Thanh Âm Thầm Mến

Chương 4



Sự buồn bã và thất vọng vô tận lan tỏa tận đáy lòng.

Thật ra, nhớ hay không quan trọng sao?

Diệp Thư Từ cô đối với Thẩm Tứ mà nói, vốn dĩ không phải sự tồn tại quá đặc biệt, so với Thẩm Tứ luôn có nhiều ngôi sao vây quanh, Diệp Thư Từ như ngôi sao mờ nhạt nhất.

Trải qua sự việc lần đó, đối với Diệp Thư Từ, là điều không thể nào quên.

Vốn dĩ Diệp Thư Từ không thích Thẩm Tứ.

Lý do rất đơn giản, ở trường trung học cơ sở, Diệp Thư Từ vẫn luôn đứng đầu lớp, điểm thi đầu vào ở trường trung học số 1 thành phố Tô cũng thuộc hàng top, ai cũng khen cô thông minh, hơn nữa cô luôn chăm chỉ học tập, muốn duy trì vị trí đứng nhất.

Đáy lòng Diệp Thư Từ luôn có một nàng công chúa kiêu hãnh, công chúa đội vương miện, trang điểm bằng pha lê, hào quang không bao giờ phai.

Thực tế, trong nửa học kỳ đầu ở trường trung học phổ thông, Diệp Thư Từ đều đứng đầu lớp trong hai kỳ thi.

Nhưng, Thẩm Tứ đã chuyển trường đến đây. Cậu chàng rất đẹp trai, mặc sơ mi trắng cũng ra dáng, như idol bước ra từ phim.

Sự xuất hiện của cậu gần như khiến tất cả nữ sinh trong trường phấn khích. Diệp Thư Từ mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền*, cho đến khi... Thẩm Tứ đứng nhất.

*Người có đạo đức và tài năng rất cao, được coi là mẫu mực cho xã hội (cũ): Các nhà nho xưa gọi Khổng Tử và Mạnh tử là những bậc thánh hiền.

Nhưng về sau, Thẩm Tứ mấy lần liên tiếp đều đứng đầu lớp, về sau trực tiếp nhảy lên hạng nhất.

Diệp Thư Từ liều mạng làm đề, học như "điên", nhưng làm thế nào cũng không vượt qua được Thẩm Tứ, vì vậy cô đã từ bỏ, nghĩ lên lớp 11 tách lớp ra thì tốt rồi, nhưng bọn họ vẫn học chung lớp, Diệp Thư Từ không chờ được vị trí hạng nhất, ngược lại trái tim thiếu nữ đã bị chiếm lấy.

Trước tiết tự học buổi tối của năm lớp 11, bạn thân học ban xã hội của Diệp Thư Từ đến chơi, hai người ngồi trong lớp, vừa lúc đó có một bạn nam nói đùa: " Diệp Thư Từ, ngực bạn thân cậu to thật đấy, chậc chậc."

Con trai ở độ tuổi này luôn tò mò đối với người khác giới, có lẽ cũng không có ác ý, nhưng những lời này vẫn khiến mặt Phương Du Nhiên nhanh chóng đỏ bừng lên.

Bạn thân bị bắt nạt trong lớp mình, đương nhiên Diệp Thư Từ muốn nói lại, cô liền suy nghĩ cách nói thế nào thật ngầu, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

"Lư Tân, một bữa cậu ăn ba cái hamburger vẫn chưa no sao?"

Giọng nói cậu chàng dù không mang vẻ giận dữ nhưng vẫn thể hiện tính uy nghiêm.

Không cần quay đầu lại, Diệp Thư Từ cũng có thể cảm nhận được chủ nhân của giọng nói này là Thẩm Tứ.

Trong mỗi tiết vật lý, khi gặp câu hỏi khó, giáo viên sẽ yêu cầu học sinh có thành tích khá tốt để trả lời, nếu không trả lời được, sẽ kêu Diệp Thư Từ.

Nếu Diệp Thư Từ vẫn không trả lời được, giáo viên sẽ thở dài rồi nhìn Thẩm Tứ đầy mong đợi: "Thẩm Tứ, nói cho tôi biết."

Sau khi Thẩm Tứ đứng dậy, cậu dùng giọng điệu lạnh nhạt, chậm rãi giải quyết vấn đề chi tiết, sau đó liền nhận được ánh mắt tán thưởng và hâm mộ của giáo viên và bạn học.

Nhưng cậu vẫn thờ ơ, khóe môi không hề nhếch lên, như thể đó chỉ là một câu hỏi thông thường.

Dường như cậu vẫn không biết, mình giỏi giang như thế nào.

Xa xôi không thể với tới như thế nào.

Diệp Thư Từ quen thuộc nhất với giọng nói của cậu.

Thành tính tốt và gia cảnh khá giả là hàng rào bảo vệ tốt nhất đối với độ tuổi này, chưa kể Thẩm Tứ còn nổi tiếng với nhân phẩm tốt, Lư Tân không dám đắc tội với Thẩm Tứ, nhún vai: "Tôi no rồi."

Thẩm Tứ rũ mắt, liếc cậu ta, đôi chân dài trước khi rời đi còn để lại một câu lạnh lùng: "Đã no rồi thì tự mình tìm việc để làm đi, đừng tìm cảm giác tồn tại ở người khác."

Đây là lần đầu tiên Diệp Thư Từ thấy Thẩm Tứ lạnh lùng đến vậy.

Kể từ ngày hôm ấy, cô đã hoàn toàn chìm đắm vào.

Thẩm Tứ tựa như anh hùng từ trên trời giáng xuống, thiếu niên 17 tuổi, đối với chuyện anh hùng cứu mỹ nhân từ xưa, có xem qua ngàn lần vẫn rung động.

Ngày hôm đó, sau khi Thẩm Tứ rời đi, Phương Du Nhiên còn nói: "Thẩm Tứ đẹp trai quá! Cậu ấy có bạn gái chưa nhỉ?"

"Cậu biết cậu ấy tên Thẩm Tứ sao?"

Đôi mắt Phương Du Nhiên cong lên: "Cậu ấy đến trường chúng ta, không chỉ chiếm lấy hạng nhất, mà còn chiếm luôn vị trí nam sinh đẹp trai và học giỏi nhất trường, nữ trường mình hầu như đều có hứng thú với cậu ấy, Tiểu Từ, cậu không để ý đến cậu ấy à?"

Vào thời điểm đó, không biết vì sao, Diệp Thư Từ cảm thấy có chút mất mát - người mà mọi người đều quan tâm, ngôi sao xa nhất, sao có thể rơi xuống tay cô?

*

Tiết cuối cùng vào chiều thứ Tư.

Trường Trung học phổ thông số 1 Thành phố Tô đã tổ chức một buổi lễ khen thưởng cho học sinh lớp 12 trong hội trường.

Có thể coi đây là lễ tổng kết năm lớp 11, đồng thời cũng là một cách động viên học sinh lớp 12 chăm chỉ học tập.

Toàn bộ lãnh đạo nhà trường đều có mặt, trên sân khấu bày ra một dãy bàn dài, trên đó là bài phát biểu của họ cùng với micrô quấn vải nhung đỏ.

Qua một thời gian dài, cuối cùng cũng tới phần khen thưởng mà toàn bộ học sinh đều hứng thú. Ban xã hội và ban tự nhiên sẽ khen thưởng riêng, phần khen thưởng được trao trước cho học sinh ban tự nhiên.

"Kế tiếp sẽ khen thưởng cho học sinh xuất sắc ở năm lớp 11, mỗi lớp sẽ tiến cử một hoặc hai học sinh, tiếp theo, thầy Trương Dao sẽ đọc danh sách học sinh xuất sắc!"

Đọc từ lớp một, Diệp Thư Từ học lớp năm.

Trái tim cô như bị treo lơ lửng, sẽ có cô chứ? Dù sao cũng có Thẩm Tứ, vậy sẽ còn một người, là cô sao?

Diệp Thư Từ vẫn luôn nỗ lực học tập, nó không vô ích, nhưng đoạt giải chính là sự khẳng định cho sự chăm chỉ của cô trong khoảng thời gian này, hơn nữa, mẹ Đường Tiếu rất thích thu thập các giải thưởng cô đạt được từ khi còn nhỏ, nếu về tay không, mẹ chắc chắn sẽ thất vọng.

"Từ Chí Bằng... Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ..."

Đại não Diệp Thư Từ oanh một tiếng, ánh mắt tựa hồ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe được tên bọn họ được xếp cùng nhau, giống nhau lại thân mật.

Khóe miệng cô lặng lẽ nở nụ cười.

Giáo viên đứng trên sân khấu, đợi những học sinh được gọi tên lên sân khấu để nhận phần thưởng, Diệp Thư Từ nheo mắt lại, vô thức tìm vị trí của Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ đã đứng lên, dáng người cậu chàng mảnh khảnh, đối diện cô một lúc, môi dưới khẽ nhếch.

Vốn dĩ Thẩm Tứ đi phía trước, khi đến cầu thang, Thẩm Tứ dừng lại, nhường cô lên trước, hai người một trước một sau, nghĩ đến Thẩm Tứ đang đứng sau mình, thậm chí Diệp Thư Từ còn quên làm thế nào để hô hấp.

Họ đứng cạnh nhau trên sân khấu, thiếu niên cao gầy đang đứng bên cạnh cô.

Qua khóe mắt Diệp Thư Từ liếc nhìn người bên cạnh, cánh tay cậu chàng thon dài, mạch máu xanh nhạt nổi lên, tư thế ung dung, mang theo vẻ thờ ơ.

Tim đập thình thịch, rõ ràng chỉ là một giải thưởng nhỏ mà cô hồi hộp như lễ cưới vậy.

Lễ cưới.

Nghĩ đến từ này, cơ thể Diệp Thừ Từ không biết vì sao liền cứng đờ.

"Các bạn học, chuẩn bị nói cà tím nhé, chúng ta chụp ảnh lưu niệm."

Giáo viên dạy mỹ thuật đang cầm máy ảnh kỹ thuật số, đứng dưới sân khấu, Diệp Thư Từ cầm giấy khen, thở ra một hơi, mỉm cười nhìn về phía máy ảnh.

Sau khi bước xuống sâu khấu, Diệp Thư Từ trở lại chỗ ngồi của mình, Khương Hiểu mỉm cười, nói thầm vào tai cô: "Chúc mừng cậu, Tiểu Từ, lớp chúng ta chỉ có hai người đoạt giải, cậu siêu lợi hại luôn."

Diệp Thư Từ mím môi, mỉm cười.

Khương Hiểu bĩu môi: "Thực sự mình cũng muốn đạt giải, mẹ mình thường phàn nàn từ khi học cấp 2 mình đã không còn nhận giấy khen rồi."

Dù sao, học tập cũng cần phải có thiên phú, như Khương Hiểu không thể vượt qua Diệp Thư Từ, còn Diệp Thư Từ không thể vượt qua Thẩm Tứ.

Khương Hiểu vươn người qua, véo má cô: "Đột nhiên mình phát hiện ra, Tiểu Từ nhà mình vậy mà xấu hổ đấy, hai má đỏ bừng rồi."

Có sao?

Diệp Thư Từ đưa tay chạm vào má mình, thật sự rất nóng.

Tính cách của cô không phải đặc biệt táo bạo nhưng chắc chắn cũng không phải kiểu người hướng nội, cô luôn dám thể hiện bản thân, từ khi học tiểu học, cô đã là kiểu học sinh thường được thầy cô khen ngợi, thành tích tốt, là một học sinh hoàn hảo.

Chỉ vì có người khiến mình rung động đứng bên cạnh, ngay cả việc nhận giải thưởng cũng không giống bình thường.

Như một nghi thức trang nghiêm lại yên tĩnh.

Trước khi kịp nhận ra, phần khen thưởng cho ban xã hội đã kết thúc.

Hiệu trưởng nói: "Tôi sẽ trao phần thưởng cuối cùng, là giải ba học sinh giỏi cấp quốc gia. Cả tỉnh chúng ta chỉ có ba học sinh đoạt giải, có Thẩm Tứ trường mình. Chúc mừng bạn học Thẩm!"

"Wow wow wow! Trâu bò thật!" Dưới khán dài vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô hết đợt này đến đợt khác.

Giỏi ba học sinh giỏi cấp quốc gia, vinh dự quá rồi.

Diệp Thư Từ nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nhưng Thẩm Tứ có thể đạt được mà không tốn quá nhiều nỗ lực.

"Quá trâu bò rồi, Thẩm đại lão, niềm kiêu hãnh của lớp năm chúng ta."

"Chúng ta chỉ có thể thể hiện trong trường học, thật muốn cạnh tranh với các trường cấp ba khắp cả nước, không chừng tất cả đều bị ném xuống biển hết ấy."

Diệp Thư Từ nhắm mắt lại, dường như cô đang đi trên một con đường đầy cát vàng, bầu trời bị mây đen che khuất, sự vui sướng vừa rồi đều tan biến thành hư vô, khoảng cách giữa họ ngoài sức tưởng tượng của cô hoặc xa hơn nữa.

Cô cảm thấy mình đã rất nỗ lực, rất giỏi, nếu chăm chỉ hơn nữa có thể đến Rome.

Nhưng có một số người, sinh ra đã ở Rome.

Thẩm Tứ lại lên sân khấu nhận giải, khóe môi cậu chàng hơi cong, chân dài đi về phía sân khấu.

"Mọi người phải học tập tinh thần dám học hỏi của Thẩm Tứ. Điểm số của Thẩm Tứ có phải do ông trời ban cho không? Tất nhiên là không, bạn học Thẩm vẫn luôn nỗ lực học tập, khi các em đang chơi, bạn học Thẩm vẫn nỗ lực, khi các em đang đi dạo phố mua sắm, bạn học Thẩm vẫn nỗ lực, khi các em đang chơi game, bạn học Thẩm vẫn đang nỗ lực..."

Thầy hiệu trưởng luyên thuyên không dứt, nước bọt bay tứ tung.

Học sinh dưới khán đài cười không ngừng, ai quen Thẩm Tứ đều biết cậu chơi game cực giỏi, thuộc dạng mặc dù có bao nhiêu đồng đội heo vẫn có thể thắng được.

Huống hồ, căn bản Thẩm Tứ không thích học chút nào.

Tiết tự học buổi tối chỉ làm qua loa bài kiểm tra, sau giờ học không động đến tài liệu học tập nào. Có lẽ hiệu trưởng cũng biết, chỉ vì để động viên những học sinh bình thường, ông ấy chỉ có thể đem thiên phú gán cho sự nỗ lực.

Cậu chàng giơ cúp, tay cầm giấy khen.

Giáo viên dưới khán đài chụp ảnh.

Từ trong thâm tâm của Diệp Thư Từ trào ra một nguồn sức mạnh.

Cô đã từng muốn vượt qua Thẩm Tứ, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy vinh dự.

Chàng trai cô thích là ánh sáng chói lọi nhất trên đời.

Thích một người như vậy, thật tốt mà.

Hàng ghế sau của khán phòng đột nhiên ầm ĩ lên, Diệp Thư Từ nhìn về sau.

Giữa biển người mênh mông, một nữ sinh dáng người cao đứng dậy, cô gái mang kính gọng đen, vì kích động mà hai má hơi hồng.

"Thẩm Tứ, mình thích cậu! Cảm ơn cậu vì đã ưu tú như vậy, cậu đã chiếu sáng con đường của mình, cậu không biết đâu, mình đã thích thầm cậu rất lâu, rất lâu rồi, dù biết là không thể, nhưng mình vẫn muốn nói cho cậu nghe-"

"Mình rất thích cậu!"

Bắt gặp cảnh tỏ tình, tất cả học sinh đều phấn khích, đồng thanh nói—"Cố lên, cố lên!"

Ngay cả Khương Hiểu cũng nhập hội.

Bóng đèn trở nên chói mắt, người nhiều vô kể, tiếng ồn ầm ĩ dường như vang vọng bên tai vô tận, cổ họng Diệp Thư Từ đột nhiên nghẹn lại không nói nên lời.

Cô vẫn không nói "Cố lên".

Cuối cùng, vở kịch này mở màng qua loa, giáo viên chủ nhiệm đã đưa bạn nữ đó đi, nghe nói đã tiến hành phê bình đồng thời giáo dục, kết thúc bằng việc gọi điện cho phụ huynh và viết bản kiểm điểm.

Sau đó, Diệp Thư Từ nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay.

Cô hâm mộ sự dũng cảm của nữ sinh đó.

Cô luôn cảm thấy mình không đủ tốt, muốn đợi mình tốt hơn một chút mới bày tỏ tình cảm của mình, nhưng làm sao thế nào mới được tán thưởng? Tiêu chuẩn của tốt và xấu là gì?

Thẩm Tứ lên sân khấu hai lần, giáo viên chụp ảnh không ít. Đêm đó, Diệp Thư Từ cầm điện thoại di động, chờ trang web chính thức và tài khoản chính thức của trường đăng bài về buổi lễ khen thưởng.

Cô nghĩ rằng nếu có các bài viết liên quan, ảnh Thẩm Tứ hôm nay chắc chắn sẽ được đăng.

Cô rất mong chờ bức ảnh này, đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ.

Cho dù có nhiều bạn học làm phông nền, nhưng đó cũng là bức ảnh thân mật nhất của bọn họ, cũng là bức ảnh duy nhất.

Diệp Thư Từ đã đợi mấy ngày, vẫn không có.

Cô ngại hỏi giáo viên chủ nhiệm xin ảnh, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định hỏi Thi Hiểu Lôi.

Trong giờ giải lao, các bạn học đều ra ngoài chơi, Thi Hiểu Lôi đang ngồi sắp xếp lại các việc giáo viên chủ nhiệm nhờ cô ấy làm, Diệp Thư Từ nín thở, đi về phía cô ấy.

"Lớp trưởng, cậu có ảnh chụp buổi lễ khen thưởng hôm đó không?"

Thi Hiểu Lôi có chút kinh ngạc: "Cậu muốn ảnh chụp hôm đó làm gì?"

Diệp Thư Từ nở một nụ cười hoàn mỹ, nhẹ nhàng nói: "Trong ảnh không phải có tôi sao? Sắp tốt nghiệp rồi, muốn giữ làm kỷ niệm."

Dù sao Diệp Thư Từ rất ít khi nói dối, mặc dù trong đầu cô đã diễn qua vô số lần, nhưng hô hấp vẫn có chút hoảng loạn, lông mi run rẩy đã bán đứng nhịp tim của cô.

"Ra là vậy." Thi Hiểu Lôi nói: "Vẫn chưa đăng trong nhóm nội vụ, để tôi hỏi thử xem sao."

Diệp Thư Từ nói cảm ơn, gật đầu.

Qua khóe mắt, cô thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua.

Diệp Thư Từ xoay người, cái gì cũng chưa bắt được, đứng ở hành lang một lúc rồi mới quay lại lớp, lúc này cô mới phát hiện, lòng bàn tay vì căng thẳng mà nắm chặt lại đến đổ mồ hôi.

Không biết từ lúc nào, Thẩm Tứ đã quay về chỗ của mình.

Ngay khi Diệp Thư Từ ngồi xuống, giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên.

"Tôi có."
— QUẢNG CÁO —