Thanh Âm Thầm Mến

Chương 31



Trần Thanh Nhuận đột nhiên chuyển trường.

Mọi người chỉ biết chuyện này, chứ không biết vì sao cậu ta lại chuyển trường.

Sau cuộc thi, Trần Thanh Nhuận không đến trường nữa.

Khương Hiểu cũng bàn luận với Diệp Thư Từ về việc Trần Thanh Nhuận chuyển trường, nhưng Diệp Thư Từ lại mím môi, không nói gì.

Trần Thanh Nhuận chuyển trường cũng đồng nghĩa với việc cậu ta ngầm giương cờ thua cuộc, để chuyện này qua đi, hoàn toàn trở thành dĩ vàng.

Một tuần sau, vào buổi chiều như bình thường, thời điểm Diệp Thư Từ bước vào cổng trường, bị bảo vệ gọi lại, nói cô có một bức thư.

Diệp Thư Từ không lên lầu, trực tiếp mở nó ra dưới gốc cây ngô đồng.

Không có tên người gửi.

Bên trong chỉ có một câu ngắn ngủi: Diệp Thư Từ, tôi xin lỗi.

Là Trần Thanh Nhuận.

Suy nghĩ đầu tiên khi mở thư, là bức thư này chắc chắn là Trần Thanh Nhuận viết, cậu ta suy nghĩ thông suốt rồi sao? Thật sự hiểu ra hành động của mình là sai trái?

Diệp Thư Từ cũng quen thuộc với nét chữ của Trần Thanh Nhuận, cô suy nghĩ lại, càng chắc chắn hơn Trần Thanh Nhuận đã viết bức thư này.

Không biết vì sao, cảm xúc Diệp Thư Từ ngổn ngang, rõ ràng Trần Thanh Nhuận là người xấu, nhưng cảm xúc cô vẫn phức tạp, không phải là đồng cảm, thương hại mà càng thêm bất lực.

Tháng tư, cây ngô đồng vươn cành xanh mướt hướng lên trời xanh.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, còn một lúc nữa mới đến giờ học, Diệp Thư Từ ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một nữ sinh xa lạ vỗ vai cô: "Bạn học, Thẩm Tứ bảo cậu đến phòng 203 ở khu dạy học phía nam, cậu ấy nói sẽ đợi cậu ở đó."

Diệp Thư Từ đứng dậy lập tức.

Cô cũng đoán được đại khái lý do Thẩm Tứ gọi cô, đã một tuần từ sau cuộc thi, đối với Thẩm Tứ mà nói, hành động đột ngột mượn cậu ly nước hôm đó thật quá kỳ lạ, sau đó cậu cũng không hỏi tình hình cụ thể cũng đủ khiến cô kinh ngạc.

Hơn một tuần qua, hai người họ như bạn học bình thường, khi gặp cô sẽ hỏi những câu mình không làm được, cậu cũng rất kiên nhẫn giảng cho cô.

Đồng thời, Chu Tử Kỳ thường đến chơi với Thẩm Tứ, hay pha trò, Diệp Thư Từ cũng cười rất vui vẻ.

Nhưng từ khi Trần Thanh Nhuận đi, dường như Thẩm Tứ đã cười nhiều hơn.

Khu dạy học phía nam là khu bị bỏ hoang, trên tầng cao nhất có văn phòng của giáo viên, vài phòng học khác thì thành phòng để hoạt động, chẳng hạn như phòng khiêu vũ, phòng máy tính.

Chuông vào lớp vang lên.

Diệp Thư Từ cũng không vội, dù sao cũng là tiết thể dục, giáo viên thể dục cho phép học sinh tự do hoạt động, cũng có khá nhiều học sinh không học, ở lớp làm bài thi, giáo viên cũng không quản.

Cửa phòng 203 khép hờ, Diệp Thư Từ do dự, vươn tay gõ cửa rồi bước vào.



Thẩm Tứ mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay rắn chắc, sườn mặt thiếu niên sạch sẽ tuấn tú, gương mặt thon gầy, sức sống tuổi trẻ hiện lên.

Thẩm Tứ nhìn cô, Diệp Thư Từ mím môi, hơi ngượng ngùng mỉm cười.

Bọn họ rất ít ở riêng với nhau thế này, đặc biệt là trong không gian vắng vẻ như vậy.

Thẩm Tứ đứng dậy, cậu chàng có chiếc cổ thon dài, yết hầu nhô lên, làn da rất trắng.

"Diệp Thư Từ."

Tiếng gió xào xạc, quanh quẩn trong phòng, ánh mắt cậu chàng rất sâu, khí chất tốt, dáng người rất nổi bật.

Diệp Thư Từ nhẹ nhàng mở miệng: "Thẩm Tứ, cậu muốn hỏi tôi sự việc ở cuộc thi hôm đó sao?"

Ngày này lẽ ra phải đến từ lâu rồi.

Thẩm Tứ gật đầu: "Tôi có thể đoán được đại khái sự việc hôm đó, Trần Thanh Nhuận đã động tay động chân đúng không?"

"Tôi đã gặp Trần Thanh Nhuận." Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Cậu ta nhận sai rồi xin lỗi tôi."

Nói đến hai chữ "Xin lỗi", cậu chàng khẽ cong môi, nụ cười đầy châm chọc.

Đương nhiên Diệp Thư Từ biết, lời xin lỗi này không hề thật lòng.

Giọng Diệp Thư Từ trầm trầm: "Thật ra, tôi vốn định gọi cảnh sát, Trần Thanh Nhuận cũng không sợ, tôi đã suy nghĩ, đây là chuyện của gia đình cậu, ba cậu có lẽ cũng không muốn làm lớn chuyện."

"Nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa ba con cậu."

"Sau đó, Trần Thanh Nhuận cũng không đến trường, tôi liền biết thái độ của cậu ta, hơn nữa cũng may không có ảnh hưởng quá lớn đối với cậu."

Nghĩ đến tình huống hôm đó, thần kinh Diệp Thư Từ không khỏi căng thẳng, cô thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện.

Thẩm Tứ bình tĩnh nhìn cô, cô nàng xinh đẹp, dáng người khá cao, khóe mắt hơi đỏ, mắt hai mí rất sâu, mắt hạnh xinh xắn.

Quan trọng là, khi cô nhắc đến sự việc hôm đó, sự lo lắng trong mắt cô không phải giả.

"Diệp Thư Từ, cậu nói đúng." Thẩm Tứ nói: "Tôi cũng muốn tên đó bị trừng phạt, nhưng ba tôi nhất định sẽ không đồng ý, đứa con trai mà ông ta tự hào sao lại có tiền án được."

Diệp Thư Từ khẽ thở dài.

Cô được mệt mỏi, tại sao Thẩm Tứ lại không?

Trong khoảng thời gian này, cô cảm nhận được cậu chàng đang quá mệt mỏi.

"Thật ra, sở dĩ tôi đến đây để thi đại học, vì muốn dành nhiều thời gian ở cạnh bà ngoại." Thẩm Tứ rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Sức khỏe bà không tốt, tôi nghĩ cậu đã biết."

Từng phút từng giây đều trở nên vô cùng chậm rãi vào lúc này, trong mắt Diệp Thư Từ chỉ còn lại hình ảnh thiếu niên đang nói chuyện.

Cô có linh cảm, Thẩm Tứ muốn nói cho cô biết rất nhiều bí mật của mình —

"Năm đó sở dĩ ba tôi cưới mẹ tôi là vì sự nghiệp của bà, nhưng mẹ tôi không biết rằng trước khi kết hôn, ông ta đã có bạn gái, thậm chí cô bạn gái đó còn đang mang thai."

"Sau này, sự nghiệp ông ta thành công, cũng thay lòng đổi dạ, nói dù thế nào cũng phải nhận lại mẹ con họ, mẹ Trần Thanh Nhuận hận mẹ tôi đến tận xương tủy, bà ta còn đưa ra bằng chứng nói với mẹ tôi rằng ba tôi chưa từng yêu bà ấy, sau đó, mẹ tôi đã tự sát vào ngày sinh nhật của tôi."

Giọng nói cậu chàng nghẹn ngào: "Tôi về muộn một bước, ngày đó tôi ở ngoài ăn sinh nhật với bạn học, nên từ đó tôi cũng không ăn sinh nhật nữa."

Khóe mắt Thẩm Từ đỏ hoe, cậu chàng suy nghĩ vô số lần, nếu hôm đó cậu không ra ngoài, nếu cậu vẫn ở nhà hoặc trở về sớm hơn một chút, liệu kết quả có khác không?

Liệu cậu có thể giữ lại người mình yêu nhất không?

Liệu có thể luôn ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp.

Từ lúc đó, cậu không bao giờ ăn sinh nhật nữa.

Đột nhiên Diệp Thư Từ không biết nên nói gì để an ủi cậu.

Cánh tay cô run rẩy, cau mày, tiến lên một bước vỗ vai cậu chàng, muốn tiếp cho cậu một chút sức lực.

Sự im lặng trải dài vô tận giữa hai người.

Thẩm Tứ ngẩng đầu: "Không sao, đều qua rồi."

"Thẩm Tứ, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp, còn rất nhiều điều đáng để chờ đợi." Cô nàng cong mắt, giọng nói trong trẻo tràn đầy sức mạnh: "Cậu ưu tú đến vậy, xứng đáng nhận được mọi thứ tốt nhất."



Thẩm Tứ cười khẽ: "Thật ra hiện tại tôi cảm thấy rất tốt, bạn cùng bàn nhỏ, hôm đó đã sắp thi rồi, cậu một hai phải chạy đến phòng thi tìm tôi, có lẽ đã hạ quyết tâm rất lớn nhỉ?"

Diệp Thư Từ kiên định lắc đầu.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu, tôi sẽ không do dự, luôn dũng cảm, sẵn sàng hành động vì cậu.

Thẩm Tứ lại nói: "Từ khi đến đây, nhìn như thể có rất nhiều người thích tôi, nhưng thật ra khi trút bỏ đi tầng hào quang kia, có được mấy người thật lòng?"

"Vậy nên, Diệp Thư Từ, cảm ơn cậu." Giọng nói nghiêm túc của cậu chàng vang lên: "Nhưng tôi hy vọng, nếu chuyện như vậy còn xảy ra, cậu không cần làm vậy, bất luận ở thời điểm nào, đều phải đặt bản thân mình lên hàng đầu."

Cảm ơn là thật, cảm thấy có lỗi với cô cũng là thật.

Cậu cũng chân thành hy vọng, cô gái tốt bụng này có thể yêu bản thân mình nhiều hơn.

Thiếu niên mỉm cười từ tận đáy lòng, đôi mắt đen ngập ý cười.

Đột nhiên Thẩm Tứ vươn tay, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô.

Cả người Diệp Thư Từ gần như cứng đờ, dường như máu đang chảy ngược, trong đầu "Ầm" một tiếng, tiếng nổ rất lớn vang lên không ngớt.

Cô chưa từng nghĩ, cậu chàng sẽ làm động tác thân mật đến thế.

Qua hồi lâu, trái tim Diệp Thư Từ mới dần bình tĩnh lại, lại tự nhủ Thẩm Tứ làm hành động đó thật sự không có bất cứ suy nghĩ mập mờ nào.

Chỉ xuất phát từ cảm động, cô không nên mơ mộng nhiều.

"Diệp Thư Từ, tôi muốn mời cậu một bữa, tối chủ nhật này được chứ?"

Xung quanh cô toàn là hơi thở của thiếu niên, khiến người ta lo lắng lại say mê, Diệp Thư Từ hy vọng giây phút này sẽ không bao giờ kết thúc.

*

Diệp Thư Từ có hi vọng mới —

Là bữa tối chỉ dành cho hai người cô và Thẩm Tứ, có lẽ sẽ rất lãng mạn, cô nhất định sẽ rất vui, trở thành hồi ức đẹp đẽ khó quên nhất.

Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại mềm mại như được chiếc kén dịu dàng bao lấy, chỉ cảm thấy nhân gian thật đáng giá.

Cho dù thật sự vì vậy mà mất đi cơ hội thi đấu, cũng sẽ không hối hận.

Trước tiên Diệp Thư Từ giặt trước những bộ quần áo đẹp nhất, phối với khăn lụa và dây buộc tóc xinh đẹp, rồi treo quần áo vào tủ, mỗi ngày cô đều hào hứng mở ra nhìn và xem thời gian.

Ngày càng gần đến tối chủ nhật.

Ngày chủ nhật hôm nay, cô giúp bà trông tiệm vịt quay như thường lệ, cô thay quần áo trước, định đến giờ hẹn sẽ trực tiếp đến đó.

Nào ngờ lúc hai giờ chiều, Đường Tiếu gọi điện thoại cho cô: "Diệp Thư Từ, con về nhà ngay cho mẹ."

Lúc ấy, Diệp Thư Từ có dự cảm không lành.

Trong nhà lạnh lẽo, Đường Tiếu mím chặt môi ngồi trên sô pha, đèn cũng không bật, cô cẩn thật bật đèn lên, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Đường Tiếu đứng lên, sắc mặt rất trầm: "Con nói thật đi, Tiểu Từ, con thi không tốt là vì chuyện gì?"

Diệp Thư Từ căng thẳng, dường như Đường Tiếu thực sự đã biết gì đó.

"Mẹ, bài thi hơi khó, con làm không tốt...."

"Con làm không tốt sao?" Đường Tiếu đột nhiên cao giọng, "Nếu con không rời phòng thi, chắc sẽ không làm tệ như vậy đúng không?"

"Nếu không phải mẹ gặp bạn học ngồi cạnh con, bạn con nói cho mẹ, sắp đến giờ thi còn chạy đến phòng khác mượn đồ Thẩm Tứ, con có thể làm bài tệ đến vậy không?"

Đường Tiếu nắm cánh tay Diệp Thư Từ, không chút lưu tình: "Con nói đi, rốt cuộc con mượn thứ gì?!"

Đường Tiếu dùng hết sức, kéo Diệp Thư Từ về hướng phòng làm việc, hốc mắt cô nàng đẫm lệ, đôi mắt mờ đi.

Diệp Thư Từ bị đẩy đến tủ sách bên cạnh, đầu bị đập vào.

Trên tủ có rất nhiều sách, lung lay, tất cả sách trên tầng cao nhất đều rơi xuống đất, rơi xuống phát ra tiếng "bịch bịch", đập vào trán Diệp Thư Từ.

Cô đau đớn "A" một tiếng, vốn nghĩ Đường Tiếu sẽ quay người xem cô bị thương thế nào, nhưng Đường Tiếu vẫn quay lưng về phía cô, rất lạnh lùng.



Người mẹ vốn không hề dịu dàng, giờ phút này vô cùng tức giận, thậm chí cô còn không nhận ra người phụ nữ trước mặt mình.

"Nói cho mẹ, còn tìm Thẩm Tứ làm gì?"

Cô bị ép đến mức không còn cách nào khác, đành mở miệng nói trong nước mắt: " Con thấy một bạn cùng lớp muốn dùng gian lận để hại Thẩm Tứ, Thẩm Tứ bị oan, con muốn ngăn chuyện này..."

Đường Tiếu nhìn cô như nhìn người xa lạ: "Chuyện này liên quan gì đến con?"

"Nếu con không đạt điểm cao hay không đậu vào trường tốt, Thẩm Tứ sẽ chịu trách nhiệm sao?" Đường Tiếu chất vấn cô: "Diệp Thư Từ, con đã học 12 rồi, rốt cuộc con muốn gì?"

Diệp Thư Từ cắn chặt môi.

— Mẹ, từ nhỏ mẹ đã dạy con phải tốt bụng, dám làm việc nghĩa mẹ quên rồi sao?

— Mẹ, là ai nói với con học tập và kiếm tiền không quan trọng, quan trọng nhất là phẩm chất và nhân cách thiện lương.

Tại sao khi thi đại học, mọi thứ lại thay đổi?

Chẵng lẽ những tín ngưỡng ấy đều phải nhường đường cho tiền đồ sao?

Diệp Thư Từ khóc, Đường Tiếu cũng khóc, bà đang khóc.

"Diệp Thư Từ, con không biết quay lại nhìn người mẹ đáng thương của con sao? Cái gì mẹ cũng không thể so với hai dì của con, điều tự hào nhất là sinh ra con, bây giờ con cũng bắt bắt đầu nổi loạn, còn ba của con..."

Khuôn mặt Đường Tiếu dữ tợn, vừa khóc vừa kể, cũng vì tức giận nên đã đập nát điện thoại của Diệp Thư Từ, cũng rút dây mạng ở nhà.

Diệp Thư Từ mở miệng, nhìn chiếc điện thoại vỡ nát, ngọn núi trong lòng cô đột nhiên sụp đổ, cô không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng mặc cho Đường Tiếu trút giận.

Sau đó, Đường Tiếu bắt cô vào phòng để tự kiểm điểm.

Cô vừa khóc vừa tự hỏi.

Nhưng cô thực sự không hối hận.

Tại sao chuyện gì cũng phải nghĩ đến quyền lợi của bản thân, nếu không phải Thẩm Tứ, cô cũng làm như vậy, cô chỉ làm những chuyện cô cho là đúng.

Huống chi là vì Thẩm Tứ, cô không nỡ để cậu chịu khổ.

Hơn nữa, cô mạo hiểm chạy đi tìm cậu, dù sao cũng không ảnh hưởng đến cuộc thi, không chậm trễ một phút nào, là năng lực nhận biết tâm lý của bản thân kém, khiến thời gian phân bổ sai, bỏ sót hai câu hỏi lớn.

Là lỗi của cô, sao lại đổ lỗi cho người khác?

Sắc mặt Diệp Thư Từ trắng bệch, nước mắt giàn giụa, cô vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện đã sáu giờ rưỡi, đã qua thời gian hẹn nửa tiếng.

Nhưng làm sao đây.

Điện thoại không có, dây mạng cũng bị rút, cô không thể liên lạc với cậu.
— QUẢNG CÁO —