Thanh Bình Nhạc (Đam mỹ)

Chương 54: Hàn the



Có lẽ vì ban đêm bên ngoài nổi gió lạnh nên buổi sáng dậy Lý Ý Lan thấy đầu hơi đau, song hắn không nằm trên giường nghỉ ngơi vì càng ngủ càng thấy khó chịu.

Ký Thanh đã theo hắn quá lâu rồi, lâu đến mức cho dù gương mặt Lục ca của cậu không thể hiện cảm xúc gì, cậu vẫn nhìn ra được hắn đang thờ lơ lạnh nhạt hay là đang không thoải mái. Chẳng hạn như sáng nay, nhìn cái đôi môi trắng nhợt, cái bộ dạng suy yếu kia, chắc cú là đang không khoẻ rồi.

Cậu vừa đau lòng vừa bực vì Lý Ý Lan không chịu nghe lời, bèn giở giọng móc mỉa hắn. Cậu dựa vào đuôi giường, híp mắt nói: “Vị đại nhân này, tối qua ngài bận bịu đến canh mấy vậy?”

Lý Ý Lan nghe cái điệu khiêu khích của cậu mà buồn cười, hắn đằng hắng hai tiếng, cất giọng ồm ồm giả dạng ông lão bảy tám mươi tuổi: “Không muộn không muộn, chỉ vừa mới ngủ thôi.”

Ký Thanh bĩu môi, vớ lấy một bên chăn, kéo lên nắm tới đầu kia giường, trùm kín hắn từ đầu đến chân: “Vậy cũng vất vả cho ngài quá rồi, trời vẫn còn tối mịt, ngài ngủ tiếp một lát nhé?”

Lý Ý Lan trả lời “Ừ”, tiếp đó hắn không động đậy cũng không lên tiếng, giống như thể đang ngủ thật.

Ký Thanh thấy hắn không phản kháng, lại trỗi dậy lương tâm cảm thấy trùm hắn kín mít thế này không hay cho lắm, liền kéo chăn để đầu hắn ló ra.

Lý Ý Lan đương nhiên không ngủ, hắn giả vờ hấp hé mở mắt ra, cố nhịn cười nói điêu: “Sao mà trời sáng nhanh quá vậy chứ.”

Ký Thanh lườm hắn một cái, thấy hắn định ngồi dậy, cậu nhanh nhẹn đến chỗ rương quần áo để tìm thường phục, vừa lục tìm vừa cằn nhằn: “Lục ca à ta bảo này, việc gì huynh cũng muốn tự mình làm, như thế là không được đâu, huynh phải học cách dùng người chứ. Ví dụ việc viết thư huynh có thể để Thu Bình ca làm giúp mà, người ta múa bút thành văn, chữ lại còn rồng bay phượng múa, đâu giống huynh, ngồi cả buổi mới viết được chút éc.”

Nói đoạn, cậu quay đầu lại ra dấu tay, ngón cái và ngón trỏ áng chừng một khe hở chỉ bằng quả trứng gà, định bụng dùng trò này để đả kích quyết tâm tự lực cánh sinh của Lý Ý Lan.

Lý Ý Lan âm thầm liếc cậu, cảm thấy cậu còn nhỏ dại, vừa ngây ngô lại cũng không hợp để tâm sự, đâu thể nào thấu hiểu những đắng cay ngọt bùi của tình đơn phương, hắn đành rút lại ý định phản bác, nghĩ một đằng nói một nẻo rằng: “Rồi rồi, ta biết rồi, lần sau cứ làm như đệ nói.”

Chẳng mấy khi Ký Thanh nói mà hắn chịu nghe, cậu càng được đà răn dạy tiếp: “Với cả, huynh và đại sư một người ở bên này thành một người ở bên kia thành, đi đường chỉ có mười dặm, thế mà ngày nào cũng gửi bồ câu qua lại, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian. Ta thấy chẳng thà huynh rước đại sư về đây còn hơn.”

Hơn nữa lúc có đại sư ở đây cậu đỡ việc hơn bao nhiêu, chẳng cần phải nhắc nhở dông dài làm gì mà vẫn có người quản lý Lục ca nhà mình, đã thế còn quản lý vô cùng hiệu quả, cho nên Ký Thanh cũng chẳng muốn để Tri Tân đi.

Lý Ý Lan cầm lấy đống trang phục cậu vứt trên giường, mặc từng món từng món lên người. Vừa mặc, hắn vừa gật gù cảm thấy ý đồ này quả thực đánh trúng tim đen của mình, liền nói nửa đùa nửa thật: “Được thôi, vậy nhiệm vụ này giao cho đệ nhé, đệ đi đón y về đi.”

Ai ngờ Ký Thanh từ chối thẳng thừng: “Ta không đón được đâu, ta phải chăm huynh mà, không tiện đi, huynh kêu Lão Ngô đi đón đi.”

Ai đi đón cũng đều thấy hơi thiếu thành ý, hơn nữa hiện giờ Lý Ý Lan vẫn đang rất tận hưởng hoàn cảnh cách nhau không gần không xa, sớm tối có thể trao đổi thư từ như thế này.

Hai ngày nay, cứ mỗi lúc nhắm mắt chuẩn bị ngủ và mở mắt thức dậy, lòng hắn đều mang một nỗi nhớ nhung chẳng liên quan tới vụ án, đồng thời cũng không cần lo lắng mình bất cẩn vượt quá giới hạn, khiến Tri Tân cảm thấy khó xử. Quan trọng nhất là Lý Ý Lan luôn luôn kiềm chế bản thân mình, không muốn lún quá sâu vào chuyện tình cảm.

“Lão Ngô cũng không tiện đi được.” Hắn nở nụ cười cô đơn, “Thôi tính sau đi, mấy ngày nữa chờ ta rảnh thì sẽ tự mình đi đón.”

Ăn sáng xong, mọi người tập hợp nghiêm chỉnh tại phòng nghị sự.

Liên tiếp mấy ngày liền Đỗ Thị Nhàn đều không có chỗ nào khác thường, song có bài học của Nghiêm Ngũ ở đó, Lữ Xuyên vẫn đi theo dõi từ rất sớm.

Mấy bức thư hỏi thăm gửi đến kinh thành vẫn chưa có hồi đáp, chỉ đành chờ đợi. Mọi người không có manh mối hữu dụng nào để tiếp tục mổ xẻ, chỉ có thể vây quanh bộ xương của hàn y án mà mặt ủ mày chau.

Lấy lý do lật lại tình tiết cũ để tìm manh mối cũ, Lý Ý Lan bảo mọi người bắt đầu tìm kiếm lỗ hổng, thi thoảng lại trao đổi ý kiến, buổi sáng cứ như vậy trôi qua.

Ăn trưa xong, cả nhóm chợp mắt đến giờ Mùi khắc bốn rồi lục tục trở về đại sảnh tập hợp, tiếp tục vùi đầu vào công văn trong trạng thái mơ màng ngái ngủ.

Trời quả không phụ lòng người, vừa qua giờ Mùi, một tiếng “A” khe khẽ bỗng vang lên giữa những âm thanh lật giấy loạt soạt. Cả nhóm đổ dồn ánh mắt về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy Ngô Kim đang nhướn mày đăm chiêu.

Giang Thu Bình che miệng ngáp một cái, hỏi: “Lão Ngô, ngươi a cái gì thế?”

Ngô Kim đứng dậy đi tới trước mặt y, chỉ tay vào một chỗ trên tờ ghi khẩu cung, nói: “Nè, ngươi nhìn chỗ này mà xem, làn khói này rất bất thường.”

Tờ ghi khẩu cung này ghi lại những gì bách tính chứng kiến để tiện cho nhóm của Trương Triều vẽ lại sơ đồ hiện trường. Ngô Kim không biết vẽ vời nên lúc ấy chỉ ngó lướt qua chứ chẳng nghiên cứu kỹ, nếu không nhờ Lý Ý Lan bảo mọi người lật lại manh mối cũ thì điểm khác thường có khi sẽ mãi mãi không được chú ý.

“Trước mộ phần có lửa, đống lửa bỗng nhiên bốc khói trắng cuồn cuộn, bộ xương đứng dậy từ trong màn khói mù.” Giang Thu Bình nghiêng đầu, đọc lại nội dung cho mọi người nghe, tiếp đó hỏi, “Vốn dĩ đốt vàng mã sẽ tạo ra khói mà, có gì bất thường sao?”

Ngô Kim nói: “Đốt cái gì cũng tạo khói hết, chỗ này không có gì bất thường cả, chỗ bất thường chính là cái từ “bỗng nhiên” này.”

“Bình thường cho dù là giấy vàng ẩm nước thì sau khi đốt lên cũng sẽ không tự dưng bốc khói đặc, hơn nữa khói còn toả ra trước khi bộ xương xuất hiện, cho nên ta đoán làn khói trắng này có thể là do thứ gì đó trên bộ xương tạo ra.”

Ngô Kim tính tình hàm hậu, cũng không chú trọng chải chuốt ngoại hình nên cho người ta cảm giác hơi loà xoà. Thế nhưng bây giờ hắn phân tích rạch ròi đâu ra đấy, phong thái và sự tự tin của người trong nghề lập tức bộc lộ ra.

Lý Ý Lan nhớ tới xuất thân của hắn, bèn úp hồ sơ mình đang xem xuống mặt trên bàn, ra hiệu cho Ngô Kim nói tiếp.

Ngô Kim hiểu ý nói: “Chúng ta cứ tạm thời giả thiết là có một thứ như thế, vật ấy cũng như những vật khác, đều biến mất sau khi vụ án xảy ra. Vật liệu mà có thể toả khói trắng, có thể bốc lửa, đồng thời cũng có thể tự động biến mất, theo kinh nghiệm từng làm ở hoả khí doanh trước đây, ta cảm giác nó hơi giống hàn the.”

Ký Thanh thắc mắc: “Hàn the là cái gì?”

Ngô Kim: “Ban đầu nó là một vị thuốc, chỉ có ở vùng Tây Nam, sau này người ta phát hiện nó có hiệu quả của tiêu thạch nên Kim Tào liền thu mua, thuộc toàn quyền quản lý của triều đình giống như tiền, muối, sắt. Hàn the có hai loại màu trắng và màu vàng, màu vàng có ở phía Nam, màu trắng có ở phía Tây, dạng bột hay dạng khối đều có, chỉ đốt một chút thôi cũng sẽ tạo ra rất nhiều khói. Vật này khá giống tuyết, không thể để nó một mình bên ngoài vì hai ba hôm sau là biến mất, cũng không thể để nó dính nước vì sẽ tan ra ngay. Do đó cất giữ nó rất phiền phức, chỉ có thể đựng trong lọ, bịt kín lại giấu vào trong hầm lạnh.” (Kim tào là tên cơ quan thời cổ đại chuyên quản lý tiền tệ và muối. Còn tiêu thạch là một loại đá dùng làm thuốc súng, diêm, màu nhuộm,…)

Giang Thu Bình phán đoán: “Thứ này không dễ kiếm đâu nhỉ?”

Ngô Kim toan khẳng định thì Vương Kính Nguyên chợt cười “Khà khà”: “Chắc là dễ kiếm lắm chứ, ta cũng không rõ lắm, cơ mà trong túi của ta thì có đây.”

Ngô Kim sửng sốt, không biết đạo sĩ kiếm được ờ đâu ra.

Hắn chưa kịp hỏi thì Ký Thanh đã gấp hơn hắn, cậu đẩy đẩy vị đại ca mới quen này, cất lời thúc giục: “Nếu có thì huynh đừng ngồi đực ra đấy chứ, mau đi đi, đi lấy ra đây coi nào.”

Vương Kính Nguyên lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lúc trở về trong tay cầm theo một bình sứ thô sơ nom nư bình rượu nhỏ. Hắn đặt bình lên bàn, mọi người lập tức xúm lại xung quanh.

Dưới ánh mắt của mọi người, Vương Kính Nguyên mở mấy lớp bịt miệng bình ra, đổ ra một lượng bột màu trắng rồi nhanh chóng đậy bình lại lần nữa.

Trong lúc cả nhóm quan sát, Ngô Kim vươn ngón trỏ ấn lên đống bột, dính lấy vài hạt rồi dùng ngón tay chà xát, thông qua xúc cảm mà phán đoán xem chất lượng tầm cao hay trung, sau đó mới hỏi: “Bình thường không dễ mà mua được thứ này, ngươi có được nó từ đâu?”

Vương Kính Nguyên nói lòng vòng: “Ờ thì là, thì là từ một diêm thiết sứ ở Tây Cương, ta giúp lão ta đuổi quỷ một lần, đây là thù lao lão trả cho ta.” (Diêm thiết sứ là chức quan quản lý muối và sắt thời xưa)

Nhìn điệu bộ Vương Kính Nguyên là biết tên này lại bày trò để lừa của người ta rồi, Ngô Kim dở khóc dở cười song cũng không trách móc gì mà chỉ hiếu kỳ thôi, hắn cười nói: “Ồ, hay quá. Không biết đạo trưởng cất trữ hàn the để dùng làm gì vậy?”

Vương Kính Nguyên hào phóng giải thích: “Cũng không dùng vào việc gì to tát, chỉ thi thoảng mang ra loè người, ra vẻ ta chính là thần tiên hạ phàm, đao thương bất nhập ấy mà.”

Ký Thanh hứng thú với mấy thứ bàng môn tà đạo này còn hơn cả tra án, hai mắt cậu sáng rực lên, tiến lại gần nói: “Cái này chế kiểu gì? Huynh làm thử cho ta coi với.”

“Đơn giản lắm.” Nói rồi, Vương Kính Nguyên bèn đổ chén trà trên bàn đi, nhấc ấm trà lên rót ít nước vào trong chén rồi vốc lấy một nhúm nhỏ hàn the, ném vào trong chén.

Mớ bột này vừa rơi vào nước, nước trà phẳng lặng bỗng dưng sôi sùng sục, nhiệt độ có vẻ nóng kinh người. Vương Kính Nguyên nhúng trực tiếp bốn ngón tay phải vào chén trà, ấy thế mà vẻ mặt chẳng mảy may đau đớn.

Ký Thanh định giơ tay can ngăn nhưng Vương Kính Nguyên đã đưa mắt ra hiệu cậu dừng lại, chờ ngón tay ngâm trong chén trà một lúc rồi hắn mới nhấc ra, nói: “Nước này không nóng, vẫn là ban đầu nhiệt độ, chỉ là nhìn giống như đang sôi thôi.”

Lý Ý Lan vươn tay nhúng thử, thấy quả đúng như hắn nói.

Tiếp đó Ngô Kim lại lấy ra một nhúm nhỏ, dùng nến đốt, hàn the nhanh chóng hóa thành một làn khói trắng đục.

Còn về quá trình tự động biến mất, Ngô Kim nói trong thời gian ngắn thì nó chưa tiêu biến hết được, mọi người vui vẻ nghe theo đề nghị của hắn, quyết định không đợi nữa mà để Ngô Kim bôi hàn the lên bộ xương luôn. Vương Kính Nguyên là người duy nhất ở đây có kinh nghiệm, liền ở bên cạnh làm trợ thủ cho Ngô Kim. Những người còn lại không giúp được gì nên đành ngồi quan sát.

Yêu cầu của Ngô Kim còn rất nhiều, cứ chốc chốc hắn lại thốt lên một từ lạ hoắc, thần bí đến mức làm mọi người không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Lý Ý Lan bỗng có cảm giác Tri Tân chắc chắn sẽ hứng thú với đồ vật mới lạ này, đáng tiếc Tri Tân lại không ở cạnh đây. Hắn tiếc nuối trong chốc lát rồi gọi một nha sai đến, bảo nha sai đến hiệu may tìm Bạch tiên sinh. Nha sai cung kính nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.

Vì nơi này là nha môn chứ không phải hỏa khí doanh, rất nhiều công cụ và nguyên liệu thiết yếu đều không có, Ngô Kim đành phải tự túc có gì dùng nấy. Hắn dùng mỡ lợn thay thế cho nước trộn, pha với hàn the và đá vôi làm thành hồ, rót vào trong những kẽ xương đã được quấn chặt bằng giấy dầu, sau đó mang bộ xương ra ngoài phòng hong khô. Chờ mỡ lợn đông thành khối, hắn bóc giấy dầu ra, những kẽ hở giữa các khớp xương cũng đã được lấp đầy một cách đại khái.

Hắn và Vương Kính Nguyên đặt chân của bộ xương chạm đất, cẩn thận xếp chồng lên, gắn thêm chêm gỗ và thạch tượng sinh thay thế cho quả cầu đường, cuối cùng vặn mở chốt.

Sau đó một cảnh tượng ly kỳ xuất hiện, tiếng động “Kèn kẹt” vang lên, bộ xương từng làm náo động Nhiêu Lâm trong hàn y án lại một lần nữa đứng lên ngay trước mắt mọi người, như thể có thần linh tiếp tay trợ giúp.

Nó đứng lên run run rẩy rẩy, vừa như vật chết chậm rãi thức tỉnh, vừa như là vật sống vùng vẫy thoi thóp một hơi cuối cùng, toàn bộ hình ảnh ấy tràn ngập cảm giác vặn vẹo đảo lộn âm dương, khiến người ta ghê sợ.

Mà hình ảnh ấy gây k1ch thích Lý Ý Lan còn mạnh hơn, khi đối diện với hai hốc mắt đen ngòm kia, hắn bất giác đứng hình, một cơn choáng váng ập xuống, mắt hắn tối sầm lại, cơ thể bỗng chốc mất thăng bằng, vô thức ngã về phía trước.

Sau đó hắn đụng phải một người, hình như người nọ kêu lên gì đó, nhưng trong phòng ầm ĩ quá, Lý Ý Lan liền chìm vào mơ màng, hoàn toàn không nghe rõ gì hết.
— QUẢNG CÁO —