Quả nhiên hắn cũng chỉ thích Dương Quyển lúc mặc đồ con gái mà thôi.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, Hạ Lãng trở nên yên tâm hài lòng, hắn khôi phục lại sắc mặt như thường, đưa tay nhận lấy thẻ căn cước của khách rồi cúi đầu làm thủ tục thuê phòng mượn máy. Trong khoảnh khắc quay người lại Dương Quyển cũng nhìn thấy Hạ Lãng đang ngồi bên trong rồi. Cậu đi tới trước quầy thanh toán, sau đó đứng chờ bên cạnh không nói một lời.
Hai phút sau, cậu trai cầm lại thẻ căn cước của mình rồi đi đến khu vực phòng riêng. Hạ Lãng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Quyển đứng ngoài quầy với khoảng cách gần.
Có lẽ là vì trước đây đã từng gọi video với Hạ Lãng rồi nên lúc này Dương Quyển mặc váy đội tóc giả đối diện với hắn cũng chỉ hơi căng thẳng một chút, chính là lúc chạm mắt với hắn ấy. Nhưng chỉ chốc lát sau cậu đã bình tĩnh lại.
Hạ Lãng cụp mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại sau đó hỏi cậu: “Ăn sáng chưa?”
Dương Quyển lo ăn sáng xong thì sẽ trễ mất, cậu nhìn hắn yên lặng lắc đầu. Theo động tác lắc đầu của cậu, tóc đuôi ngựa nằm trên vai cũng lay động, hai chiếc chuông ở đuôi tóc lúc ẩn lúc hiện phát ra tiếng vang lanh lảnh. Đuôi tóc đang rũ trên bả vai cũng đong đưa qua lại, gần như đang cọ qua cọ lại vào đầu quả tim của Hạ Lãng.
Cuối cùng là sự phối hợp của gò má ửng hồng sau khi đã được trang điểm phấn má và đôi con ngươi đen nhánh mềm mại. Yết hầu Hạ Lãng khẽ lăn hai vòng. Một lát sau, hắn tỏ vẻ tự nhiên thu mắt lại, mở miệng tỏ vẻ thờ ơ. “Anh sang bên đường mua hai phần đồ ăn sáng về đây”.
Dương Quyển gật gật đầu, chuông nhỏ trên đuôi tóc cũng khẽ vang lên leng keng, cậu quay người đi ra ngoài cửa.
Tầm mắt Hạ Lãng nhìn theo bóng lưng Dương Quyển, vô thức không tiếng động lướt qua bắp chân đang mặc quần tất trắng của cậu. Bỗng nhiên Hạ Lãng như thể nghĩ tới điều gì, bất thình lình lên tiếng gọi đối phương lại: “Chờ đã, anh quay lại đây”.
Hạ Lãng đưa tay chỉ đường cho cậu, “Anh vòng vào từ hướng này đi”.
Dương Quyển vâng lời nghe theo, đi vòng sang một phía bước vào trong quầy. Hạ Lãng đưa tay kéo cậu đến cái ghế dựa trước mặt, không mặn không nhạt giao việc: “Anh ngồi đây trông quán, bữa sáng để tôi đi mua”.
Lúc này hai người nói chuyện ở khoảng cách gần, nói nhỏ sẽ không bị người trong quán nghe được. Dương Quyển vội mở miệng: “Nếu có người muốn đặt thuê máy thì phải làm sao? Tôi không biết”.
“Anh bảo người ta đợi một lát”. Hạ Lãng ném cho cậu câu này sau đó quay người ra khỏi quầy.
Dương Quyển thấy thế cũng chỉ đành thật thà ngồi xuống, ánh mắt luôn đi theo bóng dáng của Hạ Lãng từ lúc hắn ra tới cửa đến tận khi biến mất.
Sau khi Hạ Lãng đi chưa được bao lâu thì có một thanh niên đầu trọc ngồi ở vị trí khá gần quầy thanh toán đứng dậy, người đó đi tới trước quầy gọi: “Ông chủ -”
Dương Quyển căng thẳng ngẩng đầu lên.
Giọng nói của người thanh niên kia đột nhiên im bặt, nhìn vào khuôn mặt căng thẳng của cậu cả nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói: “Cho một chai coca cola, cảm ơn”.
Dương Quyển quay đầu nhìn về phía tủ lạnh phía sau, sau khi thấy bên dưới mỗi loại đồ đều có nhãn ghi giá cả tỉ mỉ thì mới đứng dậy, mở cửa tủ ra lấy cho đối phương một chai coca cola. Có vẻ thanh niên đầu trọc là khách quen ở chỗ này, sau khi nhận chai coca người đó không mở miệng hỏi giá mà quét mã chuyển tiền ngay luôn, sau đó thanh niên quay về vị trí máy của mình.
Dương Quyển thở phào nhẹ nhõm ngồi về lại ghế, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Mấy phút sau, Hạ Lãng mang hai túi đồ ăn sáng về. Dương Quyển đứng dậy nhường ghế cho hắn, mình thì nhìn xung quanh rồi lấy một cái ghế tròn trong góc tới, đặt cạnh ghế dựa.
Ngoài miệng thì Hạ Lãng không nói gì nhưng hắn lại đưa chân móc cái ghế lại, tự mình cúi người ngồi xuống sau đó đưa tay lấy đồ ăn trong túi ra. Dương Quyển quay đầu nhìn thấy cái ghế tròn bị kéo đi thì ngẩn người tại chỗ, cuối cùng cậu đành túm váy lại ngồi xuống ghế dựa.
Cửa hàng đối diện là một cửa hàng bán tiểu long bao, Hạ Lãng mua một hộp tiểu long bao và một hộp sủi cảo hấp. Sau khi mở nắp ra hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh muốn ăn cái nào?”
Dương Quyển lấy hộp sủi cảo hấp, mở miệng nói cảm ơn hắn. Nhưng cậu còn chưa kịp bẻ đũa thì thanh niên ngồi ở vị trí trước quầy bỗng nhiên lại quay đầu kêu lên: “Ông chủ, cho tôi một hộp mì chua cay lão Đàm”.
Hạ Lãng ngồi ở bên trong đứng dậy không tiện, Dương Quyển lập tức bỏ đũa xuống đứng lên: “Để tôi lấy cho”.
Hạ Lãng không nói gì, hắn nghĩ chỉ qua đưa mì thì không cần mở miệng nói chuyện, vậy nên cũng kệ cho cậu đứng dậy đi lấy đồ.
Dương Quyển không biết lúc lão Trần ở đây thì sẽ đổ nước sôi ngâm mì luôn rồi mới đưa cho khách. Cậu cầm hộp mì còn đóng gói nguyên vẹn đến đưa cho thanh niên. Thanh niên đầu trọc đang bận bịu dọn sạch binh lính cả một đường trên màn hình tranh thủ nhìn lướt qua một cái, lúc nhận ra mì được đưa tới không phải là mì đã được pha thì lập tức nổi giận quay đầu trợn mắt nhìn cậu.
Sau khi thấy người đưa mì đến là Dương Quyển thì trong nháy mắt cơn giận của người nọ đã tiêu tan, đôi mắt thanh niên nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Dương Quyển, giọng điệu cũng dần mềm đi: “Cảm ơn chị gái nhỏ”.
Dương Quyển đưa mì xong thì quay về ngồi xuống tiếp tục ăn sáng. Cậu lo sẽ đụng phải son trên miệng nên phải cẩn thận gắp sủi cảo bỏ vào miệng. Sủi cảo hấp làm miệng cậu căng phồng, Dương Quyển ngậm miệng nhai chậm rãi. Khóe mắt thoáng thấy quai hàm cậu nhô lên, Hạ Lãng dừng động tác húp nước súp lại, nghiêng mặt sang quan sát cậu không một tiếng động.
Tuy rằng trong lòng hắn biết rõ giới tính của người trước mặt là nam nhưng có vẻ như bản thân lại chẳng hề bài xích với một Dương Quyển mặc đồ con gái chủ động tới gần. Suy nghĩ này mới vừa hiện lên thì đột nhiên hắn như thể nhớ lại một ký ức nào đó. Hạ Lãng không thể tự chủ cúi đầu ghé sát vào sau gáy Dương Quyển.
Trên tóc giả không có bất cứ mùi dầu gội đầu nào nhưng cái gáy bị lộ ra của đối phương lại tỏa ra thoang thoảng mùi hương sữa tắm, vừa thơm lại vừa quen thuộc.
Dương Quyển không hề phát hiện ra hành động của hắn, cậu chuyên tâm gắp một cái sủi cảo hấp, chấm vào tương ớt trong bát nước chấm bên cạnh. Theo động tác nghiêng đầu của Dương Quyển, chuông nhỏ ở đuôi tóc cũng bị lay động mà vang lên tiếng leng keng.
Chóp mũi Hạ Lãng đang chìm trong hương vị nhàn nhạt mà khó phai, sau đó lại bị tiếng chuông trên tóc cậu làm cho tâm trí cũng dập dờn. Hắn hơi híp nhẹ mắt lại, duỗi đầu ngón tay dài túm lấy cái chuông trên đuôi tóc đuôi ngựa của đối phương.
Đến khi Dương Quyển ngẩng đầu lên ăn sủi cảo thì cuối cùng cũng có cảm giác, cậu chẳng hiểu gì cả đang định quay mặt lại. Trong nháy mắt đó Hạ Lãng đã rút tay về, hắn giả vờ như không có chuyện gì để tay lên bàn sau đó ho nhẹ một tiếng, nghiêng mặt qua hỏi cậu: “Sủi cảo có ngon không?”
Dương Quyển mơ màng hỏi lại: “Cậu muốn ăn sao?”
Hạ Lãng buột miệng thuận theo: “Ăn”.
Dương Quyển chưa ăn cái sủi cảo mới gắp, bình thường ở cũng Trác Lan cứ cậu một miếng tớ một miếng quen rồi, bây giờ cậu theo bản năng gắp sủi cảo lên đưa tới bên miệng Hạ Lãng. Mãi đến khi đôi đũa dừng lại trước khóe miệng đối phương Dương Quyển mới ý thức được, hành động này của mình thân mật quá rồi. Dương Quyển định rút cái tay đang gắp sủi cảo về để ngăn không cho cơn giận của Hạ Lãng đến.
Nhưng miệng Hạ Lãng hành động còn nhanh hơn não, ngay khi Dương Quyển phản ứng lại hắn đã mở miệng ngậm lấy cái sủi cảo trên đũa của Dương Quyển trước một bước.
Biểu cảm của hai người đông cứng lại cùng một lúc nhưng Hạ Lãng bình tĩnh lại sớm hơn, hắn tỏ ra như chẳng có việc gì, nghiền ngẫm thức ăn trong miệng rồi nuốt xuống. Liếc sang thấy Dương Quyển còn đang nhìn mình chằm chằm, Hạ Lãng cố ý sừng sộ dọa nạt: “Nhìn tôi làm cái gì? Còn không ăn cho xong đi, sủi cảo nguội hết rồi kìa”.
Dương Quyển vội vã cúi đầu nhìn về phía hộp đồ ăn, rũ mắt trả lời hắn: “Được”.
“Sau khi ăn xong thì đi vứt rác”. Hạ Lãng nói.
Dương Quyển vẫn nhìn hộp đồ ăn, gật đầu. “Được”.
“Còn phải lau khô bàn nữa”. Hạ Lãng còn nói.
Dương Quyển vừa mới gặp một cái sủi cảo khác bỏ vào miệng, nghe hắn nói vậy thì mở mồm nói không rõ tiếng đồng ý với hắn: “Được”.
Hạ Lãng đánh giá cậu từ đầu đến chân. Người vẫn đúng là người đó, tóc đuôi ngựa hai bên còn thanh thuần đáng yêu hơn tóc thắt bím, nhưng hắn lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở chỗ nào? Một tay Hạ Lãng chống lên cái bàn bên cạnh, chậm rãi cúi sát lại người Dương Quyển.
Dương Quyển sợ đến mức không dám cử động dù chỉ một tí, giọng cũng trở nên căng thẳng: “Có chuyện gì sao?”
“Anh ăn của anh đi, không cần để ý đến tôi”. Hạ Lãng như có điều gì suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào cậu.
Dương Quyển nói: “Được”.
Con ngươi Hạ Lãng càng ngày càng sâu, hắn duỗi tay bóp nhẹ cằm Dương Quyển, bẻ mặt cậu nhìn về phía mình. “Về sau không được nói ‘được’ với tôi nữa”.
Dương Quyển nhìn hắn với vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm.
Hạ Lãng chậm rãi mở miệng: “Chỉ có thể nói ‘được nha’”,
Trong chớp mắt, mặt Dương Quyển phừng một cái nóng bừng, nhiệt độ lan từ hai má sang hai bên tai. Thậm chí ngay cả Hạ Lãng đang đưa tay nắm cằm cậu cũng nhanh chóng nhận ra được nhiệt độ ngày càng nóng ở đầu ngón tay.
Hạ Lãng nhìn khuôn mặt của Dương Quyển, nhìn vào đồng tử đen nhánh trong trẻo của cậu, nhìn đôi mắt nghe lời đang rũ xuống cùng với hai bên tai đã đỏ ửng. Đột nhiên trong lòng hắn cũng hơi nóng lên không rõ lý do, lời định nói cũng lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, ma sát qua cả răng hàm trên và hàm dưới của hắn.
Hạ Lãng hít một hơi thật sâu, ánh mắt tỏa ra sự nóng bỏng, giống như pháo hoa sáng lên trong chớp nhoáng giữa trời đêm, rồi tan biến vùi chôn dưới đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn. Lúc hắn mở miệng lần nữa thì ngay cả chính hắn cũng không thể nhận ra không đúng chỗ nào. “Biết không Tiểu Dương?”.
Đột nhiên Dương Quyển bị lời này làm cho không kịp chuẩn bị, hai mắt mở thật to.
“Được nha”. Cậu trả lời bằng giọng lí nhí.
Trong lòng Hạ Lãng ngứa ngáy, không thèm đoái hoài, nghĩ sâu đến quyết định còn chưa kịp chạy qua não của mình thì đã bật thốt lên xưng hô thân mật. Trong đầu hắn đã bị tiếng “Được nha” của Dương Quyển nhồi đầy rồi, tâm trạng tốt lên chỉ trong chớp mắt.
Hạ Lãng đang định đè Dương Quyển lên ghế dựa, muốn để cho cậu nói thêm vài lần. Nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh gọi khẽ khá quen thuộc truyện tới từ trước quầy: “Ông chủ, nước nóng để ngâm mì ở đâu -”
Thanh niên đầu trọc kẹp hộp mì chua cay lão Đàm đi tới.
Hạ Lãng đứng dậy, mất kiên nhẫn đáp: “Ông chủ không có ở đây, cậu tự tìm đi”.
Khi nhận ra người tiếp lời không phải Dương Quyển, thanh niên đầu trọc đứng lại trước quầy, rướn cổ lên nhìn xung quanh quầy thanh toán. Đến khi nhìn thấy Dương Quyển đang ngồi bên trong, khuôn mặt thanh niên bỗng trở nên vui vẻ, mở miệng gọi: “Chị gái nhỏ đáng yêu ơi -”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Hạ Lãng chỉ trong nháy mắt đã chuyển thành xấu đi. “Cậu gọi ai là chị gái nhỏ đó?”
Người kia cảm nhận được địch ý rõ ràng của Hạ Lãng, khóe mắt thoáng nhìn thấy khoảng cách rất thân mật giữa hai cái ghế của hai người, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt thanh niên liền chuyển thành vô cùng thất vọng: “Người anh em, đây là bạn gái của cậu hả?”
Theo lời người nọ nói ra Dương Quyển cũng ngẩng mặt lên nhìn theo bản năng.
Thoáng thấy Dương Quyển ngẩng đầu lên và vẻ mặt chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại của cậu, Hạ Lãng không thèm nghĩ ngợi cau mày đáp: “Không phải”.
Trên mặt Dương Quyển không hề xuất hiện bất cứ sự thay đổi nào. Ngược lại, khuôn mặt thanh niên đầu trọc đứng bên ngoài đã khôi phục vẻ rạng rỡ. Người nọ không quan tâm đến Hạ Lãng nữa mà chuyển sự chú ý về phía Dương Quyển, thanh niên nhìn cậu vừa hưng phấn vừa kích động. “Chị gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu ơi -”
Hạ Lãng bị kích động đến mức nóng cả đầu, cau có ngắt lời đối phương: “Đây là vợ tôi”.
Đầu trọc ngây dại.
Dương Quyển cũng ngây dại.Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Lãng: (Tưc đến nổ cả phổi) Tôi cũng muốn gọi, tôi cũng phải gọi vợ yêu.