa văn hay màu sắc đều được kỳ công sao chép lại y như đúc.
Hai người mang ngọc thật để lại ngân hàng, Chu Lê vuốt vuốt miếng ngọc rep 1:1 trong tay mình, thấy được cảm giác cũng không khác nhau là mấy, hỏi: "Rồi tính sao nữa?"
Quý Thiếu Yến: "Tìm người tiếp cận gã."
Chu Lê: "Tìm ai đây?"
Quý Thiếu Yến: "Người của tôi."
Quý đại thiếu từ trước tới nay luôn suy tính lâu dài, tâm tư lại sâu không thấy được, trong nhà có hai mẹ con không thể không đề phòng như vậy thì tất nhiên hắn cũng không thể nào an phận làm một học sinh cấp 3 bình thường.

Hơn nữa chuyện học sinh Minh Anh hơn 90% đều sẽ xuất ngoại không phải nói chơi, từ khi tiếp xúc cùng nhau hắn đã bắt đầu chọn ra người có thể dùng được trong đó.
Chọn tới chọn lui, toàn bộ cả khối hắn chỉ tìm ra được một người có thể dùng, học khác lớp, gia cảnh bình thường, từ sớm đã một mực trung thành với hắn.

Bọn họ căn bản đều lén liên hệ với nhau, ngày thường ở trường cũng ít khi nói chuyện, nếu Quý Thiếu Yến không nói ra thì tới Chu Lê cũng không ngờ được đó là người của hắn.
Nhưng mà bỗng dưng cậu nhận ra trong này hơi hơi có hố bom, hỏi: "Sao y lại học cùng lớp với Tống Oanh Thời ấy nhờ?"
Quý Thiếu Yến dịu dàng nhìn cậu một cái.
Chu Lê ngây thơ nhìn lại hắn, trong bụng thì nghĩ cấp dưới đắc lực này trong nguyên tác hẳn có tác dụng không hề nhỏ, tiếc là cậu chưa xem được tới đó, mà hiện giờ cốt truyện cũng đã nát mất rồi.
Quý Thiếu Yến cũng không muốn tính toán với cậu, liên lạc với tâm phúc, đưa ngọc bội cho người kia bảo y đeo lên cổ, sau đó đi tìm mấy người bạn quan hệ không tồi với Quý Thiên Dương chơi bóng rổ.

Dù gì trưa nào bọn họ cũng đánh bóng cả, có một nam sinh muốn chơi cùng cũng không khiến ai nghi ngờ.
Kết quả nhanh chóng đã nhìn thấy được, không tới hai ngày tâm phúc đã liên lạc báo tin với Quý Thiếu Yến: "Gã muốn tìm tôi mua lại ngọc."
Quý Thiếu Yến đáp: "Từ chối gã ta, cậu cứ nói đây là do một người rất quan trọng tặng cậu, bất cứ giá nào cũng không bán, sau đó đem giấu miếng ngọc đi."

Tâm phúc không hiểu được: "Sao chứ?"
Quý Thiếu Yến cười nói: "Nếu không thì cậu định chờ gã tìm người tới đánh cậu rồi thẳng tay cướp ngọc à?"
Tâm phúc giật mình: "Hả?"
Gã dù gì cũng là cậu hai nhà họ Quý, sẽ không vì một miếng ngọc nát mà làm tới mức đó chứ?
Quý Thiếu Yến: "Đừng giấu ngay, mang thêm mấy ngày nữa rồi hẳn giấu.

Nếu gã có hỏi thì cậu cứ trả lời là sợ làm mất.

Gã là người thông minh, thấy ngọc không còn trên người cậu thì sẽ không động tới cậu."
Tâm phúc vuốt cánh hoa ngọc trên ngực, cảm thấy đây là một thứ rất quan trọng, nói: "Hay là tôi đưa cho cậu đi, lỡ đâu tôi làm mất thật thì sao."
Quý Thiếu Yến: "Không cần, cậu cứ giấu ở nơi nào đảm bảo sẽ không bị trộm là được."
Tâm phúc thấy hắn đã quyết thì đành chấp nhận rồi đi khỏi.
Vài ngày sau, tâm phúc theo lời dặn của Quý Thiếu Yến đem giấu ngọc đi, quả nhiên thấy Quý Thiên Dương hỏi ngay, lập tức mang lý do đã chuẩn bị sẵn ra nói, sau đó y phát hiện từ ngày hôm ấy Quý Thiên Dương bắt đầu bám theo mình.
Kiểu bám này không phải là ồn ào dây dưa bám theo mà là cái loại im lặng theo sau ấy.
Quý Thiên Dương thật sự rất biết chọn thời cơ, liền nhân lúc đánh bóng với nhau từng chút từng chút một làm thân với y.

Nếu không phải đã biết được chuyện miếng ngọc thì e là y đã coi Quý Thiên Dương thành anh em tốt từ lâu rồi.
Thoáng cái đã tới cuối kỳ, mọi người thi xong liền bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ.
Chu Lê cũng định tìm chỗ nào đó đi chơi với Quý Thiếu Yến, nên dứt khoát từ chối yêu cầu tăng ca của Vệ lão gia tử.
Vệ lão gia tử: "Không phải cậu được nghỉ đông sao?"
Chu Lê đáp: "Đúng vậy, cho nên cháu muốn đi hưởng tuần trăng mật với bạn trai mình."
Vệ lão gia tử ở đầu dây bên kia tức giận nói: "Còn chưa kết hôn đâu đấy, bày đặt hưởng tuần trăng mật gì chứ?"
Chu Lê nghiêm túc nói: " Ở trong lòng cháu thì hai đứa tụi cháu đã kết hôn rồi."
Vệ lão gia tử: "..."
Chu Lê quyết định xong thì bỏ hết lời nói của ông ra ngoài tai, nhanh chóng quyết định hành trình rồi kéo Quý Thiếu Yến lên máy bay bay tới phía nam, định tìm một nơi ấm áp vượt qua mùa đông.
Hai người bay năm tiếng đồng hồ, Quý Thiếu Yến vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của tâm phúc.
Giọng nói bên kia mệt mỏi khàn khàn: "Quý thiếu, cha tôi ông ấy...!bị tai nạn xe cộ."
Quý Thiếu Yến hơi ngừng bước: "Người có sao không?"
Tâm phúc: "Vết thương nhỏ thôi, nhưng..."
Quý Thiếu Yến: "Sao?"
Tâm phúc ngừng một lúc lâu mới nói: "Là...!là nhị thiếu đúng lúc đi ngang qua cứu ông ấy, tôi cũng muốn khuyên bản thân rằng chuyện này chỉ là trùng hợp thôi, nhưng vẫn không nhịn được nghi ngờ gã có liên quan tới chuyện này nên mới gọi điện cho cậu."
Quý Thiếu Yến khẽ giật mình: "Tôi biết rồi, để tôi điều tra thử."
Chu Lê thấy hắn híp mắt lại, hỏi: "Sao vậy?"
Quý Thiếu Yến nhìn cậu: "Ảnh đế kia rất có thể là kẻ vì đạt được mục đính mà không từ thủ đoạn.".