Cảm nhận sát cơ từ đằng sau truyền tới, Trác Phàm không dám chậm trễ vội vàng nghiên người né tránh. Một kiếm kia sượt qua lưng chỉ cách chừng nửa phân liền trúng. Ánh trăng chiếu xuống xuyên qua tán cây thình lình bị lưỡi kiếm phản chiếu đến chói mắt, hàn khí bức người.
Trác Phàm bị một trận mồ hôi lạnh đầy lưng. Thi khôi ra tay mặc dù chỉ đơn thuần là cường lực nhưng dưới sự khống chế của cao thủ Thiên Huyền lại lộ ra tốc độ cực nhanh. Nếu như không phải hắn vận dụng thần nhãn đồng thời dùng bộ pháp ảo diệu thì chỉ sợ đã mất mạng rồi.
Một đòn chém trượt, thi khôi mặc kệ bản thân không thuận mà đưa tay còn lại đâm ra. Xương cốt của nó vặn vẹo, nếu là người bình thường chỉ sợ đây chính là đòn lấy mạng đổi mạng. Bất quá, thi khôi là xác chết hoàn toàn không chút cảm giác nào cho nên người chịu thiệt ở đây chỉ có một.
Trác Phàm cũng là lần đầu tiên đối diện với khống thi thuật cho nên bị một đòn này làm cho bất ngờ. Có điều, hắn cũng không hề hoảng loạn mà dẫm mạnh chân mượn phản chấn nhảy lên.
Giữa không trung, Trác Phàm xoay một vòng lợi dụng góc chết phóng ra ba cây Dệt Vân Châm về phía người đang điều khiển thi khôi. Hắn biết đánh bại cái xác kia cũng chẳng có ý nghĩa gì, muốn hoàn toàn tiêu diệt thì chỉ có thể nhắm vào người khống thi mà thôi.
Bất quá, đây cũng không phải cao thủ Thiên Huyền bình thường. Dưới Ý Niệm Dò Xét, tên này hoàn toàn phát giác Dệt Vân Châm đang lao tới nhưng lại lười để ý. Chỉ khi ba thanh kim châm còn cách nửa thước, hắn liên phóng thích nguyên lực lợi dụng kình khí ba động đánh rơi ám khí.
Trác Phàm không ngoài ý muốn khi mình bị thất thủ. Hắn chính là muốn đối phương xao nhãn để lợi dụng sơ hở bỏ chạy mà thôi.
Có điều, kẻ địch cũng không phải tay mơ. Vừa mới phá tan ám khí, hắn đã lập tức điều khiển thi khôi nhảy ra phía trước chặn đường. Lớp vải quấn quanh người nó giờ khắc này đã bung ra một nửa để lộ từng đoàn dịch nhầy màu đen. Nếu như nhìn kỹ thì ở trong đó là vô số tiểu hắc trùng đang ngọ nguậy.
“Ma Vật?”
Trác Phàm kinh nghi vội vàng lùi trở lại. Cho dù chưa biết tác dụng của tiểu hắc trùng nhưng nếu để chúng bám trên người sẽ đặc biệt phiền phức.
Chưa bao giời Trác Phàm lại khao khát bản thân được khôi phục tu vi như lúc này. Nếu như bình thường, cho dù ma vật lợi hại cỡ nào hắn cũng chỉ khinh thường mà hừ một tiếng. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có từ “nếu” tồn tại đâu.
Tên khống thi giả vẫn một bộ nhàn nhã vừa cầm lấy Dệt Vân Châm đưa lên trời mượn ánh trăng nhìn rõ vừa gác chéo chân bình thản nói: “Không tệ. Chẳng những sống sót trước thi khôi của ta còn nhân lúc sơ hở âm thầm ám toán. Đáng tiếc ngươi không có cơ hội thành công. Ta cũng chơi chán rồi nên dừng lại ở đây thôi.”
Lần này, Trác Phàm xem như đã nhìn rõ nhân dạng của đối phương. Từ đằng xa nhìn lại, bộ dáng của khống thi giả vô cùng nhỏ nhắn lại không khác gì hài đồng chín mười tuổi. Bất quá, hắn có thể khẳng định đây là do tu luyện công pháp mà thành, tuổi thật của người này chắc chắn không dưới một hai trăm.
Hắn ta ngáp một tiếng sau đó dùng ánh mắt buồn ngủ liếc nhìn Trác Phàm, tay phải khẽ đong đưa vài cái. Chỉ thấy từ sau lưng hắn bỗng dưng bay ra thêm ba đạo quang xạ. Đến khi bao vây Trác Phàm ở giữa thì mới lộ ra hình dạng của ba cái thi khôi khác.
Công thêm cái xác ban đầu, hiện tại Trác Phàm phải đối diện với bốn cái thi khôi với nhục thân ngang ngửa tu giả Đoán Cốt. Hình dạng của bọn chúng gần như giống nhau, đều bị vải trắng mục nát bao bọc quanh cơ thể, tiểu hắc trùng ngọ nguậy khắp nơi.
Trác Phàm đảo mắt nhìn bốn phía, Túi Càn Khôn tức tốc sáng lên. Chỉ thấy trong tay hắn thình lình xuất hiện một viên bị tròn. Đợi khi kẻ địch phát động công kích hắn liền đem nó ném xuống mặt đất. Lập tức, một đoàn tử vụ nuốt chửng hắn cùng bốn cái thi khôi vào bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, khống thi giả lông mày hơi nhíu lại. Dưới ý niệm dò xét, hắn phát hiện bên trong tử vụ bây giờ lại có quá nhiều khí tức chồng chất lên nhau giống như hàng trăm người tị nạn đang không ngừng di chuyển.
Đây chính là một loại mê vụ mà Trác Phàm mới tạo ra. Từ những gì thu thập được từ chỉ giới trước đó, hắn lại dùng máu tươi và huyết nhục của đám người Trình Cân để thêm vào. Ngay khi viên bi phát nổ, toàn bộ tử vụ sẽ phóng thích khí tức tương tự như có hàng chục người bên trong nhằm xao lãng ý niệm dò xét.
Nguyên bản thứ này chỉ dùng trong trường hợp đối phó với thần thông của cao thủ thần chiếu. Trác Phàm cũng chỉ mới luyện chế không lâu nhưng nhờ đó mà hiện tại mới có chỗ dùng.
Đang lúc tập trung tinh thần dò xét, ở một hướng khác thình lình truyền tới tiếng xé gió. Hắn ta hiển nhiên phát giác có ám khí hình thù kì lạ bay đến nên cười lạnh một tiếng đem nguyên lực bao bọc trên cánh tay đánh tan ám khí đi.
Nhưng có một điều mà tên khống thi giả này không ngờ tới chính là Thiết Đảm Tử bay theo quỹ đạo cực kỳ bất thường. Ngay khi bị đánh bay ra, một viên khác thì lình xuất hiện va chạm rồi lại tức tốc đổi hướng.
“Hự.”
Thiếc Tử Đảm bất ngờ chuyển hướng làm khống thi giả không kịp phản ứng liền bị trúng một đòn. Vết thương mặc dù không sâu nhưng cũng làm hắn một phen vặn vẹo khuôn mặt. Tiếp theo sau, mười cây Dệt Vân Châm cũng nhân cơ hội đó xông tới.
Một cơn giận dữ thao thiên nổi lên, khống thi giả gần như điên tiết bộc phát toàn bộ tu vi. Chỉ thấy thân thể hắn thình lình xuất hiện âm thanh ba động, đến mức cây cối xung quanh đều mãnh liệt đung đưa, toàn bộ Dệt Vân Châm theo đó vô lực rơi xuống.
Trác Phàm biến sắc vội vàng thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ tức tốc rời khỏi. Có điều chưa được mấy bước thì bốn cổ thi khôi đã đuổi kịp. Toàn bộ bọn chúng đều trang bị vũ khí, kiếm mang sắc bén lượn lờ tựa như lưới trời đan xen.
Toàn bộ tám lưỡi kiếm đồng loạt chém xuống, lực lượng đủ để bổ tan cự thạch hung hăng nện lên đầu của Trác Phàm. Khống thi giả ở bên ngoài chứng kiến cảnh này, trong mắt lóe lên sát ý thao thiên.
Đây là lần đầu tiên từ xưa tới nay hắn bị một kẻ không chút tu vi đả thương. Mặc dù chỉ là ngoại thương nhưng đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục. Đường đường cao thủ Thiên Huyền lại bị thương trước một kẻ như vậy, nếu để người khác biết được thì chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao.
“Sau khi giết ngươi, ta nhất định sẽ rút hồn ngươi đem nhốt trong linh hỏa tế luyện đồng thời biến thân thể của ngươi trở thành thi khôi.”
Khống thi giả vừa gằn giọng vừa truyền nguyên lực lệnh cho bốn cái thi khôi. Hắn không quan trọng Trác Phàm có toàn thây hay không, đơn giản chỉ cần đem về tế luyện là xong. Dù gì thì những thi khôi này của hắn lúc ban đầu cũng đâu có toàn vẹn.
Nhưng mà, khi hắn mới hạ xuống được một nửa thì cánh tay đột nhiên khựng lại. Hắn kinh ngạc đem thần thức phóng thích thì phát hiện Trác Phàm vậy mà đang dùng một thanh trường côn đỡ lấy lực đạo của tám thanh kiếm.
Dù là đỡ nhưng dưới chân của Trác Phàm cũng bị chùn xuống một phần, mặt đất càng là xuất hiện một cái hố sâu tầm nửa thước bụi đất mù mịt.
Tiếng binh khí va chạm không ngừng phát ra tia lửa, mặc dù khựng lại nhưng Trác Phàm cảm giác như bị một tòa cự nhạc đè nén. Hắn bây giờ chỉ đơn thuần dùng khí lực toàn thân, nguyên lực đứt đoạn khiến hắn không cách nào phát ra sức mạnh chân chính của mình.
Bốn cái tử thi giống như bốn tòa đại trụ tạo thành lông giam vây quanh Trác Phàm. Cho dù muốn thoát ra khỏi cảnh thì hắn cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.