Thanh Bình Nhạc

Chương 81: Vào kinh



Khâm sai qua đường không phải chuyện nhỏ, đêm nay các quan lại của trạm dịch Ngọ Châu không dám nghỉ ngơi mà luôn túc trực chờ tiếp đón. Rượu thịt được ủ ấm trên bếp, đặc sản bày đầy trên bàn, thế mà khâm sai vẫn thiết diện vô tư, chỉ nhanh chóng ăn chút cơm chứ chẳng buồn để tâm đến “tấm lòng bất thành” của dịch thừa, bảo là ngựa đã đến cực hạn, không chịu nổi bất cứ khẩu phần dư thừa nào.

Tuy mặt nóng dán mộng lạnh song dịch thừa chẳng dám tỏ ra bất mãn, chỉ ngoan ngoãn lùi sang bên cạnh, rảnh rỗi quan sát nhóm người đang ăn cơm.

Khâm sai có tổng cộng sáu người, trong đó năm người tập trung lại một chỗ cùng ăn cơm, một người khác thì ngồi trên ghế bành ngủ gật. Bộ ba còn lại thì càng quái lạ hơn, một tên ma ốm, một hòa thượng cùng với một đạo sĩ, nom rất giống một đoàn lãng nhân giang hồ.

Hiện giờ trong phòng này đoàn lãng nhân đang là sống động nhất, Vương Kính Nguyên ngồi vào sưởi ấm, vừa sụt sịt mũi vừa thở ngắn than dài.

Hắn kêu: “Nếu biết trước khâm sai phải ngồi ngựa đi đường rét mướt như này, ta đã không tranh giành với Bạch Nhất rồi, quả nhiên khiêm nhường mới là mỹ…… Hắt xì —— đức.”

Tri Tân đẩy đĩa gừng cắt lát trên bàn sang phía hắn, cười bảo: “Giờ không kịp nữa rồi, để lần sau rồi khiêm nhường đi. Này, ngươi nhai mấy miếng là lát nữa đi đường sẽ dễ chịu hơn đấy.”

Vương Kính Nguyên đau khổ bỏ hai miếng vào miệng, ghen tị liếc Lý Ý Lan một cái, nhủ bụng người này nhìn thì ốm yếu là thế, ai ngờ trời lạnh mà vẫn bình thường như không, người tập võ đúng là khác biệt mà.

Thực tế thì Lý Ý Lan không hề ổn, áo quần dày dặn cũng không thể hoàn toàn chống lại cái lạnh, suốt đường đi hắn đổ mồ hôi ướt đẫm áo, lồng ngực cũng đau âm ỉ, chẳng qua hiện tại cảm giác này chưa rõ rệt lắm nên hắn không nói ra thôi.

Trước khi xuất phát Tri Tân có dùng chậu than ủ ấm lòng bàn tay, bắt mạch cho Lý Ý Lan, chỉ thấy mạch tượng chậm chạp vô lực, còn lại thì do y hơi mất tập trung nên không nhận ra được.

Đội ngũ nghỉ dưỡng sức hơn nửa giờ, đợi cho ngựa ăn cỏ xong, tất cả lại tức tốc lên đường.

Lý Ý Lan có lòng muốn ngồi trước chắn gió cho Tri Tân, khổ nỗi ngựa của khâm sai không cho ngồi chung hai người một con, hắn đành phải phủ thêm một lớp áo choàng cho Tri Tân.

——

Ngày hai mươi mốt, giờ Sửu khắc hai, phòng nghị sự Nhiêu Lâm.



Lúc Trương Triều mang theo ngân phiếu của doanh quan trở lại thì Lý Ý Lan đã đi được hơn ba canh giờ.

Bây giờ Giang Thu Bình, Ký Thanh và Lữ Xuyên đều chưa ngủ, ba người đều ở trong đại sảnh làm việc riêng. Giang Thu Bình tựa vào bàn xem khẩu cung của Lưu Vân Thảo, Ký Thanh ngồi thừ người trên ghế bành, còn Lữ Xuyên thì sầm mặt tức tối.

Hắn bám theo Đỗ Thị Nhàn đi vòng vèo suốt cả ngày, thằng nhóc kia ban ngày vẫn an phận thủ thường, ai ngờ đêm xuống lại đến tửu lâu ăn uống rồi đi dạo trong thành cả buổi mới chịu về, hại Lữ Xuyên về muộn mất một bước.

Mọi người đều rõ tình hình sức khỏe của Lý Ý Lan, gấp rút đi đêm giữa trời tuyết lạnh như thế này là cực kỳ nguy hiểm, nhưng thánh chỉ đã yêu cầu hắn phải đi, Lý Ý Lan không thể chối từ, cho nên cuối cùng Lữ Xuyên vẫn tự trách mình.

Đêm nay Nhiêu Lâm nghênh đón một trận tuyết mỏng, Trương Triều đẩy cửa tiến vào, lớp tuyết phủ trên tóc đã tan chảy thành hơi nước.

Đi ngang qua bên này thấy đèn vẫn sáng, hắn tiện thể ghé vào xem sao, không ngờ mấy người bên trong vẫn chưa ngủ, trong đó có cả Ký Thanh – người ngày thường ngủ nhiều nhất và luôn đi bên cạnh Lục ca như hình với bóng.

Vẻ mặt vừa ai oán vừa nôn nao của Ký Thanh làm Trương Triều thấy hơi lạ, bèn chốt cửa lại rồi lên tiếng phá vỡ sự im lặng lan tràn nơi đây đã lâu: “Sao đều chưa ngủ thế?”

Nghe tiếng hắn làm Giang Thu Bình hoàn hồn, y ngước lên thấy mặt mũi hắn lạnh đỏ cả lên, tình đồng bào lập tức trỗi dậy, y chớp đôi mắt khô khốc, đứng dậy nghênh đón: “Ngươi về rồi đấy à, mau lại đây uống chút trà nóng đi.”

Trương Triều nhận lấy chén trà, lại nghe y nôn nóng hỏi: “Đã lấy được ngân phiếu chưa? Có phải là đổi từ hiệu bạc Phong Bảo Long không?”

Trương Triều gật đầu, tiếp đó hắn chĩa cằm về phía Ký Thanh và Lữ Xuyên, thì thầm hỏi: “Sao hai người họ tiu nghỉu quá vậy?””

Giang Thu Bình nhíu mày thở dài: “Ngươi vừa đi thì khâm sai từ kinh thành đến, mang đại nhân về kinh luôn trong đêm rồi.”

Trương Triều ngạc nhiên, tuy cũng lo lắng song hắn không nói ra, chỉ hỏi: “Sao Ký Thanh không theo cùng?”

Giang Thu Bình kể là chỉ có ba con ngựa, tiếp đó y kéo Trương Triều lại, đưa bản ghi lời khai của Lưu Vân Thảo cho đối phương.

Trương Triều nghe xong chỉ cảm thấy khó tin, hắn không tài nào hiểu nổi, chỉ trong vài canh giờ hắn rời đi mà vụ án lại tiến triển thần kỳ như vậy. Nhưng khẩu cung của Lưu Vân Thảo đang ở trước mắt, từng bước từ mưu tính đến thực thi đều được trình bày hợp tình hợp lý, đặc biệt là những thủ đoạn hiếm thấy trong đó, người chưa từng làm thì đúng là không thể nào tưởng tượng được.

“Cho nên vụ án này……” Trương Triều vẫn cảm thấy không chân thực, hắn nhướn mày ngập ngừng nói, “Cứ thế là…… phá xong rồi ư?”

Giang Thu Bình cười trừ, nhún vai bảo: “Ngươi đừng hỏi ta, ta cũng chưa bình tĩnh được đây.”

Trương Triều đứng ngơ một hồi, đầu loạn như cào cào, đồng thời cơn mệt mỏi cũng dâng trào tựa như thủy triều. Vụ án này tuy mới điều tra không lâu nhưng mỗi người trong bọn họ đều bận rộn từng ngày, bây giờ đột nhiên đi được tới vạch đích, khiến mọi người thật sự không kịp ứng phó.

——

Ngày hai mươi mốt, đầu giờ Dần, đường cái kinh thành.

Sau gần bảy canh giờ phóng ngựa liên tục, Lý Ý Lan đã phát bệnh trên đường. Hắn ho càng lúc càng dự dội, còn phun máu lên đầu ngựa, song thần trí vẫn tỉnh táo, chưa từng mất ý thức.



Lúc nghe thấy hắn bắt đầu ho khan là Tri Tân đã báo cho khâm sai, xin dừng lại nghỉ một chút, song vị thủ lĩnh này không hiểu bệnh tình của Lý Ý Lan, cho rằng Tri Tân chuyện bé xé ra to nên thẳng thừng từ chối.

Sau đó chạy tiếp chưa được một dặm, Lý Ý Lan lại ho dữ dội đến mức suýt không nắm nổi dây cương. Khâm sai không muốn thấy hắn thổ huyết nên mới bằng lòng nghe theo lời Tri Tân, ra lệnh cho mọi người dừng ngựa lại.

Tri Tân hớt hải xuống ngựa, chạy tới đỡ Lý Ý Lan xuống, ngồi tạm lên tảng đá ven đường.

Chỉ thi thoảng mới phát sinh tình huống thế này nên thực ra Lý Ý Lan không mệt mỏi lắm, song khi Tri Tân hỏi hắn “Cảm thấy thế nào”, hắn vẫn bảo “Cho ta mượn vai của ngươi một lát” rồi ngả đầu tựa lên vai Tri Tân.

Hắn hô hấp nặng nhọc, tiếng thở nghe như đang kéo dài hơi tàn. Tri Tân càng nghe càng lo lắng, bèn cởi áo choàng ra bọc lấy người hắn, sau đó vòng tay đỡ lấy lưng Lý Ý Lan, một tay khắc đặt lên cổ tay hắn, định bắt mạch cho hắn.

Trong mắt người khác, tư thế này lại biến thành ôm ấp và dựa sát.

Rời xa khỏi thành trì, bầu trời từ màu đen đặc biến thành xanh sẫm phong phú sắc màu, vùng hoang dã dưới ánh sáng tự nhiên chỉ có thể thấy được đường nét mơ hồ, chẳng thấy con người, cũng chẳng thấy nhà cửa, chỉ có trời và đất nối liền thành một.

Trời đông giá rét khiến cảnh vật lặng ngắt như tờ, chim không hót, ve không kêu, nơi dừng chân tạm thời này càng thêm phần tĩnh mịch trống trải.

Nếu phía sau không có tiếng bước chân và tiếng ngựa thở phì phò, Lý Ý Lan sẽ cảm thấy ho một trận xong được ngồi cùng Tri Tân ở nơi này cũng thật đáng giá.

Nhưng hắn tựa vào Tri Tân, lại có hơi hối hận, nếu mấy canh giờ trước mà nghĩ cách nán lại trạm dịch Ngọ Châu không đi luôn thì tốt biết mấy.

Có một khắc Lý Ý Lan nghe được tiếng vang giòn giã trong không khí, dẫu không nhìn thấy song hắn vẫn nói với Tri Tân: “Hình như có một con sông lớn ở gần đây.”

Nói là “Hình như” thì chứng tỏ hắn không biết, Tri Tân cười giải thích cho hắn: “Đúng là có một con sông, tên là sông Huyền, sao ngươi biết hay vậy? Tối mịt thế này, đâu nhìn thấy sông được.”

“Băng nứt rồi.” Nói đoạn, Lý Ý Lan nghe thấy vài tiếng động, liền bảo, “Có vẻ băng kết dày lắm.”

Tri Tân tập trung lắng nghe một hồi, bất đắc dĩ đáp: “Tai ngươi thính thật đấy, ta chẳng nghe được gì hết.”

Lý Ý Lan nghĩ thầm trước khi bị thương, thính lực của hắn quả thực rất tốt, bây giờ chỉ ở mức thính hơn người người một chút thôi. Tuy nhiên hắn sẽ không nói lời gây mất hứng ấy ra, bởi vì hắn cảm nhận được Tri Tân đang lo lắng cho mình.

Hắn cười cười, chỉ đáp “Ừ” cho qua chuyện, sau đó lại khâm phục nói: “Mà không ngờ ngươi lại biết đấy, Tri Tân à, có lúc ta cảm giác hình như cái gì ngươi cũng biết vậy.”

Tri Tân dở khóc dở cười: “Chiếc mũ cao bằng này thôi ta còn chẳng đội được chứ nói chi đến cái gì cũng biết, thực ra ta không biết đâu. Còn con sông này……”

Y bỗng ngước mắt nhìn cảnh vật màu đen bao la đằng xa, nói: “Ta đã từng đi ngang qua không ít lần, còn vốc nước sông lên uống nữa, cho nên nhận ra cũng là bình thường.”

Toàn là những chuyện tầm phào vặt vãnh, thế nhưng Lý Ý Lan bỗng nhiên muốn nói nhiều hơn một chút, có lẽ vì vó ngựa dồn dập khiến cõi lòng hắn cũng trở nên nôn nóng hơn, làm hắn cảm thấy thứ cần nắm chắc không chỉ là tiến độ của bạch cốt án, mà còn có cả tấm chân tình mà hắn chưa nói ra được.

Hắn ho khan vài tiếng, rồi hứng thú hỏi: “Vậy trên đường ngang qua đây, ngươi đã đi qua những nơi nào?”



Tri Tân suy tư một chốc rồi kể ra vài địa danh: “Võ Ấm, Gia Tuyền, Lai Ninh, Giang Lăng.”

Đây là lộ trình hướng thẳng về phương Bắc, Lý Ý Lan chỉ mới đi qua Giang Lăng, không biết về ba thành trì kia. Hắn lại hỏi Tri Tân đến những nơi ấy làm gì, Tri Tân nói là không có mục đích, chỉ đi du ngoạn thôi, đi tới đâu hay tới đó.

Lý Ý Lan chợt nghĩ y tự do tự tại như thế, may mà mình đã không nói ra.

Giờ phút này trăng trên trời như ẩn như hiện, hai người tựa vào nhau giữa chốn hoang vu, chỉ cách mấy trượng là sông Huyền ngày đông, băng kết thành một màu xanh thẳm, vết nứt dệt nên tấm lưới dài tận trăm dặm.

Nhưng bọn họ không có cơ hội đợi đến hừng đông để chiêm ngưỡng cảnh đẹp gần ngay trong gang tấc ấy, bởi vì thời gian cấp bách, khâm sai lại bắt đầu hô hào thúc giục mọi người lên đường.

Quãng đường sau đó còn lạnh hơn cả ngày đầu tiên, thế nhưng nơi vó ngựa lướt qua chỉ có bụi bặm bốc lên càng cao hơn.

Đi gần đến cuối thì không chỉ nhóm của Lý Ý Lan mà trong đội ngũ khâm sai cũng có một người không chịu nổi nữa. Thủ lĩnh khâm sai buộc phải thay đổi sách lược, bỏ lại bốn con ngựa, để cho bốn khâm sai còn lại mỗi người chở thêm một người khác, tiếp tục lên đường.

Khi ánh nắng của ngày hai mươi mốt rọi chiếu lên lầu quan sát cao nhất ở cổng thành, Tri Tân dõi mắt lướt qua vị khâm sai phía trước, trông thấy tấm bảng hiệu với bút lực mạnh mẽ gắn trên đầu tường thành kinh sư.

Giang Lăng.

Có lệnh thông hành của khâm sai, mọi người tức tốc đi vào khu vực trọng yếu được phòng giữ nghiêm ngặt nhất trên toàn Trung Nguyên, sau khi lao băng băng trên đường cái mất nửa canh giờ, cả nhóm rốt cuộc cũng dừng trước bờ tường đỏ thắm của cung điện nguy nga tráng lệ.

Lý Ý Lan ngẩng đầu lên, trông thấy lầu cao cách sau tầng tầng hộ vệ kia đang tỏa ra khí thế uy nghi, hai chữ “Ngọ Môn” thếp vàng rọi xuống từ vị rí cao ngất, ngay cả bảng hiệu thôi cũng toát lên phong thái bễ nghễ.

Đã có cung nhân chờ ở đây từ sớm, vừa thấy đoàn ngựa đến là lập tức chạy tới chào đón, nhỏ giọng thúc giục: “Hồng thống lĩnh, cuối cùng ngài cũng trở lại, hoàng thượng và Tiền đại nhân đã gặp mặt được hai khắc rồi, ngài mau đưa đề hình quan đại nhân vào đi.”

Thủ lĩnh khâm sai nghe vậy bèn giơ tay nói với Lý Ý Lan: “Lý đại nhân, mời.”