Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 106: Kế trừ nội tặc



Dịch: mafia777

***

Cái tên nhị công tử này đúng là không đáng tin cậy, đại địch tiến đến vậy mà không ngờ y lại tin tưởng một nông gia tiểu tử như ngươi, Dương Châu khó giữ được a!

Tiêu Vân nghe được Hàn Nghệ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, không khỏi rung đùi đắc ý có ý chỉ trích.

Hàn Nghệ hừ một tiếng: "Cô ít xem thường người khác thôi!" Nói rồi thì thầm: "Không giấu gì cô, thực ra ta biết tiên pháp, chỉ có điều vẫn không có biểu lộ ra thôi. Trước kia ta đều nhường cô, bây giờ cô biết rồi, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu nữa."

"Rắm chó không kêu."

Tiêu Vân hừ nhẹ một tiếng: "Tiên pháp gì? Cùng lắm cũng chỉ là mấy trò lừa bịp, ta nhìn thấy nhiều rồi."

Hàn Nghệ khóe miệng co rút, cô...cô ta trở lên thông minh như vậy từ lúc nào thế! Tức giận hừ một tiếng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, màn đêm kia tối như mực, không nói thêm lời nào, đúng là không có hứng nói chuyện nữa.

Bọn họ đi thẳng tới nỏ phường, chỉ thấy bốn phía canh phòng nghiêm ngặt, ánh lửa lập lòe.

"Hàn Nghệ."

Hàn Nghệ vừa mới xuống xe ngựa đã ngửi thấy mùi hương bay tới, chỉ thấy Dương Phi Tuyết đang bước nhanh tới: "Hàn Nghệ cuối cùng ngươi cũng đến rồi, khiến bản cô nương đợi lâu quá."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Dương cô nương, sao cô lại ở đây?"

Dương Phi Tuyết hưng phấn nói: "Hiện nay kẻ thù trước mắt, ta tuy là thân nữ nhi nhưng cũng phải chia sẻ một ít chuyện trong nhà, bà nội ta đã đồng ý rồi, cho ta đến giúp ngươi."

Xem như làm cho nàng ta tìm được cơ hội rồi, bởi phụ thân nàng và mấy vị ca ca đều không ở Dương châu, một mình Dương Triển Phi có vẻ không bằng anh bằng em, Dương lão phu nhân cũng không phải người cổ hủ, bây giờ là lúc cần dùng người, vì thế đồng ý với đề nghị của Dương Phi Tuyết, cho nàng đến đây giúp việc. Đồng thời cho nàng lệnh bài, dù sao nàng cũng tương đối quen thân với Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ tuy không biết nguyên nhân, nhưng cũng đoán được bảy tám phần.

Đúng lúc đó, Tiêu Vân và Hùng Đệ từ xe bước xuống.

"Ta giới thiệu cho cô một chút."

Hàn Nghệ nói: "Hùng Đệ, đệ gặp qua. Nói rồi hắn chỉ về phía Tiêu Vân, chợt phát hiện trên đầu Tiêu Vân nhiều thêm một mảnh lụa đen, trùm kín cả cổ. Hắn không khỏi rút tay lại, lẽ nào là hắc quả phụ trong truyền thuyết? Hắn ngạc nhiên nói: "Xin hỏi, các hạ là?"

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Hàn Nghệ chợt thấy bên trong tấm lụa lộ ra hai luồng khí lạnh, thầm chửi: "Mụ đàn bà này đúng là khéo đóng. Mợ nó a!"

Loại khăn trùm đầu này nếu như kết hợp thêm trang phục đẹp thì cũng có thể trở thành vật phẩm trang sức, cũng tương đối đẹp, nhưng Tiêu Vân mặc bộ trang phục nữ nông, làm một cái khăn trùm mặt, nhìn không ra cái gì. Thường thì nông phụ sẽ không đi để ý những điều này.

"Vị này là vợ nhặt, à không.vợ ta vợ ta."

Hàn Nghệ bỗng chốc thấy nóng lòng, nhưng nếu nói thật lòng thì sợ Tiêu Vân tức giận bỏ đi. Dù sao đây cũng là ở ngoài, vội vàng chỉ về phía Phi Tuyết nói: "Vị này là con gái thứ tám của Thứ sử, Dương cô nương."

Hùng Đệ ngô nghê kêu lên: "Hùng Đệ bái kiến Dương cô nương."

Tiêu Vân chỉ ừ nhẹ một tiếng không nói một lời.

Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh, kề tai thì thầm: "Đại tỷ, cô có phải không nghe rõ không thế? Vị này là tiểu thư của Thứ sử."

"Vậy thì phải làm sao?"

Tiêu Vân hỏi ngược lại.

Cô giỏi, cô giỏi được không, Hàn nghệ cũng không muốn phí lời với mụ đàn bà này nữa, nói: "Dương cô nương, phiền cô sắp xếp cho vợ ta."

Hắn nói chưa dứt lời, Tiêu Vân dã kéo ống tay áo hắn mà nói: "Phu quân, ta muốn ở cùng với chàng."

Hàn Nghệ nói: "Ta còn có việc phải làm."

Tiêu Vân nói: "Vậy ta ngồi cạnh chàng là được rồi, chàng yên tâm, ta sẽ không quấy rầy chàng đâu."

"Cô không quấy rầy, ta mới không tin nè." Hàn Nghệ nét mặt khó coi.

Dương Phi Tuyết vội nói: "Không sao không sao, nơi này có chỗ để nghỉ ngơi, nếu như Hàn nương tử không chê, thì ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi vậy."

Tiêu Vân khẽ cười nói: "Vậy làm phiền Dương tiểu thư rồi."

"Tùy các người, bây giờ mau đi vào đi, chúng ta không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm đâu."

- "Ồ, đúng đúng đúng."

Dương Phi Tuyết vội đưa Hàn Nghệ bọn họ đi vào phường nỏ.

Hàn Nghệ nói với Tiêu Vân: "Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi làm chút việc."

Hùng Đệ nghe nói Hàn Nghệ lại muốn làm tiên pháp gì đó, cảm giác tò mò, không khỏi xoa xoa cánh tay mập mạp. Kỳ vọng nói: "Hàn đại ca, đệ cũng muốn đi xem xem."

Y còn chưa dứt lời, Tiêu Vân đã một tay túm lấy cổ áo y, kéo y về phía mình nói: "Tiểu Béo, đệ tuổi còn nhỏ, nơi này khắp nơi đều là lò luyện đao thương, nguy hiểm lắm, Hàn đại ca đệ lại không chăm sóc được cho đệ, đệ cùng tỷ tỷ ở đây đợi đi."

"Hả?"

Hùng Đệ xoay cái mặt béo phì nhìn Tiêu Vân, vẻ rất tủi thân.

"Hử?"

"Dạ."

Hùng Đệ cúi đầu, khuất phục dưới uy quyền của Tiêu Vân, bé mập nhìn thấy Tiêu Vân hệt như là chuột nhìn thấy mèo vậy.

Hàn Nghệ không rảnh bận tâm nhiều như vậy, mau để cho Dương Phi Tuyết phái người đưa Tiêu Vân bọn họ đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn hắn và Dương Phi Tuyết hướng về phía trong xưởng đi vào.

Dương Phi Tuyết khẽ nói: "Hàn Nghệ, ngươi có thể trung thực nói cho ta, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"

Hàn Nghệ tự tin nói: "Cô còn không biết bản lãnh của ta sao?"

Dương Phi Tuyết có vẻ hơi thấp thỏm nói: "Nếu là gạt một người, ta tin ngươi nhất định có thể làm, nhưng lần này phải gạt mấy vạn người a."

"Cái này, Dương cô nương, cô đừng dùng từ gạt để miêu tả ta có được không, nếu để người khác nghe thấy sẽ hiều lầm rằng ta nhân phẩm không tốt."

"Vậy ta phải nói như thế nào, ta thừa biết ngươi không biết tiên pháp, không thể lấy vải màn che mắt thánh được."

"Ờ.mưu lược, đúng đúng đúng, đó là mưu lược, Tôn tử nói, dùng binh đánh giặc là hành động dối trá."

"Vậy không phải là gạt sao?"

"Được rồi, gạt thì gạt vậy, dù sao ta cũng làm theo lão Tôn, ai bảo do lão đặt ra cái tư tưởng này."

...

..

Cùng lúc đó, Dương Triển Phi liên tiếp ra mệnh lệnh, mở bốn cổng lớn đông nam tây bắc của thành, cho bách tính xung quanh vào thành, nhưng để ổn định trật tự trong thành, Dương Triển Phi hạ lệnh cho những người đến từ phía nam và phía bắc phân biệt ở hai chợ nam bắc, theo cửa Đông vào thành tập trung ở trong miếu lớn nhất thành Dương Châu, theo của Tây vào thành thì tập trung ở thao trường bên cạnh nhà lao. Mặt khác, dân chúng trong thành không được phép đi ra đường.

Nói là ổn định trật tự, kỳ thật là tạo cho mấy tên tặc khấu cơ hội đến gần nhà lao.

Chỉ thấy bốn bề, bách tính đều đẩy xe gỗ, vội vã đi vào trong thành, trong đó không ngừng có tiếng khóc, tiếng oán than, không dễ để ổn định mấy chục năm lại sắp đánh trận rồi.

Trời tờ mờ sáng, vẫn còn không ít bách tính nối tiếp nhau vào thành.

Dương Triển Phi cả đêm không ngủ bước lên tường thành, nhìn bách tính dưới thành thở dài nói: "Người đâu."

"Có ti chức."

"Lập tức phái người đi thông báo với những bách tính vẫn còn trên đường, giờ Tỵ một khắc đóng cổng thành, nếu còn chưa kịp đến thì tạm lánh ở quanh núi vài ngày. Trận chiến này sẽ không kéo dài, bảo bọn họ yên tâm."

"Tuân mệnh."

Kỳ thật vốn dĩ y dự định khi trời sáng là lập tức đóng cổng thành. Bởi vì thời cổ đại rất ít công thành vào ban đêm, ban ngày mới là lúc nguy hiểm nhất, nhưng y nghĩ lại, sự tình tới quá mức đột nhiên, bách tính khẳng định cũng không có chuẩn bị tốt vì thế kéo dài hai canh giờ. Mặt khác, không ngừng phái người đi thám thính tình hình quân địch.

Giờ Tỵ một khắc.

Bốn cửa thành lần lượt đóng cửa.

Gió thu đảo qua, cuộn đất cát ở trước cửa thành lên, một cảnh tượng thật tĩnh mịch.

Trong thao trường ở cồng tây, bách tính ngồi túm năm tụm ba, trong mắt chứa đầy sợ hãi, trẻ con khóc nỉ non, người gia thở dài trông thật thê lương.

Nhưng mà trong cảnh tương như rất bình thường này lại ẩn chứa sát khí.

Chỉ thấy từng nhóm binh lính đi từ giữa ra, mà trong đó có ba tên binh sĩ đi tuần tra mà mắt cứ liếc mắt nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn về phía đám người kia, đột nhiên một người trong đó tập trung ánh mắt vào một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón, nỗi oán hận tràn đầy trong mắt, thậm chí còn đứng lại, vị binh lính phía sau lấy tay chọc nhẹ vào lung y, y mới kịp phản ứng tiếp túc đi về phía trước.

Một khắc sau, trên một đài cao ở chính giữa thao trường Dương Triển Phi hỏi ba binh sĩ kia: "Các ngươi có nhìn nhầm không?"

Người ở giữa dùng giọng Hán ngữ lóng ngóng nói: "Mấy tên đó cho dù có hóa thành bụi, bọn ta cũng không thể nhìn nhầm được, chính bọn tặc đó giết chết vợ con bọn ta."

Hàn Nghệ quả tính toán không sai, xem ra Cửu Đăng có địa vị không nhỏ trong đám phản quân kia. Dương Triển Phi nhìn vào trong thao trường, sau đó nhìn về hướng một viên phó quan gật gật đầu.

Viên phó quan lập tức bước đi.

Một lát sau, chỉ thấy một đội binh lính đưa theo một đám bách tính đi vào trong thao trường, người dẫn đầu cưỡi trên ngựa, cất cao họng nói: -"Các vị, Dương lão phu nhân niệm tình trong các ngươi có không ít người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, nếu như ở đây e rằng có nhiều điều bất tiện, vì thế để cho bọn ta đưa các ngươi đi tạm lánh tại nhà của Thứ sử ở phía tây thành, phàm là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều có thể đi."

Dương lão phu nhân là người nổi danh thích làm việc thiện. Điều này bách tính Dương Châu đều biết, dù sao nơi này cũng là thao trường, mọi người đều ngồi ở ngoài trời, đối với người già và phụ nữ khẳng định có nhiều chỗ không tiện, bây giờ nghe được tin tức này, bách tính không khỏi mừng rỡ, vội vàng bái tạ Dương lão phu nhân, lập tức thu dọn hành lý. Trong lúc hỗn loạn, đám "bách tính" mới đến cũng bất giác hỗn loạn theo.

Trên đài cao Dương Triển Phi nhìn xuống phía dưới, ánh mắt không dời đám người đó, rất nhanh phát hiện một người rất khác biệt. Nếu như lúc khác thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng ở tại đây, nhìn rất gai mắt, bách tính ấy mà, ai cũng mang theo gia đình, là trụ cột trong nhà lúc này phải giúp đỡ vợ con thu dọn hành lý. Cho nên đám người không có bất cứ động tĩnh gì, thờ ơ với việc này thì đúng là rất đặc biệt.

Rất nhanh, y liền tập trung vào hơn hai mươi người.

Đợi đám người già phụ nữ và trẻ nhỏ rời đi. Dương Triển Phi nói: "Cung thủ chuẩn bị xong chưa?"

"Toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng."

Dương Triển Phi gật gật đầu nói: "Hành động"

"Vâng."

Không lâu sau.

Tiếng bước chân rầm rập, chỉ thấy một đội hơn trăm binh sĩ xông vào trong thao trường.

"Mau bắt bọn chúng lại."

Vị thiếu tướng anh dũng ngồi trên ngựa, trường thương chỉ về hướng bốn năm người ở góc hướng đông nam.

Bốn năm tên đó thất kinh, nhìn thấy hơn mười tên lính xông đến, trong đó tên râu quai nón bèn rút đại đao ra từ một chiếc xe gỗ, không thể không nói một câu, đúng là thiết kế giấu đao rất là khéo léo, chuôi đao là một miếng gỗ giống như một bộ phận của xe gỗ, căn bản không thể nhìn ra khác thường. Chỉ thấy gã vung cánh tay hô lên: "Các huynh đệ, giết sạch bọn quan binh này."

Tiếng gào thét kêu lên.

Rào rào rào.

Chỉ thấy hơn chục người lần lượt rút đại đao từ xe gỗ ra.

Dương Triển Phi đều nhìn thấy hết, tặc khấu vẫn là tặc khấu, không thể thành người tài.

Nếu tên râu quai nón kia không làm vậy, có rất nhiều tên mà Dương Triển Phi không thế phát hiện được. Nhưng Hàn Nghệ là một cao thủ đánh đòn tâm lý, hắn biết chắc chỉ cần đánh động là bọn chúng sẽ hiện nguyên hình.

Nhưng trong lòng cũng nghĩ mà sợ, may mà Hàn Nghệ đã phát hiện được đám người này. Nếu như trong lúc giao chiến nơi này nhất định sẽ lới lỏng phòng bị, vốn dĩ là lấy ít địch nhiều nếu như hậu viện này phát cháy thì đúng là đại họa ập xuống đầu.

Bất thình lình có biến hóa, bách tính hoảng hốt, kẻ ôm đầu kẻ bỏ chạy. Trong nháy mắt thao trường trở lên vô cùng hỗn loạn.

Nhưng mà, đang trong lúc hỗn loạn chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy hơn chục bách tính bổng nhiên rút dao găm từ trong tay áo ra, thừa lúc hỗn loạn mà đâm dao găm vào đám tặc khấu, chớp mắt phải đến hai chục người nằm trên vũng máu.

Điều này khiến cho tên râu quai nón kia không thể ngờ tới. Bọn chúng vốn dĩ muốn trà trộn vào bách tính tùy cơ hành động, đâu ngờ, cao thủ gặp phải cao thủ, không ngờ đối phương cũng có cao thủ trà trộn bên trong, đến giờ này còn chưa hiểu ra sao, không rõ tình trạng. Lẽ nào hành tung của bọn ta đã sớm bị người khác phát hiện rồi?

Điều đó nhất định rồi.

Vấn đề là sao lại bị phát hiện, điều này khiến gã suy nghĩ mà cũng không có giải đáp.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Trong đêm mưa giông, chợt trong tối có tên bắn ra, lại nằm xuống hơn chục tên.