Thanh Bình Nhạc (Đam mỹ)

Chương 59: Vết thương



“Vậy…… Xin phép làm phiền ngươi nhé.”

Lý Ý Lan do dự cả buổi, cuối cùng vẫn không kháng cự được cám dỗ của việc được gần gũi với Tri Tân, dẫu rằng như vậy quá đỗi ti tiện.

Cũng may việc vệ sinh cá nhân vào mùa đông rất đơn giản, chỉ cần rửa mặt rồi ngâm chân cái là xong, không cần cởi qu@n áo chui vào thùng tắm, đợi lát nữa đi ngủ hắn không cựa quậy là sẽ không đến nỗi lợi dụng Tri Tân quá nhiều.

Hắn đã quyết định ngủ lại nơi này, Tri Tân liền đứng dậy đi dọn giường. Một khi y đã đi thì rất ít khi quay đầu lại, chỉ có thể nghe giọng nói biết được y đang cười: “Có gì phiền đâu, ta cũng sợ lạnh mà, còn sợ buồn chán nữa, chúng ta cùng chung cảnh ngộ nên rụt vai rụt cổ sưởi ấm cho nhau đi, vừa hay có thể trò chuyện một chút.”

Tri Tân mang dáng vẻ cao quý, lúc nào lưng cũng thẳng tắp, tuyệt đối không có chuyện rụt cổ rụt vai được. Lý Ý Lan biết rõ y đang đùa mà thôi, tự trêu chọc chính mình để người khác thấy thoải mái hơn. Còn việc Tri Tân sợ lạnh thì hắn cũng có phát hiện ra.

Dạo trước bận bịu quá, thường ngày hai người tiếp xúc không nhiều, Tri Tân không run cầm cập cũng không dùng lò sưởi tay, Lý Ý Lan thậm chí còn tưởng y chịu lạnh rất giỏi. Song vào buổi đầu gặp gỡ, lúc Tri Tân bắt mạch cho hắn trong nhà lao, ngón tay y quả thực lạnh như băng. Về sau mỗi lần bắt mạch cho hắn, ngón tay Tri Tân lại vừa ấm vừa mềm, chẳng có vẻ gì là sợ lạnh cả.

Một khi thắc mắc nảy sinh, những ký ức mơ hồ cũng lập tức hiện lên hưởng ứng, Lý Ý Lan nhớ mang máng hình như mỗi lần trước khi y vuốt tay áo, y đều làm động tác đặt tách trà xuống.

Tri Tân nói y hay khát nước nên uống trà nhiều thì cũng chẳng có gì lạ, song bây giờ ngẫm lại, Lý Ý Lan mới thấy trong đó chắc chắn cũng có một hai phần xuất phát từ sự quan tâm dành cho hắn.

Sự săn sóc dịu dàng không chút phô trương ấy tựa như một ngụm nước mạch nha, khiến ngũ tạng Lý Ý Lan bỗng trở nên ngọt lịm. Hắn trộm nghĩ, có lẽ chính tấm lòng này đã làm hắn rung động.

Song khi nhắc tới hai chữ “trò chuyện”

này, hắn bỗng sinh lòng hổ thẹn với Tri Tân, liền vô thức giải thích cho mình: “Được, mấy hôm trước bận quá, có lúc gặp ngươi mà chẳng để ý, hiếm khi nói với nhau được vài câu, mà không bận thì cũng toàn nhờ ngươi hỗ trợ. Cho nên hôm ở hậu viện tiễn ngươi về Chiêu Đàn tự, lòng ta rất muốn giữ ngươi lại nhưng chẳng nói ra được. Bây giờ ngươi quay lại rồi, ta……”

Hắn định nói là vừa khéo có cơ hội lấy công chuộc tội, làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã thấy chột dạ, đến chính bản thân hắn còn chẳng có tự tin, đành nói tiếp:

“……Cũng chẳng biết có thời gian để chiêu đãi ngươi không nữa.”

Tri Tân khom lưng giũ chăn đệm, hào phóng bảo: “Cũng đâu phải ta tới làm khách, còn muốn chủ và khách vui vẻ quây quần hay sao? Thời gian cấp bách, ngươi cứ lo công việc đi, không cần để ý đến ta đâu.”

Không phải y mới nói lời này lần đầu tiên, Lý Ý Lan không muốn thể hiện mình là người quá mức bảo thủ, bèn cười bảo: “Ừ, nghe theo ngươi.”

Vuốt phẳng chăn xong, Tri Tân đứng thẳng dậy nói: “Được, ta đi múc nước, ngươi chờ ta một lát nhé.”

“Ta đi với ngươi.” Lý Ý Lan đâu thể ngồi vắt chân chờ y hầu hạ được, mà không những trong phòng hắn còn có một nha đầu đang chờ xử lý, hắn cũng phải về phòng lấy giày bệt nữa, thế là hai người liền sóng vai đi về phía nhà bếp.

Đầu bếp mới tới còn đang ngái ngủ, thấy đề hình quan và đại sư đích thân tới lấy nước nóng thì nhất quyết đòi xách giùm cho hai bọn họ. Lý Ý Lan được rảnh tay, trên đường trở về liền quẹo sang phòng mình trước. Tri Tân làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, kể cả giúp hắn tránh điều tiếng cũng vậy, y đi cùng hắn bước vào cửa phòng.

Nha hoàn kia cũng coi như an phận, cô đã mặc đồ đàng hoàng, đan hai tay đứng thẳng tắp trước giường Lý Ý Lan.

Cô cũng có mắt nhìn người nên có thể nhận ra vị đại nhân này không hài lòng về mình, bởi vậy vừa thấy Lý Ý Lan trở về liền lập tức quỳ xuống, miệng nói đã biết sai rồi mặc dù cũng không biết mình khiến đại nhân phật ý ở điểm nào.

Có sai thì cũng là Ký Thanh gánh tội, ngay cả thủ phạm chính mà Lý Ý Lan còn bỏ qua thì tất nhiên hắn sẽ không trách phạt cô gái không rõ là chủ động hay bị ép này, tuy nhiên vẫn cần hỏi rõ xem cô từ đâu tới.

Lý Ý Lan xua tay bảo cô không quỳ nữa, hỏi: “Ngươi tên gì? Ai bảo ngươi ngủ trên giường ta?”

Nha hoàn kia thấy hắn lạnh tanh thì cũng không dám ra vẻ xinh đẹp đáng thương, cô cúi thấp đầu trả lời: “Bẩm đại nhân, nô tỳ tên Tiểu Nguyệt, là nha hoàn trong nhà Tạ đại nhân. Tạ đại nhân bảo tiểu nhân theo Hồ tổng quản trở về, còn dặn phải ta nghe, nghe theo mọi sự sắp xếp của Hồ tổng quản.”

Cô vốn là nha hoàn làm ấm chân cho vợ cả của Tạ Tài, từ khi vào đông đến nay nếu quận trưởng không qua đêm tại phòng chủ mẫu thì cô sẽ ngủ bên chân đại phu nhân. Dùng cơ thể để ủ ấm chân cẳng cho người khác tuy là việc thấp kém, nhưng dù gì cô vẫn được coi là đại khuê nữ trong sạch.

Tối nay Tạ Tài bỗng dưng gọi cô đến hậu viện hầu hạ, trong lòng cô hoảng loạn vô cùng, chỉ sợ sẽ chịu thiệt. Ai ngờ vị đại nhân kia đến chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu đi thẳng, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng bị tổn thương lòng tự trọng. Nói tới nói lui một hồi, mắt đã ầng ậng nước. Đáng tiếc mặc cho cô khóc sướt mướt, hai kẻ ở đối diện vẫn chẳng hề thức thời chút nào.

Tri Tân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lùi về phía sau đọc thầm Phật hiệu. Lý Ý Lan đã lỡ trao hết tâm can cho hoà thượng bên cạnh rồi nên nhìn nha hoàn này sợ hãi thì cũng chỉ thấy bình thường, đợi lát nữa là ổn thôi.

Hơn nữa so với hoàn cảnh của nha hoàn này, thứ khiến hắn chú ý hơn lại là cái câu “Hồ tổng quản” mang chất giọng quê kia.

Mới đầu nghe danh xưng này hắn còn không biết cô nàng nói tới ai, bởi vì Ký Thanh thực sự chẳng ra dáng tổng quản tẹo nào, gọi cậu ta là “Hồ tác phi vi” còn coi được. (Hồ tác phi vi: làm xằng làm bậy)

Hỏi tới đây thì cũng hiểu đại khái đầu đuôi ngọn nguồn rồi, chắc là Ký Thanh nhờ Tạ Tài giúp rồi sau đó hai người bắt tay ăn nhịp với nhau, chuyện mới thành ra thế này.

Nhưng mà đối với tấm lòng của Ký Thanh, Lý Ý Lan chỉ có thể ghi nhận ý tốt thôi chứ mấy cái khác thì thực sự không có phúc nhận nổi. Vả lại Tạ Tài cũng chẳng phải phường tốt lành gì, Ký Thanh vừa hỏi là ông ta lập tức dâng nha hoàn kia lên, thao tác nhanh gọn dứt khoát như vậy chắc cũng không phải mới làm lần đầu tiên.

Người ta thường nói có lần một sẽ có lần hai, Tạ Tài không hiểu sở thích của hắn, nếu mà lảng đi thì ông ta sẽ tưởng nhầm là hắn không ưng nhan sắc của cô nương này, về sau kiểu gì cũng vẫn còn phụ nữ chờ hắn.

Để chấm dứt hậu hoạn, Lý Ý Lan trực tiếp để lộ đầu thương giấu dưới tay áo, cười bảo với nha hoàn kia: “Xin lỗi cô nương, đây là một hiểu lầm, ta luôn mang vũ khí trong người, chưa bao giờ chung chăn chung gối với kẻ khác, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chuyện này là do người dưới trướng ta tự làm theo ý mình, khiến cho ngươi khó xử, về sau ta sẽ phạt nó.”

Đầu thương phủ trong ánh nến, phần lưỡi loé lên ánh sáng sắc bén, tỳ nữ nọ chưa từng thấy ai ôm vũ khí đi ngủ bao giờ, sợ đến xanh cả mặt.

Lý Ý Lan không định doạ cô thật, thấy cô biến sắc thì nhanh choang dùng tay áo che lại, tiếp tục dặn dò: “Ngươi cứ ở tạm trong phòng này đi, nếu thấy lạnh thì có thể đi…… sang giường Hồ tổng quản mà tránh rét. Bao giờ nó về thì sẽ thu xếp chỗ ở đêm nay cho ngươi, rồi ngày mai sẽ đưa ngươi về, thay ngươi giải thích rõ ràng.”

“Còn nữa, nếu Hồ tổng quản hỏi ta thì ngươi nói ta ở trong phòng đại sư, đêm nay thắp đèn tâm sự, không về đâu.”

Nha hoàn ngơ ngác gật đầu, chỉ ước sao hắn đi nhanh nhanh lên.

Như cô nàng mong muốn, Lý Ý Lan nói xong liền khoác vai Tri Tân bước nhanh ra ngoài.

Vừa nãy Tri Tân nghe hắn nói “Hồ tổng quản” hai lần mà lần nào cũng phì cười, như thể đây là một đề tài thú vị vậy, cơ mà “Hồ tổng quản” thì đúng là thú vị thật.

Tri Tân không nghe thấy lời Ký Thanh nói lúc trước nên còn tưởng Lý Ý Lan định phạt cậu thật. Đi chưa được mấy bước y liền nói đỡ cho Ký Thanh, nghiêng đầu bảo với hắn: “Ngươi tính phạt Hồ tổng quản thế nào đây?”

Chẳng hiểu sao ba chữ này cứ chọc vào Lý Ý Lan, làm hắn cứ nghe là muốn cười, vừa cười vừa bắt đầu nghĩ cách phạt Ký Thanh. Đánh không được mà chửi không xong, đuổi cậu thì cậu cũng chả sợ, phạt tiền thì cậu tự có quỹ riêng, đúng là bốn phương tám hướng không hề có sơ hở.

Lý Ý Lan nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đầu óc trống trơn, chẳng đi tới kết luận gì cả. Hắn vừa giật mình thảng thốt vừa không thể không phục, đành ảo não nói: “Không biết nữa, ta cảm giác mình chẳng làm gì được nó.”

Tri Tân chờ được một đáp án quá sức đao to búa lớn của hắn, liền biết hắn chỉ nói thế thôi chứ thực lòng không giận Ký Thanh.

Lý Ý Lan rõ ràng là chó ngáp phải ruồi, gặp phúc trong họa, thông qua bất ngờ này mà tiến lại gần y hơn. Nhưng Tri Tân chẳng mảy may hay biết, chỉ nghĩ hắn quá đỗi rộng lượng.

Người rộng lượng bao giờ cũng chiếm được hảo cảm, ấn tượng của Tri Tân đối với Lý Ý Lan thì tất nhiên khỏi cần phải nói, từ trước đến nay chỉ có ngày càng tốt hơn. Y cười bảo: “Tiểu trừng đại giới, ngươi tâm sự chân thành với nó vài câu, Ký Thanh lo nghĩ cho ngươi như vậy, thằng bé sẽ nghe thôi.” (Tiểu trừng đại giới: tức là khiển trách từ những lỗi lầm nhỏ để không phạm sai lầm lớn.)

Lý Ý Lan đáp “Ừ”, chờ cho Tri Tân vào phòng trước, hắn ở phía sau đóng cửa lại: “Nó lì lợm lắm, ngươi khỏi cần lo cho nó làm gì, mau đi rửa mặt đi, lát nữa nước sẽ lạnh mất.”

Tri Tân bước vào phòng, vừa ngước lên liền thấy khói toả lượn lờ trên chiếc chậu đồng, hơi nóng nhanh chóng tan đi, khiến đầu y bỗng nảy sinh một ý nghĩ.

Nghe nói phương Bắc giá rét, những người sinh ra ở đó sẽ xây dựng tường lửa trong nhà để chống chọi với cái lạnh.

(Tường lửa là một kiểu kiến trúc đặc biệt của phương Bắc Trung Quốc, có lịch sử từ hàng ngàn năm trước, tường được xây dựng theo kết cấu đặc biệt để có thể giữ nhiệt độ ấm trong mùa đông giá rét.)

Tri Tân còn nhớ đại khái thiết kế của tường lửa, nói đơn giản là mở một lỗ hổng ở góc bên trong kệ bếp lò, sau đó dùng gạch xanh xếp thành một đường ống nối liền đến hai lớp của bức tường phòng ngủ, như vậy nhiệt độ từ củi lửa có thể truyền tới bờ tường, hơi khói cũng sẽ không thẩm thấu vào trong nên không tạo cảm giác ngột ngạt như khi dùng chậu than.

Mà khuyết điểm của tường lửa là không tiện lợi bằng chậu than, nếu lúc xây nhà không vất vả bỏ công sức ra để làm tường thì sau này mà muốn dùng cũng chỉ có nước dỡ nhà dỡ ngói.

Tri Tân không định phá huỷ nha môn Nhiêu Lâm, chẳng qua y chỉ bất chợt nghĩ tới, cảm thấy tường lửa không dùng được nhưng nếu sửa lại một chút thì hẳn vẫn khả thi.

Chỉ trong giây lát y đã có một chủ ý, song chưa suy nghĩ kỹ càng nên không kể cho Lý Ý Lan ngay, chỉ thúc giục hắn mau đi rửa mặt.

Rửa mặt, ngâm chân chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Lý Ý Lan nghĩ sao mới chớp mắt một cái mà đã sắp đến lúc nằm xuống cùng Tri Tân rồi. Lúc nãy tuy do dự nhưng hắn đồng ý rất nhanh, bây giờ xỏ giày bệt vào mới bất tri bất giác thấy thấp thỏm. Nhìn Tri Tân ngồi trên giường cởi áo cà sa, hắn vô thức muốn nuốt nước miếng, hơn nữa nhịp tim đập cũng càng lúc càng dồn dập, càng nặng nề, tiếp đó ngũ giác bỗng trở nên nhạy bén.

Sau khi trút bỏ lớp cà sa tượng trưng cho vinh quang chí cao của Phật môn, Tri Tân dường như trẻ hơn đôi chút, mùi nhang đèn mà bình thường phải ở gần mới ngửi được nay chợt trở nên nồng đậm. Khi y cúi thấp đầu khuôn mặt trông mới dịu hiền làm sao, khiến Lý Ý Lan sinh ra ảo tưởng rằng nếu hắn cúi xuống hôn y một cái thì y cũng sẽ chẳng tức giận.

Nhưng Tri Tân không giận mới là lạ, Lý Ý Lan vội vã tập trung tinh thần, dùng câu hỏi để phá vỡ ý đồ tham lam kia đi: “Ngươi quen ngủ bên trong hay ngủ bên ngoài?”

Tri Tân quen ngủ ở giữa, song y vẫn bảo: “Bên ngoài đi, ban đêm ta sẽ dậy, sợ đạp phải ngươi.”

Lý Ý Lan thì sao cũng được vì hắn nghĩ kiểu gì cũng khó ngủ cho xem. Hắn đang định gật đầu thì cửa đột nhiên bị gõ vang.

Ký Thanh ở bên ngoài gọi: “Lục ca ơi, mở cửa.”

Lý Ý Lan biết thể nào cậu cũng đến, hắn không cởi áo ngoài mà quay người mở cửa cho Ký Thanh vào.

Ký Thanh nhảy vào, thấy Tri Tân đang thong dong cởi y phục, hết cởi món này lại gấp món kia, từng động tác đều thể hiện rõ ràng ý định”chuẩn bị đi ngủ”. Cậu không thể hiểu nổi, giường chật hẹp thế kia, hai tên đàn ông con trai ngủ kiểu gì?

Đương nhiên vẫn ngủ được, chỉ là sẽ hoai bó tay bó chân, không tiện trở mình hay gác chân vì sẽ đụng vào người khác. Ấy thế nhưng dù có khó chịu thì cũng không thể từ chối ý tốt của người ta được.

Nghe Ký Thanh lải nhải xong, Lý Ý nhanh chóng véo một bên má cậu ném cậu ra ngoài.

Lúc về thì Tri Tân đã nằm ngay ngắn rồi, mặt y quay về phía Lý Ý Lan, che kín chăn chỉ để lộ mỗi cái đầu trọc, nom chẳng hề cao quý nữa mà thậm chí còn có chút đáng yêu.

Lý Ý Lan hân hoan đi tới, để tránh bất lịch sự, hắn cởi qu@n áo ngoài rồi chống lên mạn giường, nhảy vào góc trong.

Tri Tân thấy hắn nhảy như khỉ thì ngạc nhiên cười hỏi: “Bình thường ngươi đều leo lên giường theo kiểu này hả?”

“Đâu có.” Lý Ý Lan kéo góc chăn, nghiêng người chui vào trong, cố ý tránh không đụng phải Tri Tân, “Ta sợ ngươi cảm thấy ta không tôn kính ngươi.”

Hạ bộ vẫn luôn là tượng trưng cho sự sỉ nhục, đương nhiên còn có cả phương diện dâm uế nữa, Lý Ý Lan chủ yếu đang tránh né cái ý thứ hai kia.

Tri Tân cũng hiểu, nhưng nhảy qua người như thế đúng là kỳ cục thật, y đáp “Đâu đến nỗi ấy” rồi lại hỏi tiếp: “Bây giờ tắt đèn luôn hay để lát nữa hẵng tắt?”

Lý Ý Lan sợ y phát hiện ra gì đó, lập tức nói: “Tắt luôn đi, có chuyện thì nói, mà mệt thì ngủ.”

Tri Tân vô cùng nhường nhịn hắn nên nghe vậy liền trở mình ngồi dậy, ló đầu thổi tắt nến trên ghế. Cổ áo y trễ xuống, lộ ra gần nửa mảng ngực.

Lý Ý Lan không cố ý nhìn lén, chỉ xuất phát từ bản năng mà vô thức liếc chỗ đó một cái, ánh nến le lói và lớp áo che chắn khiến ngực Tri Tân phủ trong bóng tối, nhưng tất cả đều không ngăn được ánh mắt tinh tường của Lý Ý Lan. Trước khi ánh lửa vụt tắt, hắn đã nhìn thấy một vết sẹo trên ngực Tri Tân.

Vết sẹo dày cộm, dài chừng nửa bàn tay, cắt thẳng ngay giữa lồ ng ngực.
— QUẢNG CÁO —