Không biết Tri Tân chế ra linh đan diệu dược gì mà mới uống một lượt đã khiến Lưu Vân Thảo tỉnh lại. Lý Ý Lan vui mừng khôn xiết, trước tiên nịnh nọt Tri Tân mấy câu rồi lập tức bảo ngục tốt nọ đi tới phòng ăn thông báo cho mọi người, còn hai người họ thì vào trong nhà lao trước.
Sau thời gian một chén trà, hai người dừng trước cửa phòng giam chữ Thần, người trong phòng đã ngồi dậy tựa vào bờ tường, đang nhắm nghiền hai mắt.
Lưu Vân Thảo mặc áo tù mỏng manh nhưng chẳng đắp chăn che người mà chỉ đắp hờ lên chân, dường như chẳng thấy lạnh. Vết thương cũng làm tê liệt thính lực của y, Lý Ý Lan và Tri Tân đã đi tới trước mặt mà y vẫn không hề phát hiện.
Ngục tốt thấy kẻ này ngạo mạn vô lễ, bèn lớn tiếng nhắc nhở: “Phạm nhân, đại nhân nhà ta tới gặp ngươi đấy, còn không mau hành lễ đi!”
Lưu Vân Thảo bấy giờ mới mở mắt ra, trong cơn mơ màng, y nhìn thấy đề hình quan đặt một chén thuốc xuống giường.
Bộ đồ đen và hành động tương tự khiến y thảng thốt, mơ hồ nhớ tới rất nhiều năm trước, cũng từng có một người bưng nước, đưa thuốc cho y giống như thế này. Có điều, nếu như thế gian thật sự có luân hồi, có lẽ qua mấy năm nữa người ấy sẽ thành thân rồi, còn bản thân y thì bị giam cầm ở nơi nhỏ bé này, cho dù muốn bảo vệ Viên Ninh cũng phải cậy nhờ kẻ khác.
Sau khi uống xong, y đặt bát xuống, nhìn vào Lý Ý Lan, nói thẳng: “Đại nhân còn vấn đề gì, xin cứ hỏi.”
Ngục tốt mang hai chiếc ghế đẩu tới, Lý Ý Lan ngồi xuống rồi cất tiếng hỏi: “Ngục tốt nói nếu không phải ngươi tự ngồi dậy thì hắn cũng chẳng để ý là ngươi đã tỉnh rồi, ta muốn hỏi tiên sinh tại sao lại làm vậy? Nếu ngươi tiếp tục giả vờ ngủ thì có thể kéo dài thêm thời gian cơ mà.”
“Tiên sinh” là một xưng hô mang ý tôn trọng, Lưu Vân Thảo không ngờ hắn lại khách sáo với mình như vậy, y nhìn chằm chằm Lý Ý Lan với vẻ khó hiểu, sau đó cất giọng suy yếu: “Cho dù có kéo dài hay không thì cuối cùng vẫn phải nói thôi, lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu vẫn nên hạ xuống sớm một chút thì tốt hơn. Vả lại đây cũng là thành ý của ta khi cầu xin ngươi cứu Viên Ninh, hi vọng các vị nể tình ta đã giữ lời mà thận trọng đối đãi với tính mạng của nó.”
Nhìn phẩm cách và khí chất của y, Tri Tân luôn cảm thấy y không giống một phạm nhân.
Lý Ý Lan cam kết: “Tiên sinh yên tâm, bọn ta tất nhiên sẽ không giở chiêu trò với ngươi, ta đã mời lang trung đến khám chữa rồi.”
Lưu Vân Thảo muốn hỏi thăm tình hình của Viên Ninh, nhưng biết rõ đối phương muốn bắt bí mình nên sẽ không dễ dàng trả lời, y đành gạt bỏ mong muốn viển vông, ngoan ngoãn gật đầu chờ đối phương đặt câu hỏi.
Người này đã có lòng phối hợp thì Lý Ý Lan cũng không ra vẻ tự cao, hắn từ tốn hỏi: “Thứ cho ta nói thẳng, tiên sinh chẳng màng đến sống chết của mình nhưng lại hết lòng lo lắng cho tính mạng của Viên Ninh, ta muốn hỏi tại sao gã lại quan trọng với ngươi như vậy?”
Lưu Vân Thảo chậm rãi đáp: “Vấn đề này có liên quan gì tới vụ án sao?”
Trừ phi phạm nhân kiêu căng khó thuần hoặc không chịu nhận tội, còn bình thường sẽ chẳng có chuyện hỏi vặn lại đề hình quan, hỏi gì đáp nấy để bảo toàn tính mạng mới là thượng sách. Song Lưu Vân Thảo nói năng nhỏ nhẹ, lại đang suy yếu, câu này không giống như hỏi vặn lại, chẳng đến nỗi khiến người ta cảm thấy mạo muội.
Lý Ý Lan không để tâm, hắn mỉm cười suy đoán: “Có liên quan hay không thì phải xem đáp án của tiên sinh là gì.”
“Gã ta họ Viên, tuổi chừng hai mươi, tuổi vừa đủ làm vãn bối cho Thái bộc Trường Nhạc Viên Kỳ Liên – người đã chết trong Bình Nhạc án thời Phụng Thiên. Tiên sinh không muốn gã chết trước mắt mình, là vì gã ta là con của bạn cũ sao?”
Lưu Vân Thảo có vẻ cũng đoán được hắn sẽ nghĩ như vậy, y lạnh nhạt dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào chấn song chằng chịt, nói: “Không phải, Vãn Chi qua đời khi vẫn chưa lập gia thất, sao lại có con được chứ?”
Ngừng một hồi, y lại nói tiếp bằng giọng càng nhỏ hơn: “Nhưng cho dù hắn thành thân, có con, thì chắc chắn cũng chẳng sống được tới bây giờ.”
Nhổ cỏ tận gốc là câu nói thật mà không ai phản bác nổi, từ trong lời nói của y Lý Ý Lan nhận ra lòng y đã như tro nguội, làm hắn cũng thấy hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình đã lỡ miệng hỏi sai.
Tuy nhiên lòng người quỷ quyệt, khó phân thật giả, nhân từ quá mức còn hỏng việc hơn cả lạnh lùng nghiêm khắc. Hắn vội điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục hỏi: “Vãn Chi là chỉ Viên Kỳ Liên sao?”
Lưu Vân Thảo: “Phải, đó là tên tự của hắn.”
Viên Kỳ Liên sinh ra trong một gia đình thợ rèn ở biên quan, đáng lý không có tên tự, song người mẹ ngoại tộc của ông lại rất lưu ý việc này, từ nhỏ đã nuôi nấng ông như con cái dòng dõi thư hương. Điều này tạo tiền đề cho việc ông thăng tiến rất nhanh, nhưng đồng thời cũng reo rắc mầm mống tai họa về sau.
Song tại thời điểm bắt đầu tất cả, người phụ nữ phiên bang quật cường ấy đâu thể biết trước những chuyện này, bà chỉ hi vọng con trai mình có thể đọc sách viết chữ, không bị bó buộc cả đời trong tòa thành nhỏ bằng lòng bàn tay, sâu trong xương tủy người Lộ Tô bọn họ chảy dòng máu chạy băng băng trên thảo nguyên, chưa bao giờ bằng lòng dừng chân suốt đời ở một vùng đất.
Lưu Vân Thảo nhớ Viên Kỳ Liên từng kể với mình rằng, ban đầu mẫu thân tìm tiên sinh đặt cho ông chữ “Vãn” với hi vọng ông có thể làm một trang nam nhi giương cung như trăng, mình đồng da sắt. (Chữ “Vãn” nghĩa là giương, kéo.)
Có lẽ cái tên này quá nhã nhặn, hoặc có lẽ người Hán không có thể trạng dũng mãnh như dân tộc sống trên yên ngựa, cho nên tuy Viên Kỳ Liên cao lớn nhưng vẫn cách xa mức độ vai u thịt bắp, chỉ có thể nói là kỳ vọng của mẹ ông đã ứng nghiệm một nửa, ấy là nửa cuộc đời ông đều gắn liền với cung nỏ.
Lúc nói lời này, bọn họ đang đứng ở bãi tập bắn của Quân Khí giám, ngắm nhìn những chiếc nỏ mới ra lò được kéo căng thành hình trăng tròn, những mũi tên lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo dưới bóng mặt trời chói chang.
Hôm đó tâm trạng Vãn Chi đang vui vẻ, cầm cung nỏ mà như cầng ổ vàng ổ bạc. Thuở ấy Lưu Vân Thảo cảm thấy mệnh bọn họ đúng là ti tiện, quanh năm suốt tháng vùi đầu vào cái chốn vừa nồng mùi sắt thép vừa hoang vu hẻo lánh vậy mà cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng y thực sự tin tưởng từ tận đáy lòng rằng, Quân Khí giám chính là nơi bọn họ thuộc về, mà hết thảy những gì bọn họ trả giá đều là xứng đáng.
Chỉ tiếc thế sự khó liệu, niềm tin thuở dĩ vãng đến cuối cùng đã nát tan chẳng còn một mảnh, Lưu Vân Thảo ngẩn ngơ hồi lâu, ánh mắt bao trùm bởi một vẻ thê lương.
Lý Ý Lan nghe y càng nói càng chậm, bèn ngước nhìn về phía đối diện, nhận ra y đang thả hồn vía trên mây, chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình.
Hắn không lập tức lên tiếng thúc giục, bởi gương mặt Lưu Vân Thảo đang nhuốm một màu bi ai, khiến người ta không đành lòng chèn ép y.
Hắn chờ thêm một lát, đang định trao đổi ánh mắt với Tri Tân thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần. Vài giây sau, đoàn người lục tục chui qua cửa phòng giam, cắt ngang sự thất thần của thương buôn quạt.
Giang Thu Bình đi tới chỗ Lý Ý Lan, thì thầm hỏi: “Đại nhân, thẩm tra thế nào rồi ạ?”
“Mới bắt đầu thôi.” Lý Ý Lan lời ít mà ý nhiều, nhỏ giọng tổng kết, “Mới biết tên tự của Viên Kỳ Liên là Vãn Chi.”
Giang Thu Bình tươi cười đứng lên: “Chúng ta đến đúng lúc đấy chứ.”
Trong ngục không rộng rãi như đại sảnh, không thể bày ghế cho từng người được, mà tất cả cùng ngồi xuống thì cũng không nghiêm túc cho lắm, quản ngục tới xin chỉ thị, được lệnh không cần lấy thêm ghế thì vui vẻ lui xuống.
Lý Ý Lan tiếp tục đề tài: “Lưu tiên sinh, chúng ta nói tiếp nhé, Viên Ninh rốt cuộc là ai? Có quan hệ thế nào với ngươi?”
Trước khi trả lời mỗi câu hỏi Lưu Vân Thảo đều im lặng một lúc, có thể thấy việc khai báo thẳng thắn đối với y cũng không dễ dàng, nhưng một khi đã mở miệng thì y nói năng rất mạch lạc, thần thái tự nhiên, không có chuyện quanh co bịa đặt hay lắp ba lắp bắp.
Lúc này mọi người tập trung tinh thần, lắng nghe chất giọng khó phân nam nữ vì bị tinh thân từ từ vang vọng trong phòng giam.
“Vào năm Phụng Thiên thứ bảy, thành Tắc Nam bị phá, A Ninh là cô nhi được bọn ta đào lên từ trong đống xác khi đi nhặt thi thể. Lúc đó nó vẫn còn thở thoi thóp, thần trí mê man, hỏi nó tên gì nó chỉ nói là A Ninh, còn họ thì quên mất rồi.”
Nói tới đây, Lưu Vân Thảo bỗng nhiên ngước lên, ánh mắt nặng nề lướt qua bọn họ, cảm xúc đen tối ẩn sâu trong đó khiến người ta bất giác muốn né tránh.
Từ ánh mắt lướt qua vội vã ấy, Tri Tân bỗng cảm nhận được nỗi đau xót và bi thương của đối phương.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, cùng một câu nói nhưng đối với lê dân ở xa chiến trường và với tướng sĩ tận mắt chứng kiến cảnh núi thây biển máu thì lại là hai cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Chỉ có người từng thực sự trải nghiệm mạng người yếu đuối như cọng cỏ, như giọt sương thì mới có ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa thận trọng như thế. (Nhất tướng công thành vạn cốt khô: mỗi vị tướng khi thành công đều phải trả giá bằng sự hy sinh của cả vạn sinh mạng.)
“Năm ấy trong thành có rất nhiều bách tính bỏ mạng.” Lưu Vân Thảo nhẹ nhàng nói, “Ta liền mang nó về quân doanh, sau đó lại mang về Giang Lăng, lấy cho nó một cái họ mới.”
Giang Thu Bình nghĩ thầm đứa bé mà ngươi mang về lại theo họ của Viên Kỳ Liên, tập tục lạ lùng gì vậy.
Lưu Vân Thảo như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng y, chưa đợi hỏi thì y đã đưa ra lời giải.
Y kể lại với vẻ dở khóc dở cười: “Đáng lẽ nó phải theo họ ta, nhưng lúc ấy thánh thượng đang muốn ban hôn cho Vãn Chi, hắn lại không muốn cưới trưởng công chúa, thế là liền bàn với ta để A Ninh tạm thời theo họ hắn, sau đó bảo các huynh đệ trở về kinh thành lan truyền tin đồn rằng thằng nhỏ ngốc này là con riêng của hắn.”
“Tin tức truyền tới hoàng cung đã tháo gỡ rắc rối cho hắn, nhưng quá trình cũng phải mất hơn ba tháng, chờ đến khi hắn bảo thằng bé đổi sang họ của ta thì mọi người đã quen gọi là Viên Ninh rồi. Lúc ấy ta vẫn còn trẻ, không muốn làm cha kẻ khác, mà Viên Ninh nghe xuôi tai hơn Lưu Ninh, cho nên cứ để như vậy.”
“Không ngờ về sau do dòng họ và địa chỉ không khớp nhau nên nó thoát được đợt thanh trừng, đây cũng xem như là ý trời đi.”
“Viên Ninh là đứa trẻ ta nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, tuy nó gọi ta là tiên sinh, song xét về tình cảm thì đại nhân có thể xem chúng ta là cha con nuôi. Cho nên ta quan tâm đến sự sống chết của nó là do tấm lòng của người cha.”
Lý Ý Lan nhìn y, gật đầu tỏ vẻ mình đang lắng nghe, cũng nghĩ thầm nếu hai người có tình nghĩa cha con thì có thể giải thích được tại sao y bỗng nhiên chịu khai vào lúc Viên Ninh sắp chết, cũng như lý do Viên Ninh là kẻ hành động chủ chốt trong hàn y án.
Ban đầu khi nghe đứa trẻ mình nuôi lại theo họ người khác, Lý Ý Lan cảm thấy hoang đường, nhưng nghĩ kỹ thì chỉ cần tình cảm sâu đậm, chuyện đó cũng đâu là gì.
Giống như hắn tuy không có con cái, mà cây thương cũng xem như một nửa sinh mạng của hắn vậy, ấy thế nhưng…… Nghĩ tới đây, Lý Ý Lan nhìn sang bên cạnh, nhủ thầm nếu Tri Tân cần mượn, hắn vẫn sẽ cam lòng.
Tri Tân vốn đang ngồi ngay ngắn, tự dưng cảm giác có người đang quan sát mình, y hơi cúi đầu xuống, trông thấy Lý Ý Lan đang nhìn mình với vẻ mặt quái lạ.
Người này nhìn thì nghiêm túc nhưng thực ra tâm tư linh hoạt lắm, Tri Tân dù có chín quả tim cũng chẳng đoán được Lý Ý Lan đang lạc đề xa vạn dặm, suy nghĩ xem giữa thương và y nên chọn bên nào bỏ bên nào.
Xét thấy hiện tại ngoại trừ nghe Lưu Vân Thảo khai báo thì cũng không còn việc gì khác, Tri Tân tưởng nhầm là hắn phát hiện khẩu cung của đối phương có gì đáng ngờ, muốn thảo luận với mình nhưng lại không tiện, cho nên mới bày ra vẻ lúng túng như thế.
Có cơ man cách để truyền đạt thông tin mà chẳng cần mở lời, Tri Tân quyết đoán thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay nắm chặt của Lý Ý Lan, kéo tay hắn đặt lên đùi mình rồi mở bàn tay ra, dùng ngón trỏ viết chữ lên lòng bàn tay của hắn. Thế nhưng y vừa mới quệt một cái đã bị Lý Ý Lan túm lấy nhanh như chớp.
Hắn không ngờ Tri Tân lại thình lình sờ tay mình, chẳng biết nên sợ hay vui, giữa lúc sững sờ toan nhìn xem là vì sao thì lòng bàn tay lại ngưa ngứa, như thể bị đuôi mũi tên chà xát vào. Đầu ngón tay Lý Ý Lan tê dại, theo bản năng cuộn tròn lại, hắn giằng ra khỏi bàn tay giữ chặt của Tri tân, trực tiếp nắm lấy đầu ngón tay đang chuyển động của y.
Đầu ngón tay kia của Tri Tân đang dùng để viết chữ, bị hắn túm lấy rồi thì không thể nào giao lưu trong âm thầm được nữa.
Tất nhiên y chẳng biết Lý Ý Lan bị làm sao, chỉ nghĩ là người tập võ không thích bị đụng chạm bất ngờ, bèn vỗ vỗ lên nắm tay của đối phương, lại lần nữa rút tay ra để viết tiếp.
Lý Ý Lan chịu đựng cơn ngứa đang lan tràn khắp tứ chi, cảm nhận Tri Tân viết ba chữ nhoay nhoáy lên tay mình.
Làm sao thế?
Tạm thời vẫn chưa có gì để nói là “Làm sao”, Lý Ý Lan chột dạ kéo tay Tri Tân qua, viết vào lòng bàn tay đối phương dòng chữ “Lát nữa nói”.
Do ghế đặt sát rạt cạnh nhau và có áo cà sa che phủ nên những người sau lưng không nhìn thấy hai người họ âm thầm trao đổi qua lại với nhau. Lưu Vân Thảo ở phía đối diện thì nhìn thấy, song y chẳng quan tâm, bởi vì có thấy hay không cũng chẳng khác biệt gì.
Làm xong việc tư, Lý Ý Lan lập tức trở lại việc công, bảo với Lưu Vân Thảo: “Ra là vậy, tấm lòng từ phụ của tiên sinh thật khiến người ta cảm động. Nể mặt ngươi, ta sẽ bảo lang trung tận tình chữa trị cho gã.”
“Chuyện phiếm kết thúc ở đây đi, quay lại việc chính, ngươi nói mình là chủ mưu của bạch cốt án, vậy ta muốn hỏi ngươi, ngươi khổ công tốn sức làm ra một vụ án như thần như quỷ, động cơ là gì?”
“Động cơ ư?” Lưu Vân Thảo nhăn mặt, đờ đẫn lặp lại từ này, sau đó nói với vẻ không xác định, “Giải oan? Trả thù? Bắt lũ thủ phạm chân chính phải bị người đời xoi mói chỉ trích, mất hết thể diện? Nói thật thì, ta cũng không biết nữa.”
“Ta chắc chắn muốn báo thù, ta muốn khiến kẻ từng hại ta phải nếm trải nỗi đau ta đã chịu đựng, nhưng chúng ta có thể làm đến bước nào thì chỉ có trời mới biết. Dù sao chúng ta đều đã từng trải nghiệm cường quyền trên thế gian này…… chí cao vô thượng, kiên cố vững chắc đến mức nào.”
Hai từ tán tụng cuối cùng thốt ra từ trong tiếng cười khe khẽ của y, chẳng hiểu sao nghe thật trào phúng.