Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 209: Đây là một con kim quy



Dịch: mafia777

Các ngươi tự do rồi.

Đừng thấy đây chỉ là năm chữ, nhưng chính năm chữ này, lại là thứ mà nhân loại theo đuổi mấy ngàn năm, cho dù là xã hội mà Hàn Nghệ nhận thức trước kia, nhân loại cũng vẫn bước trên con đường theo đuổi tự do.

Năm chữ này nói lên điều gì?

Tất cả!

Hết thảy của tất cả.

Trong lầu một mảnh an tĩnh.

Đây là đang nằm mơ sao?

Kỳ thật thiêu hủy khế ước bán mình, thì vẫn chỉ là đại biểu bọn họ không còn chịu Hàn Nghệ quản thúc, nhưng đạo pháp lệnh đó trong tay Hàn Nghệ do quan phủ ban bố, lại hoàn toàn tuyên cáo bọn họ đã tự do.

Đương nhiên, loại này tự do này vẫn là hạn chế ở dưới xã hội phong kiến, bọn họ vẫn còn là dân chúng của Hoàng đế, hoặc nói là người hầu.

Nhưng điều này đối với bọn họ mà nói, đều đã đầy đủ rồi, bọn họ không còn là tiện tỳ, hơn nữa căn cứ theo luật pháp Đường triều, người hoàn lương, là không thể lại tùy ý áp bức về tiện nhân, mặc dù trên thực tế vẫn là có khả năng đấy, nhưng các nàng vẫn là nhận được sự bảo hộ nhất định.

Cái này thật sự là một phần đại lễ a!

Không ai nghĩ đến Hàn Nghệ mới lên, liền cho bọn hắn niềm vui lớn đến bất ngờ như vậy.

Nước mắt vui sướng không tiếng động chảy xuống, ngay cả Lưu Nga mặt cũng kích động hẳn lên.

Trong nước mắt chứa đầy niềm vui và không thể tin nổi.

Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt ngây ra của bọn ho, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười, hắn hướng tới chính là tự do, hắn cho rằng tự do cũng là tương hỗ, nếu toàn bộ thế giới chỉ một mình hắn tự do tự tại, thì cũng không phải là tự do, hắn tuyệt sẽ không nuôi dưỡng một đám nô lệ tại bên người, đây không phải nói hắn là một đấng cứu thế, chỉ có điều tính cách của hắn như thế.

Tuy nhiên, Hàn Nghệ cũng không quá ưa thích loại không khí này, quá thương cảm rồi, vì thế cười nói: - Ta chưa bao giờ đứng trước mặt nhiều người nói qua nhiều lời như vậy, nhưng ta đã cho rằng những lời vừa rồi của ta có thể nhận được một tràng vỗ tay lớn, không nghĩ tới vẫn cùng với dự đoán kém không ít, xem ra thực tế và giấc mộng cuối cùng là hai việc khác nhau nha.

Còn chưa dứt lời, chợt nghe được hậu trường truyền đến một tiếng phù, theo sau lại nghe được hậu trường vang lên một tiếng vỗ tay trong trẻo, tiếng vỗ tay này cũng đánh thức người đang ngồi, tất cả mọi người không tự chủ được đứng lên vỗ tay.

Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

So với tràng vỗ tay trước đó. Trong tiếng vỗ tay này nhiều hơn một vật, đó chính là tôn trọng.

Hàn Nghệ ánh mắt nhìn thoáng qua phia sau, thầm nghĩ, là bọn họ nha!

Vỗ tay tiếp túc rất rất lâu. Nếu không có Hàn Nghệ đưa tay ra hiệu đủ rồi, phỏng chừng còn tiếp tục kéo dài nữa, tiếng vỗ tay dừng lại, một ca kỹ nói: "Hàn tiểu ca, nếu chúng ta nguyện ý đi theo ngươi. Ngươi sẽ thu lưu chúng ta sao?"

Các nàng chỉ là một đám nữ nhân mà thôi, tuy nói trong các nàng có tuyệt đại bộ phận không muốn làm cái ca kỹ ti tiện này, nhưng ngoài cái đó ra, các nàng cũng không có con đường mưu sinh nào khác, cho tới cuối cùng, các nàng vẫn là chỉ có thể phiêu dạt ở nơi phong trần này, cùng vì như thế, các nàng đương nhiên hy vọng có thể đi theo Hàn Nghệ.

Tuy rằng các nàng cũng chỉ gặp qua Hàn Nghệ vài lần, nhưng chỉ bằng Hàn Nghệ đem các nàng mua xuông, sau đó lại đem đốt văn tự bán mình của các nàng. Vị chủ nhân này tuyệt đối xứng đáng để đi theo.

Ca kỹ còn lại cũng đều tỏ vẻ hy vọng Hàn Nghệ thu nhận và giúp đỡ các nàng.

Hàn Nghệ cười nói: "Tại thời khắc này ta vô cùng nguyện ý."

Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: "Nhưng ta không thích cái từ ngữ thu nhận và giúp đỡ này. Ta vừa rồi làm như vậy, chỉ hy vọng chúng ta tôn trọng lẫn nhau, văn hóa Phượng Phi Lâu của chúng ta cũng căn cứ bình diện tôn trọng lẫn nhau, thực sự không phải là muốn biểu đạt ta là một thích làm việc thiện giúp đỡ người khác, khụ khụ, tuy rằng ta là người như vậy, nhưng đây không phải chủ đề hôm nay."

Nghe đến đó, mọi người lại mơ hồ. Cái này còn không phải là làm việc thiện, thì cái gì mới là làm việc thiện?

Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Nói cho cùng Phượng Phi Lâu chúng ta vẫn là mở cửa buôn bán đấy, nếu các ngươi muốn lưu lại, cũng được. Nhưng là nhất định phải lao động đấy, ta cũng không có năng lực nuôi dưỡng các ngươi cả đời, các ngươi cuối cùng là phải dựa vào cố gắng của mình nuôi sống chính mình, nhưng ta có thể cung cấp các cho ngươi một nơi để cố gắng."

Mọi người sắc mặt lại là căng thẳng, xem ra việc này còn không phải đơn giản như vậy.

Hàn Nghệ cũng nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi kia trên khuôn mặt mọi người, khẽ mĩm cười nói: "Các ngươi chớ có lo lắng. Chúng ta Phượng Phi Lâu hết thảy đều là căn cứ vào bình đẳng, tôn trọng, ta mặc kệ người ngoài nhìn chúng ta như thế nào, nhưng ở trong này, ngươi cùng mỗi người đều là giống nhau, mọi người đều là người, đều là từ trong bụng mẹ mà ra cả."

Vì thế nói thu nhận các người, ta càng ưa thích dùng cái từ cam kết hơn, là ta mời các ngươi tới giúp ta, nếu các ngươi đáp ứng, giữa chúng ta là một loại quan hệ thuê mướn, hơn nữa là quan hệ thuê mướn tuyệt đối bình đẳng.

Trước đó, các ngươi có thể yêu cầu hết thảy, bao gồm trả thù lao, cùng với cấm kỵ của các ngươi, các ngươi có thể tự mình đòi quyền lợi mà các người mong muốn, đồng dạng, ta cũng có thể. Nếu ngươi xem ta khó chịu, ngươi có thể bỏ ta, đồng dạng, nếu ta xem ngươi khó chịu, ta đồng dạng cũng có thể cho ngươi đi.

Đương nhiên, nếu các ngươi cố gắng làm việc, ta sẽ không đuổi ngươi đi, ta cũng sẽ cho các ngươi đầy đủ tiền, cho các ngươi luyến tiếc bỏ ta. Các ngươi là đang giúp làm việc, nhưng hơn nữa là giúp chính các ngươi làm việc. Tóm lại, các ngươi cùng ta là bình đẳng.

Mọi người nghe được đều là vẻ mặt mờ mịt.

Hàn Nghệ hiểu, lấy nhận thức của bọn họ, là rất khó lý giải ý nghĩa tự do và bình đẳng, cái này cần có thời gian đấy, cho nên hắn cũng không quá sốt ruột, cười nói: "Chút nữa ta sẽ phái người giúp các ngươi làm thủ gia nhập, lúc đó các ngươi nguyện ý gia nhập hay không, toàn bộ do ý thích của các ngươi.

Mặt khác, ta còn là muốn cường điệu một chút, Phượng Phi Lâu chúng ta tuy rằng mang tiếng thanh lâu, nhưng tuyệt sẽ không đề cập giao dịch tình sắc, đây là điểm mấu chốt của ta, khi mà chúng ta giúp đỡ các người, thì các ngươi cũng phải hiểu được tự ái.

Tại thời khắc văn tự bán mình của các ngươi bị thiêu hủy, quá khứ của các ngươi đồng dạng cũng bị thiêu hủy rồi, ta hy vọng các ngươi có thể đem cái này coi là sinh mạng lần thứ hai của chính mình, dùng để đền bù tiếc nuối của mình trước kia. Quá khứ đó, chúng ta hãy để cho nó qua đi, không cần nhắc lại, chúng ta cũng không hy vọng các ngươi bất cứ kẻ nào lại đề lên, phải hiểu được tôn trọng riêng tư của người khác."

Nói xong, hai tay của hắn hợp lại, nói: "Tốt lắm, hôm nay ta liền nói tới đây thôi, về phần làm thế nào để gia nhập Phượng Phi Lâu chúng ta, nam tìm Trà Ngũ, nữ có thể tìm Lưu tỷ, Mộng Nhi các nàng, các nàng sẽ giải đáp toàn bộ cho các ngươi."

Mặt khác, hôm qua ta đã cho người mua đủ nhiều đồ ăn, hiện tại đang chồng chất tại trong phòng bếp, các người xem tự mình làm thế nào, ta không quản các ngươi, dù sao tự mình áng chừng chạy đi, không, làm đồ ăn, khó hơn ăn nữa cũng phải ăn xong cho ta, không cho lãng phí.

Nói xong, hắn chăp chăp tay, nói vài tiếng tạ ơn, liền hướng hậu trường mà đi.

Dưới đài lại vỗ tay không ngừng.

Hàn Nghệ đi vào hậu trường. Hướng đến ba người phía trước, nói: "Vương công tử, Thiếu công tử, Dương cô nương, sao các người lại tới đây? Trong lòng cũng thở dài một tiếng. Xem ra Phượng Phi Lâu nhà ta chính là nhà vệ sinh công công, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đều không cần gõ cửa đấy, thật sự có ông chủ như thế nào, liền có công nhân như vậy, đều là open như vậy."

Dương Mông Hạo nói: "Còn không phải tỷ của ta nghe được chuyện phát sinh tại Ngõ Bắc, lo lắng cho ngươi, cho nên mới bảo ta mang nàng tới, chẳng qua ta cảm thấy tỷ của ta cũng quá buồn lo vô cớ rồi, ngươi một đại nam nhân tại đây Bình Khang Lý có thể ăn phải thiêt thoi gi chứ, coi ngươi không phải vẫn rất tốt sao."

Dương Mông Hạo nói làm người ta nhức đầu phiền não.

Tên ngu ngốc này, nói chuyện luôn là làm người ta tức giận như vậy, cho dù là nói thật. Hàn Nghệ liếc mắt một cái nhìn Dương Phi Tuyết đầy cảm kích, lại cực kỳ khiêm tốn nói: "Thiếu công tử quá khen. Ta là người yếu đuối nhát gan, cho dù là nữ nhân cũng có thể ức hiếp ta, không giống Thiếu công tử ngươi, rồng trong loài người, đến nời này, đó là như cá gặp nước, vui sướng cực kỳ.

"Hàn Nghệ, lời này của ngươi thật sự là rất đúng, không phải ta khoác lác, tại Bình Khang Lý này. Ai mà không biết Dương Mông Hạo ta, Đám tiểu nương tử đó đều là mỗi ngày ngóng trông ta, mỗi lần ta đi rồi, lại luôn không cho ta đi. Thật sự là rất phiền não."

Dương Mông Hạo cười ha hả nói, tên ngu xuẩn này tính tình vô cùng thích phóng đại, không kìm được, lúc chém gió, liền đắc ý vênh váo rồi, lại quên Vương Huyền Đạo và Dương Phi Tuyết vẫn còn đang ở đây.

Vương Huyền Đạo nghe được vậy không kìm được mỉm cười. Nhưng cũng không nói gì thêm, trong mắt y, Dương Mông Hạo chính là một đứa trẻ thôi, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ.

Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Dương Phi Tuyết hai mắt bắn ra một đạo ánh sáng lạnh, ngoài miệng lại nói: "Không thể tưởng được tiểu Mông ngươi lợi hại như vậy, ta đây khi về phải nói cho Nhị bá mẫu, nói tiểu Mông ở bên ngoài rất có tiền đồ đấy."

Dương Mông Hạo vừa nghe, đột nhiên bừng tỉnh, cả người cảm thấy lạnh run, vội vàng nói: "Tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ ta, bằng không ta sẽ xong đời."

Dương Phi Tuyết hừ một tiếng nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, đã lưu luyến nơi ong bướm này, sau này còn như thế nào."

Dương Mông Hạo nói: "Tỷ, tỷ hiểu lầm ta rồi, ta tới nơi này kỳ thật chính là nhìn thấy mấy tiểu nương tử này rất đáng thương, liền tới đây bồi tiếp các nàng giải tỏa nỗi buồn, ta kỳ thật rất thuần khiết đấy. Thật sự."

Ngươi không phải chứ, những lời không cần mặt mũi như vậy cũng nói ra được, ngươi mà nói muốn thuần khiêt..., vậy tỷ ngươi chẳng phải thành thánh mẫu rồi. Hàn Nghệ âm thầm khinh bỉ Dương Mông Hạo.

Dương Mông Hạo cũng không có sức mà để ý đền ánh mắt đầy khinh bỉ của Hàn Nghệ, khẩn cầu nói: "Tỷ, tỷ phải tin tưởng ta nha, cho dù tỷ không tin ta, cũng nhớ đến ta nhiều lần mạo hiểm có thể bị cha nhốt lại, dẫn tỷ đi ra cùng với Hàn Nghệ tương hội, tha ta lần này đi."

Vương Huyền Đạo nghe một trận kinh ngạc, cổ quái nhìn Hàn Nghệ.

Tương hội? Đây con mẹ nó là báo thù hay uy hiếp đây! Hàn Nghệ khẩn trương nói: "Thiếu công tử, chú ý dùng từ, chú ý dùng từ."

Dương Mông Hạo nói: "Chú ý dùng từ cái gì."

Dương Phi Tuyết đỏ mặt trách mắng: "Tiểu Mông, ngươi chớ có nói bậy."

Dương Mông Hạo nói: "Vậy thì tỷ đừng có mách mẹ đệ nhé."

Dương Phi Tuyết cũng là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nói: "Lần này coi như xong, nếu còn có lần tới, ta nhất định phải nói cho nhị bá mẫu, Hàn Nghệ, ngươi phải giúp ta lưu ý một chút, nếu là phát hiện tiểu Mông ở trong này làm xằng làm bậy, nhất định phải nói cho ta biết."

Hàn Nghệ lập tức nói: "Cái này là nhất định rồi."

Dương Mông Hạo kích động nói: "Hàn Nghệ, ngươi không thể không giảng nghĩa khí như vậy à."

"Ừ?"

Dương Phi Tuyết trừng mắt.

Dương Mông Hạo ngượng ngùng nói: "Ta chính là cảm thấy không cần thiết phải như vậy, tỷ, tỷ sẽ không phải ngay cả ta cũng không tin à."

Dương Phi Tuyết nói: "Đệ ba lần bốn lượt gạt ta, bảo ta như thế nào tin tưởng đệ."

Dương Mông Hạo nhỏ giọng nói: "Tỷ, Huyền Đạo ca ca còn ở nơi này à, hãy cấp cho tiểu đệ chút thể diện đi."

Vương Huyền Đạo làm sao không biết cá tính của Dương Mông Hạo, nói: "Dương tiểu muội, xem ra cô lo lắng là hơi quá rồi, Hàn tiểu ca dường như chẳng những không có gặp phiền phức gì, ngược lại rất vui vẻ, chúc mừng, chúc mừng."

Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói: "Huyền Đạo ca, ngươi vì sao nói như vậy?"

"Khụ khụ khụ!"

Đột nhiên, một trận ho khan đa căt đưt nàng..., Hàn Nghệ nhìn con rùa đen trong tay Vương Huyền Đạo, nói: "Con rùa đen này của ngươi thật sự là đáng yêu, ta xem chút, đây là một con rùa vàng."

Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Tại sao lại nói vậy?"

Hàn Nghệ cười nói: "Có câu nói im lặng là vàng, ngươi xem con rùa đen nhỏ này, thật là hiểu chuyện, rùa ngoan, rùa ngoan.."

Vương Huyền Đạo sửng sốt, chợt hiểu được, không có nói chuyện.

Dương Mông Hạo nói: "Vậy còn phải nói, rùa của Huyền Đạo ca, có thể là con rùa hư hỏng sao, nhất định là ngàn vàng khó cầu."

Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, hì hì nói: "Hàn Nghệ, ngươi có phải hay không có cái gì gạt ta?"

Cô nàng này cũng thật là quái thai, vì sao lúc nào cũng cho là ta lừa nàng, tuy rằng ta thật sự lừa nàng. Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Có ý tứ gì? Ta lừa gạt cô cái gì."

Dương Phi Tuyết hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi không muốn nói coi như xong, chỉ cần ngươi không việc gì, ta đây liền yên tâm."

Hàn Nghệ nói: "Cái gì không muốn nói, nếu như cô muốn biết, ta không có gì là không muốn nói cả, Hàn Nghệ ta tuy rằng không quang minh lỗi lạc bằng Vương công tử, nhưng cũng là một người không có bí mật."

"Thật sao?"

Dương Phi Tuyết nói.

Đương nhiên là giả dối, ngươi không nhất thiết phải chăm chú như vậy, cho người ta mặt mũi thì cũng phải cho đến cùng à. Nhưng lời đã nói ra, muốn đổi ý đã không còn kịp rồi, Hàn Nghệ chỉ có thể cứng ngắc lấy da đầu nói: "Đương nhiên là thật sự, không biết Dương cô nương muốn biết cái gì?"

"Ta đây lại hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói chuyện ngươi trước kia mua nô tì, là thật hay giả?"

Thì ra là chuyện này, làm ta sợ muốn chết. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Dương cô nương thật sự là tuệ nhãn như đuốc?"

Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Đều là giả dối?"

Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng: "Nơi này quá ồn rồi, hay là chúng ta đi hậu viện nói đi."