Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 115: Bị lừa cũng là một loại hạnh phúc



Dịch: mafia777

Làm quan.

Nghe tới cái từ này đều cảm thấy thập phần mê người ah!

Nhưng quả thật không phải ai cũng muốn làm quan, tựu như Hàn Nghệ, Hàn Nghệ là một nhân sĩ thích tự do, hắn ưa thích tự do tự tại, cuộc sống vô câu vô thúc.

Đúng, làm quan rồi, sẽ vừa có tiền vừa có quyền, thật là tốt a, nhưng thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ngươi phải vì thế trả một cái giá cực đắt, phía dưới có người nhìn vào ngươi, trên đầu cũng có người chằm chằm vào ngươi, ngươi mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải cẩn thận và cẩn thận, bất kể là thanh quan, hay là tham quan, đều là như thế, hơn nữa ngươi phải phụ trách đối với rất nhiều người, nhất là dân chúng, phần trách nhiệm này cũng không nhẹ đâu!

Mà Hàn Nghệ là một kẻ ngay cả chính mình cũng không muốn phụ trách, hắn thậm chí dũng khí để lập gia đình cũng không có. Cái này trong cổ ngữ có nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhưng hắn cũng làm không được, ngươi lại muốn để cho hắn đi làm quan, đây không phải là vừa hại hắn, vừa hại người khác sao.

Hàn Nghệ rất có tự giác "tự mình biết mình", vì vậy hắn lặp đi lặp lại nhiều lần việc từ chối, bởi vì hắn biết rõ hắn không cách nào gánh lấy một phần trách nhiệm này, ít nhất trước mắt là như vậy.

Giữa trưa, Dương lão phu nhân tự mình thiết yến, hảo hảo chiêu đãi một phen Hàn Nghệ, Hùng đệ, Tiểu dã, nhưng Tiêu Vân ngược lại không có đến, Hàn Nghệ cũng không có miễn cưỡng nàng, lúc Dương lão phu nhân hỏi thăm, tùy tiện tìm một cái cớ từ chối cho qua.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Nghệ liền cáo từ rồi đi, dưới sự an bài của Dương Triển Phi, Hàn Nghệ bí mật trở ra Dương phủ, đi về nhà, mặt khác, Dương Triển Phi cũng vụng trộm phát ra tin tức, nói Hàn Nghệ còn ở Dương phủ, dù sao cũng là Dương phủ, dân chúng nhưng không dám ở chỗ này thắp hương.

...

Hàn Nghệ không dám để cho xe ngựa trực tiếp chạy đến Mai thôn, mà là xuống xe ngựa ở một nơi vắng vẻ, sau đó men theo con đường nhỏ đi về Mai thôn.

Nghĩ đến việc trở lại nhà mình cũng phiền toái như vậy, Hàn Nghệ bất giác vô cùng buồn cười.

"Rốt cuộc về nhà."

Tiêu Vân đứng ở trước nhà mới, ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cong thành nụ cười tươi nhẹ nhàng. Đột nhiên, nàng quay đầu lại, dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, chúng ta đêm nay liền ở phòng mới đi.”

"Hả?"

Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: "Cô cũng không cần phải gấp như vậy, cái phòng mới này thế nhưng còn chưa có chính thức xong. Bên trong chăn đệm gì cũng chưa có."

Tiêu Vân nói: "Đúng vậy, tất cả là do cái chuyện xúi quẩy làm ta sợ hãi, kết quả cực khổ làm xong phòng mới, một ngày cũng chưa có ở.”

"Phi phi phi, cái mỏ quạ đen của cô."

Hàn Nghệ trừng mắt nhìn Tiêu Vân.

Tiêu Vân kiên quyết nói: "Ta đây mặc kệ, ta hôm nay nhất định phải ở cái phòng mới này, bất kể sét đánh hay là mưa giông.”

Nói xong nàng liền nhìn Hàn Nghệ.