Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 150: Vương Huyền Đạo



Dịch: mafia777

Dương Mông Hạo thật sự rất buồn bực, y từng nhìn thấy người vận khí kém, nhưng chưa từng nhìn thấy vận khí ai lại còn kém hơn mình, nhưng không còn cách nào khác, tiền là của Hàn Nghệ, trong lòng còn nghĩ, lần này nếu thua sạch tiền, ngươi không thể trách ta được.

Triệu Thiên Phú dĩ nhiên vui vẻ muốn chết.

Duy chỉ có thần sắc Hàn Nghệ vẫn như thường, trong lòng suy nghĩ, xúc xắc bằng xương này và xúc xắc ở hậu thế vẫn khác biệt rất lớn, không thể lập tức khống chế hoàn toàn, còn phải luyện tập.

Hắn không chú ý ánh mắt u oán của Dương Mông Hạo, cứ thế mà vô cùng bình thản một lần lại một lần ném ra.

Thời gian dần trôi, ánh mắt của Dương Mông Hạo từ u oán biến thành hưng phấn, ngược lại ánh mắt Triệu Thiên Phú lại từ vui vẻ biến thành mặt mày nhăn nhó.

"Song nhất! Song nhất!"

Hai mắt Dương Mông Hạo đỏ ngầu chăm chú nhìn vào xúc xắc chuyển động trong chén, ra sức kêu gào về phía cái bát, hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người xung quanh.

Một con xúc xắc dừng lại, chính là một con nhất, vẫn còn một con đang chuyển động, Triệu Thiên Phú cũng buồn bực, vì sao Hàn Nghệ ném xúc xắc có thể xoay tròn nhanh như vậy.

Xúc xắc thứ hai cuối cùng cũng dừng lại, chính là một con nhất.

Song nhất!

Dương Mông Hạo hưng phấn giơ hai tay: "Ta thắng rồi, ta thắng rồi."

Phải biết rằng trước đó y luôn bị áp chế, gần như đã phán y tử hình rồi, rất khó lật ngược tình thế, trừ phi ném ra được điểm số cực tốt.

Hàn Nghệ đã giúp y làm được, đến cuối cùng, gần như muốn điểm số nào thì có điểm số đó, sai kém không hơn một hai điểm, thắng lợi lật ngược tình thế trong tuyệt địa này, thực sự khiến người ta không thể không hưng phấn giơ hai tay hét to mà.

Một người đột nhiên nói: "Dương gia hậu sinh, ngươi yên lặng một chút được không, ở đây không phải chỉ có một mình ngươi."

"A, xin lỗi, xin lỗi."

Dương Mông Hạo tỉnh táo lại, vội vàng ngồi xuống.

"Đáng chết!"

Triệu Thiên Phú hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ vẫn vô cùng bình tĩnh, cúi đầu không nói, hắn lại nói với Dương Mông Hạo: "Ván này coi như ngươi gặp may, ta không tin ván nào ngươi cũng gặp may như vậy, chúng ta đánh thêm ván nữa."

Dương Mông Hạo ha ha nói: "Ta nói rồi, vừa rồi chỉ là ta nhường cho ngươi thôi, bây giờ vận khí của ta về rồi, xem ta giết người không còn manh giáp."

Hàn Nghệ nhìn Dương Mông Hạo, khe khẽ thở dài, tiểu tử này thật sự là không biết trời cao đất rộng, cả ngày chỉ biết khoác lác.

Nhưng người bên cạnh ngăn cản, không khiến cho Dương Mông Hạo yên tĩnh lại được.

"Bát, bát, ha ha, thật sự là bát, ta lại thắng rồi."

"Lục, cho ta một con lục, xin ngươi đó, cho ta một con lục, a a a a, thật sự là cho ta một con lục, oa ha ha!"

Trong lúc bất tri bất giác, bên cạnh đột nhiên có không ít người đứng, bọn họ quên hết tất cả kêu chung với Dương Mông Hạo, kêu điểm số gì thì ra điểm số đó, thật sự là rất kích thích.

Xúc xắc!

Món đồ chơi Hàn Nghệ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, hắn có thể nói là nghe tiếng xúc xắc mà lớn lên, thời gian chơi xúc xắc còn nhiều hơn thời gian những đứa trẻ khác chơi Transformers nữa, nguồn b achngocsach, muốn ném được điểm số mà mình muốn không cần đến thủy ngân hỗ trợ. Thật ra ném xúc xắc chỉ là thứ yếu, hắn lắc xúc xắc còn lợi hại hơn, nhất trụ kình thiên gì đó, quả thật là trò con nít, ngươi muốn lục là lục, muốn nhất là nhất, không kém gì biểu diễn trên truyền hình.

Lần này là vì chất liệu xúc xắc đương thời khác với hậu thế, do vậy mười ván hắn chỉ có thể ném đúng số điểm năm ván mà thôi, năm ván còn lại đều có chút sai sót, nhưng đã đủ rồi, chí ít có thể bù lại sự thiếu hụt về chỉ số thông minh của Dương Mông Hạo.

Mà Triệu Thiên Phú làm sao còn vẻ ngang ngược càn rỡ như ban nãy, đôi tai gây vạ đỏ bừng, ngồi ở đó ra sức lau mồ hôi.

"Ha ha, ta lại thắng."

Dương Mông Hạo kích động nhảy lên ghế tròn, không ngừng giơ cao hai tay, y vô cùng hưởng thụ thời khắc này, bởi vì bên cạnh có rất nhiều người đang nhìn.

"Tiểu tử ngươi ăn gian."

Triệu Thiên Phú đột nhiên vỗ bàn, đứng bật dậy, một tay chỉ vào Hàn Nghệ nói.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Hả? Ăn gian? Ta không có nha!"

Triệu Thiên Phú hừ nói: "Ngươi còn nói không có, ngươi làm gì có vận khí tốt như vậy, muốn ném ra điểm số gì thì ra điểm số đó, ta mới không tin, ngươi nhất định ăn gian."

Dương Mông Hạo vội vàng nhảy xuống ghế, nói: "Thiên Phú, cũng không thể nói như vậy được. Sáng nay ta đã thua cả buổi sáng rồi, ta cũng đâu có nói ngươi ăn gian, thua không nổi thì cứ nói thẳng là được, hà tất tìm lý do này. Nếu ngươi nói nô bộc của ta gian dối, vậy ngươi tìm chứng cứ đi."

Lúc này một người trung niên ăn mặc kiểu quản gia đi qua, nói: "Chuyện gì vậy?"

"Vương bá, ông đến đúng lúc, tiểu tử này ăn gian."

Triệu Thiên Phú chỉ tay vào Hàn Nghệ.

Vương bá liếc nhìn Hàn Nghệ, Hàn Nghệ oan uổng nói: "Ta không có gian dối mà, ta chỉ là giúp thiếu công tử nhà ta ném xúc xắc thôi."

Triệu Thiên Phú nói: - Ngươi nói bậy. Nói rồi y lại chỉ Vương bá nói: "Vương bá, tiểu tử này muốn ném ra điểm số gì thì có thể ném ra điểm số đó, vậy còn không phải là ăn gian sao."

Một người bên cạnh đột nhiên nói: "Đó chỉ là người ta may mắn, không thể nói là ăn gian được. Huống hồ người ta cũng không phải muốn ném ra số gì thì có thể ném ra số đó, có rất nhiều lần vẫn sai lệch không ít."

Trái một câu, phải một câu, Vương bá đại khái cũng hiểu rõ rồi, nói với Triệu Thiên Phú: "Triệu công tử, ngài cũng không có chứng cứ gì, ta không thể chỉ dựa vào việc hắn ném ra được điểm số tốt mà cho rằng hắn đang ăn gian."

"Có nghe thấy không."

Dương Mông Hạo thấy Vương bá cũng đứng về phía y, lại vui mừng không thôi, nói với Triệu Thiên Phú: - Nếu ngươi không phục, chúng ta đánh thêm ván nữa là được, không biết ngươi còn tiền hay không, ha ha.

Triệu Thiên Phú tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng y cũng còn tiền, nhưng y thật sự không dám đánh nữa. Thua tiền chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là thể diện bị mất sạch, ai cũng biết Dương Mông Hại chỉ là một tên khoác lác, thua cho tiểu tử này thật sự là quá mất mặt.

Hàn Nghệ thấy cũng được rồi, tiền vốn từ sáng sớm cũng đã thắng lại không xê xích lắm, thế là nói: - Thiếu công tử, bỏ đi, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.

Dương Mông Hạo lại khoát tay nói: - Ngươi đừng có làm mất hứng như vậy, vận khí hôm nay tốt như vậy, chơi thêm một lát đi.

Ta làm mất hứng? Cái tên ngu xuẩn ngươi, vận khí gì chứ, rõ ràng là lão tử đang giúp ngươi nha! Hàn Nghệ bị tiểu tử này chọc cho tức gần chết.

- Nói không sai, vận khí không dễ đến, nên biết quý trọng mới đúng.

Nghe thấy một thanh âm vô cùng bình tĩnh.

- Huyền Đạo.

- Chính là Huyền Đạo.

- Huyền Đạo ca, hôm nay sao lại rảnh đến đây.

- Ta đến xem thôi.

Chỉ thấy đám người tách ra một lối đi, một thanh niên đầu hai mươi đi đến, làn da trắng nõn trong suốt, hai bên má thấp thoáng có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, tuy Độc Cô Vô Nguyệt cũng rất trắng, nhưng đó là trắng trời sinh, màu da như thế giống như bạch nhân vậy.

Nhưng người này rõ ràng là rất lâu rồi không phơi nắng, một đôi mắt hẹp dài, giống như vầng trăng non vậy, lấp lóe ánh mắt khiến người ta khó nắm bắt, thân hình thon dài, mặc một bộ trường sam xanh đậm vô cùng đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ sáng bóng, thế cho nên khiến người ta bỏ qua chuyện đây chỉ là một bộ y phục vô cùng rẻ tiền, hơn nữa y còn có một đôi tay vô cùng đẹp, mười ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay cắt rất chỉnh tề ngay ngắn, bên trong không nhiễm một hạt bụi, nhưng đôi tay xinh đẹp như vậy, lại đang cầm một con rùa đen nhỏ màu xanh đen, giống như có chút không phù hợp.

- Đại công tử.

Vương bá kia thấy công tử này đến, khẽ gật đầu hô lên.

Công tử này khẽ ừ.

Lẽ nào y chính là chủ nhân của Quan Kỳ Hiên? Hàn Nghệ không khỏi liếc nhìn công tử này.

Công tử này tiến lên trước, khẽ cười nói:

- Hóa ra là tiểu Mông à!

Dương Mông Hạo chắp tay gọi: - Tiểu Mông bái kiến Huyền Đạo ca ca. Biểu hiện vô cùng ngoan hiền, sao còn dám phô trương như vừa rồi chứ.

Công tử này mỉm cười gật đầu, đôi mắt hẹp dài thâm thúy đột nhiên nhìn sang Hàn Nghệ, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa đột nhiên trở nên sắc bén, phảng phất như muốn nhìn thấu Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cũng không phải là tờ giấy, hoàn toàn coi như không thấy, trong lòng lại thầm nói, không phải ngươi chứ, chúng ta chỉ thắng một chút tiền mà thôi, hơn nữa cũng không phải thắng tiền của ngươi, ngươi vẫn có lợi nhuận mà, cần gì nhìn ta như vậy chứ.

- Tại hạ Vương Huyền Đạo.

Công tử này đột nhiên gật đầu nói với Hàn Nghệ.

Người xung quanh kinh ngạc không thôi.

Quan Quốc Công đủ trâu rồi chứ, nhưng Dương Mông Hạo nhìn thấy vị Vương Huyền Đạo này dường như cũng khá tôn kính, có thể thấy Vương Huyền Đạo chắc chắn không phải người bình thường, không ngờ y lại chào hỏi tự giới thiệu với một tùy tùng, rõ ràng là có chút quái dị.

Sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy.

Hàn Nghệ vờ như kinh hoảng nói:

- A, vị công tử này đang nói chuyện với ta sao?

Đây là vấn đề mà mọi người đều muốn hỏi.

Vương Huyền Đạo mỉm cười nói: - Đúng vậy. Y mỉm cười vô cùng keo kiệt, chỉ là hơi cong khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ như vậy.

Dương Mông Hạo kinh ngạc nói: - Huyền Đạo ca ca, hắnhắn là tùy tùng của đệ.

Vương Huyền Đạo nói: - Tùy tùng cũng nên có tên chứ.

Dương Mông Hạo có chút ngẩn ngơ, vươn tay kéo tay áo Hàn Nghệ, lại nháy mắt ra hiệu.

Tiểu tử ngươi không chút tác dụng, chỉ biết khoác lác, Hàn Nghệ không còn cách nào, vội nói: - À, tại hạ Hàn Nghệ.

- Hàn Nghệ?

Vương Huyền Đạo cúi mày trầm ngâm, lại hỏi: - Nghe khẩu âm của ngươi, hình như không phải nhân sĩ Trường An.

Tên này sao lại có hứng thú với ta chứ, lẽ nào nhìn trúng ta rồi, trời ạ, Độc Cô Vô Nguyệt xinh đẹp như thế, ngươi nên tìm y mới đúng nha! Trong lòng Hàn Nghệ cũng nghi hoặc không thôi: - Ta là nhân sĩ Dương Châu.

- Hóa ra là từ Dương Châu đến.

Vương Huyền Đạo gật đầu, đột nhiên ánh mắt liếc sang Triệu Thiên Phú, nói: - Thiên Phú, hôm nay vận khí đệ không tốt, vẫn là đừng tiếp tục thì hơn.

Triệu Thiên Phú vội vàng mượn cớ xuống thang: - Huyền Đạo ca ca nói phải, đệ trở về đây.

Vương Huyền Đạo lại nói với Dương Mông Hạo: - Tiểu Mông, bây giờ vận khí của đệ đang vượng, nên thừa thắng truy kích mới đúng, bằng không, vận thế qua rồi, đệ sẽ lãng phí cơ hội tốt vậy một cách vô ích.

Không hổ là mở song bạc mà, thật sự biết lừa người. Tiểu tử kia không còn tiền thì ngươi bảo y chạy lấy người, tên ngu xuẩn này thắng được tiền, ngươi bảo gã tiếp tục ở lại, kẻ mở sòng bạc quả nhiên không có tình người mà. Hàn Nghệ tỏ vẻ khinh bỉ Vương Huyền Đạo, nhưng không tiện khuyên ngăn, trong lòng chỉ có thể cầu cho Dương Mông Hạo có thể hiểu thấy tốt thì lui.

Hiển nhiên hắn đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Dương Mông Hại, Dương Mông Hạo hưng phấn nói: - Thật sao, ha ha, đệ cũng nghĩ như vậy.

Vương Huyền Đạo cười nói: - Như vậy đi, ta đánh với đệ 1 ván.

- Hả?

Dương Mông Hạo lập tức cả kinh, kinh ngạc nói: - Huyền Đạo ca ca, huynh muốn đánh với đệ?

Vương Huyền Đạo nói: - Không được sao?

Mặt Dương Mông Hạo lộ vẻ sầu khổ, gãi đầu nói: - Việc nàyviệc này, Huyền Đạo ca ca, đệ làm sao là đối thủ của huynh chứ!

Vương Huyền Đạo cười nói: - Đánh bạc thì vận khí chiếm bảy thành, kỳ nghệ chỉ chiếm ba thành, có thể nói là thắng thua do trời định. Nếu đệ không thử, thì sao biết là không thắng được ta, hay là Tiểu Mông không chịu nể mặt đánh với ca ca một ván.

Y đang chơi phép khích tướng, ngàn vạn lần đừng đồng ý, Hàn Nghệ thì thầm trong lòng.

Dương Mông Hại đảo mắt, ở đây nhiều người nhìn như vậy, nếu mình có thể giao thủ một phen với Vương Huyền Đạo, vậy thì phong quang thế nào nha, việc này tiền sao có thể mua được, dù sao chỉ là chơi một ván, cũng không cần nhiều tiền. Nghĩ tới đây, y gật đầu cười nói: - Tiểu Mông không dám, có thể hạ cờ với Huyền Đạo ca ca chính là vinh hạnh của Tiểu Mông đệ, vậy Tiểu Mông xá mệnh bồi quân tử vậy.

Vương Huyền Đạo cười gật đầu, đột nhiên nói: - Phương vị bàn này bất lợi với ta, bằng không thì đổi một chút.

Phương vị?

Hàn Nghệ âm thầm buồn cười, ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại, hóa ra chỉ bậc này, hừ, xem ra dân cờ bạc đều tin mệnh nha!

Dương Mông Hạo vội nói: - Đương nhiên có thể.