Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 225: Cày Khúc Viên



Dịch: mafia777

Hẻm Bắc!

Một thanh niên ngồi trong quán trà nghe thấy tiếng cười đó trong lâu, tiếng cười rung động đến khiến cho cả lớp bụi trên trần nhà rơi xuống, không khỏi hiếu kỳ nói: "Bên trong có chuyện gì thế?"

"Nhất định là đang diễn tiểu phẩm rồi."

"Tiểu phẩm? Chính là tiểu phẩm mà bên ngoài đồn là sẽ cười chết người đó hả?"

"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy."

"Thật sự có đáng cười như vậy sao?"

"Kịch này ta cũng chưa có xem qua, nhưng mà mấy vị khách hôm qua xem rồi đều nói là rất buồn cười."

"Ài, tất cả là đều tại vị huynh đệ kia của ta, hôm qua ta vốn định tới rồi, chính là gã kéo ta lại, nói ở đây không sạch sẽ, kết quả là không được xem. Hôm nay lại tới chậm, thật đúng là tức chết ta mà."

Nói chuyện tới đây, bên trong lại truyền ra từng đợt cười lớn.

Tứ đại hoa khôi là cái lông gì?

Thử hỏi trong tứ đại hoa khôi, có ai nhận được tiếng cười cỡ này? Nhưng Hùng Đệ nhà người ta mới lên sân khấu lần thứ hai, một câu còn chưa có nói, thì đã giành được sự mến mộ của mọi người rồi.

Không thể dừng lại được!

Căn bản không thể dừng lại được.

Tiếng cười không ngớt, ôm bụng mà cười, dậm chân mà cười. Tóm lại, mức độ khoa trương khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

"Ha ha...ặc ặc... khụ khụ khụ... Khặc khặc...!"

"Liệt Hổ, ngươi sao thế?"

Thôi Tập Nhận chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh quái lạ, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ rướn cổ lên, há ngoác miệng ra, dùng sức vỗ lên ngực, không khỏi kinh hãi nói.

"Không xong! Nhất định là bị nghẹn rồi!"

Trịnh Thiện Hành căng thẳng hô to.

Không biết từ lúc nào, một cái chân từ phía sau Nguyên Liệt Hổ đá tới, trúng ngay mông Nguyên Liệt Hổ. Nguyên Liệt Hổ đang bị nghẹn, nào có phòng bị gì, liền quỵ xuống đất, phịch một cái, ngã lăn ra đất luôn.

"Khụ khụ khụ!"

Cùng với trận ho dữ dội, chỉ thấy một hạt dẻ lớn từ trong miệng gã lăn ra.

Nguyên Liệt Hổ phảng phất như từ một con trùng biến lại thành một con hổ, a lê hấp một cái, nhảy dựng lên, dáo dác nhìn xung quanh.

"Thằng nào đá bố?"

Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên đều ngơ ngác nhìn Vương Huyền Đạo nói.

Vương Huyền Đạo hơi xoay đầu đi, nói: "Không cần cám ơn ta."

"Là tên quy nhân nhà ngươi đá ta phải không?"

Nguyên Liệt Hổ dưới sự giận dữ, liền chuẩn bị xông lên.

Trịnh Thiện Hành liền ngăn gã lại, nói: "Liệt Hổ, Huyền Đạo người ta vừa rồi là có hảo ý giúp ngươi, người đừng có lấy oán báo ân."

Thôi Tập Nhận cũng nói: "Liệt Hổ, ngươi đáng ra phải cảm ơn Huyền Đạo mới đúng. Nếu không phải có gã, cái mạng nhỏ của ngươi có lẽ đã nguy hiểm rồi."

Nguyên Liệt Hổ trừng mắt lên, lại nhìn Vương Huyền Đạo nói: "Cám ơn..."

Vương Huyền Đạo nhìn lên trên đài, không thèm để ý tới gã nữa.

"...Quy nhân."

Nguyên Liệt Hổ liền bổ sung một câu.

Trịnh Thiện Hành nói: "Ai bảo thằng nhãi không nghe lời khuyên bảo, bảo ngươi đừng có ăn, ngươi cứ ăn, bây giờ thì biết sai rồi chứ."

"Ta nào biết lại buồn cười như vậy, đặc biệt là nhóc mập đó. Từ từ đã, các ngươi đừng ngăn ta ha ha... oa ha ha a... buồn cười chết mất."

Nguyên Liệt Hổ nói tới một nửa, liền một tay đẩy bọn họ ra, nhìn lên sân khấu, nhưng vừa nhìn lên, bỗng lại bật cười ha hả, khiến cho người xung quanh nghe mà không hiểu phía trên đang nói cái gì.

Trịnh Thiện Hành và Thôi Tập Nhận nhìn nhau một cái, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

Thật là chí tình chí tính mà!

Hoặc là khóc tới rối tinh rối mù, hoặc là cười tới mức ngay cả mạng cũng không cần.

Cũng may tiểu phẩm này không có kéo dài, nếu không thì sẽ cười tới mức đứt gân luôn.

Mấu chốt vẫn là vì thời cổ đại thiếu mấy trò này. Mọi người đều dễ cười. Ngay cả người hậu thế còn cười lên cười xuống với tiểu phẩm này, thì người Đường triều làm sao nhịn được.

Sau khi kết thúc, Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du tới trước khán đài hành lễ, tiếng vỗ tay vang lên sắp chấn sập nóc nhà luôn rồi.

"Ai u! Ai u! Miệng của lão phu cười đến sắp vẹo đi rồi."

Trình Giảo Kim phục hồi tinh thần, xoa xoa hai gò má, vừa cười cười mà lại vừa khó chịu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Chử Toại Lương tuy không có khoa trương như Trình Giảo Kim, nhưng hai má cũng có chút tê tê, dường như cảm thấy có chút thất thố, liền vuốt vuốt râu, ho khan một tiếng, cười ha hả nói: "Tiểu phẩm này thật đúng là có chút ý tứ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu, mỉm cười không nói, nhưng thế này đã rất khó lường rồi, từ trước tới giờ ông ta hỉ nộ vô thường. Từ khi ra làm quan tới nay, chưa bao giờ thất thố cả, đó chính là đặc điểm của ông ta. Đương nhiên, ngoài ông ta ra, ở đây còn có một người nữa, chính là Vương Huyền Đạo. Có điều Vương Huyền Đạo vốn chính là tính cách này rồi.

Cười cũng mệt rồi đó, nhưng mọi người ai cũng cảm thấy chưa đã thèm.

Vừa rồi không có thời giăn ăn quà vặt, bây giờ có thời gian rồi, kẹo hồ lô cũng kịp thời liền xuất hiện.

Loại kẹo hồ lô này hôm qua cũng đã được lan truyền đi khắp các ngõ ngách, bên ngoài có lẽ là không thể mua được, đã khiến cho mọi người tranh nhau cướp giật. Làm không được nhiều như vậy, Hàn Nghệ cũng là vì mọi người có thể được ăn mà hạn định mỗi người chỉ có thể mua được một xiên.

Loại kẹo hồ lô này thuộc dạng thức ăn của mọi người, cho dù không thích ăn, cá biệt cũng có khả năng rất ghét, nhưng khác với rau thơm, người thích ăn, thích muốn chết đi được. Người không thích ăn, ngửi thấy mùi vị đó là buồn nôn rồi.

Dù sao thì hàng trăm người đứng xếp hàng để ăn kẹo hồ lô cũng là cực kỳ hoành tráng rồi.

Loại tiểu phẩm này xem xong rồi, nhưng vẫn chưa có ai rời đi, bởi vì sự mong chờ lớn nhất của ngày hôm nay vẫn còn nằm ở "Bạch sắc sinh tử luyến". Rốt cuộc Hùng Phi có thể làm được ra loại cày tiên tiến nhất hay không? Rốt cuộc loại cày này liệu có thể sử dụng được trong hiện thực hay không?

Cứ như vậy cũng đã là nguyên nhân khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương tới đây rồi.

Trong lòng đều rất kỳ vọng, nhưng cũng sợ bị thất vọng.

Thời gian trôi đi khoảng chừng ba nén nháng, mọi người bỗng yên tĩnh trở lại, tấm màn đỏ từ từ được mở ra.

Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim và Ngũ Tử Trường An đều lần lượt ngỏng cổ lên mong chờ.

Đông đông đông!

Nghe thấy tiếng đông đông đông.

Chỉ thấy "Hùng Phi" tết tóc đuôi ngực ngồi phía trên chiếc ghế thấp, cầm chiếc chùy sắt giống như đang gõ vào cái gì đó, còn bên cạnh "Hùng Phi" đã để sẵn một chiếc cày gỗ đã được làm tương đối rồi.

Một trận ồ vang lên.

Trong đó vó một bộ phận người là vì tạo hình của "Hùng Phi", còn một phần thì là vì chiếc cày đó.

Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương thì đứng lên, nhìn lên khán đài. Nhưng do vì khoảng cách quá xa, thực sự là không nhìn rõ, nhưng từ kiểu dáng cho thấy so với chiếc cày hiện tại quả thực là có nhiều điểm khác biệt.

"Phu quân!"

Nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, chỉ thấy một người con gái mặc áo trắng như tuyết từ phía trên vũ đài bước ra.

Không ít người lại ngây người ra, đây đây chính là Mộng Đình sao?

Bởi vì hóa trang cực kỳ thuần thục, dường như đã biến thành một người khác, quả thực là con người nhờ vào cách ăn mặc.

Chuyện này là thế nào?

Sao lại gọi là phu quân?

Rất nhiều người hôm qua không tới tiếc cũng không kịp, chờ lâu như vậy, lại không thấy được cảnh thành thân của họ. Điều này tuyệt đối là một sự đáng tiếc rất lớn rồi!

Hàn Nghệ đều thấy rõ trong mắt, cười thầm, các ngươi không phải yêu giả vờ sao, ta lừa xem các ngươi có thấy được cảnh này hay không, để các ngươi ôm đầy nuối tiếc trong lòng.

"Phu quân, chàng làm lâu như vậy, nhất định là mệt lắm rồi, nghỉ ngơi chút đi, uống chút nước nhé."

"Thôi Tinh Tinh" tới bên cạnh "Hùng Phi" quan tâm hỏi.

"Xong ngay đây rồi."

"Hùng Phi" tra miếng gỗ đó vào trong thân cày, vỗ tay nói: "Làm xong rồi."

"Phu quân, chiếc cày này có điểm nào tốt?"

"Thôi Tinh Tinh" đã giúp mọi người hỏi lên tiếng lòng của mình."

Hùng Phi liền nói qua một lượt ưu điểm của nó.

Chiếc cày này chính là chiếc cày uốn. Kỳ thực chiếc cày uốn chính là người thời Đường phát minh ra, nhưng xuất hiện ở thời kỳ sau của triều Đường, lúc này vẫn còn dùng loại cày thẳng của thời Hán, rất là cồng kềnh, không linh hoạt. Nếu như thửa ruộng to còn được, chứ nếu là thửa ruộng nhỏ thì không được. Còn chiếc cày uốn này thì lại càng linh hoạt hơn chút. Nói chung, chính là tiên tiến hơn một chút, tiên phong toàn diện, trong lịch sử cũng chính là loại cày cong thay cho loại cày thẳng.

Hàn Nghệ đương nhiên không biết được loại cày cong này là xuất hiện ở triều đại nào, nhưng hắn đi từ nam ra bắc, thấy cày đều rất cồng kềnh, hơn nữa cho dù có thì loại cày này của hắn cũng là loại cày thủ công tiên tiến nhất.

"Hùng Phi" nói không chi tiết lắm, chỉ là điểm qua những ưu điểm của loại cày cong này.

Nhưng bằng đó cũng đã đủ rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy thế mà mắt sáng rực lên. Ông ta là người vô cùng thông minh, vừa nghe vừa nghĩ cũng đã hiểu. Điều này tuyệt đối là khả thi đấy.

Chử Toại Lương cũng không kém gì, liền đứng dậy bước đi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ liền ngăn ông ta lại nói: "Ngươi đi làm cái gì chứ?"

Chử Toại Lương nói: "Ta đi xem cái cày đó."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ nói: "Cái tính nóng vội này của ngươi quả thực là không thể sửa được, bây giờ trên sân khấu vẫn còn đang diễn kịch, ngươi đi làm cái gì? Dù sao thì chiếc cày này cũng không có chạy được, chờ lát nữa diễn xong ngươi và ta cùng lên đó."

Chử Toại Lương quả thực là rất nóng vội, thấy đồ hay như vậy sao có thể kiềm chế được. Nếu không phải Trưởng Tôn Vô Kỵ ở đây, ông ta có lẽ đã kêu dừng kịch rồi.

"Hay! Hay! Chiếc cày này quả thực là rất hay!"

Sau khi Trịnh Thiện Hành nghe xong cũng gật đầu.

Nguyên Liệt Hổ hoang mang nói: "Ta nói này Thiện Hành, xa như vậy ngươi có nhìn thấy rõ chiếc cày đó không, ngươi không thể ở đây không hiểu mà giả như là hiểu được chứ."

Trịnh Thiện Hành nói: "Thằng nhãi ngươi chiếc cày đó dù không thể dùng, nhưng điểm này Hùng Phi nói tuyệt đối là khả thi rồi."

Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ là khả thi."

Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Trưởng Tôn Diên, lại muốn nói với Thôi Tập Nhận: "Thôi huynh, huynh nói một câu công đạo đi."

Thôi Tập Nhận ừ một tiếng nói: "Thiện Hành nói không sai."

Ngay cả Thôi Tập Nhận cũng nói khả thi rồi, Nguyên Liệt Hổ không tin cũng phải tin, lại nhìn Vương Huyền Đạo nói: "Các ngươi đều nói khả thi, vậy thì chắc chắn là khả thi rồi. Điều này lẽ nào lại là tên tiểu tử Hàn Nghệ làm ra, sao hắn lại cái gì hầu như cũng làm được thế?"

Mặc dù cày quan trọng, nhưng đối với Phượng Phi Lâu mà nói, bản thân kịch nói cũng vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể làm ra cày, cho dù một hồi, điều này cũng tuyệt đối là tưới nước.

Nội dung của tập này nói ra thì chính là Hùng Phi lợi dụng chiếc cày này, kiếm luôn món tiền đầu tiên từ một địa chủ xấu xa, đương nhiên là dùng phương pháp lừa người, trêu chọc cho địa chủ kia chạy xung quanh.

Mọi người xem dường như cũng thấy thỏa mãn, rất nhanh đã quăng chiếc cày đó sang một bên, quay trở về với kịch bản.

Kỳ thực Hàn Nghệ vẫn luôn xây dựng Hùng Phi thành một người trí thực không sợ quyền thế. Rõ ràng hắn đã đạt được mục đích, bây giờ trong mắt mọi người, dường như không gì có thể làm khó được Hùng Phi. Hắn là một người cơ trí như vậy.

Trong lúc bất tri bất giác, chạng vạng tối, sự kỳ vọng cũng đã dần lắng xuống, chiếc cày uốn khúc phát minh của Hùng Phi rất nhanh đã làm chấn động tới quan phủ. Huyện lệnh địa phương đích thân tới tìm hắn, sau khi nói chuyện một hồi, cũng có ý muốn hắn tới quan phủ giúp đỡ.

Sau khi Hùng Phi suy nghĩ hồi lâu, sau khi nói ra lời từ chối khéo léo, tấm vải đỏ từ từ hạ xuống.

Mọi người ở hiện trường đều không hiểu, ngây người ra ở đó.

Họ đều nhận thấy đây là một cơ hội Hùng Phi có thể xuất đầu lộ diện rất tốt, họ không nghĩ ra bất kỳ lý do từ chối nào, nhưng Hùng Phi lại vẫn từ chối.

Họ rất muốn biết, nhưng họ càng hiểu, đáp án chỉ có thể chờ vào ngày mai. Ồn ào thì ồn ào cũng vô dụng, chỉ có thể ôm theo tiếng chửi rủa Hàn Nghệ mà rời khỏi đây thôi.

"Đi thôi, chúng ta mau đi xem chiếc cày đó."

Trịnh Thiện Hành hơi kích động nói.

Mấy người vừa đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng kêu lớn: "Tránh ra, xin hãy tránh ra."

Chỉ thấy mấy người hộ vệ mở đường, một người bước nhanh từ trong ra, chính là Chử Toại Lương. Ông ta là một người nóng vội, sớm đã không chờ nổi nữa rồi. Trưởng Tôn Vô Kỵ theo phía sau, lắc đầu, chỉ là khi Trưởng Tôn Diên gọi ông ta, đã khẽ gật đầu một cái, sau đó liền cùng với Trình Giảo Kim đi xuống.

"Không ngờ Hữu Phó Xạ còn nôn nóng hơn cả chúng ta."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Chúng ta cũng đi theo xem xem."

Thôi Tập Nhận nói: "Các ngươi đi đi, ta không đi, xin cáo từ trước."

Nói xong, y liền chắp tay, bước ra phía thang lầu.

Nguyên Liệt Hổ nói: "Thôi huynh cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng là không thích Hàn Nghệ, vẫn cố tình tới đây."

Trưởng Tôn Diên khẽ mỉm cười nói: "Nguyên huynh nói sai rồi, Thôi huynh đã đọc thuộc lòng các loại sách rồi, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nói vậy y không đi xem cũng biết là chuyện gì rồi, thực sự không phải là nguyên nhân Hàn Nghệ."

Chờ khi tấm vải đỏ hạ xuống, Hàn Nghệ liền bước lên sân khấu.

"Tiểu Nghệ ca."

Đám người Mộng Nhi, Mộng Đình thấy Hàn Nghệ bước tới, liền chào hỏi.

Hàn Nghệ mỉm cười gật đầu, nói: "Mệt rồi chứ."

Mộng Nhi lắc đầu nói: "Chúng ta không mệt tí nào cả."

Mộng Đình nghịch ngợm nói: "Đây đều là do Tiểu Béo."

Tiểu Béo cầm mấy xâu kẹo hồ lô từ phía sau Hàn Nghệ bước ra, nói: "Trách ta sao?"

Mộng Đình hừ một tiếng nói: " Vốn là chúng ta từ buổi trưa đã có thể diễn rồi, nhưng từ khi có tiểu phẩm của đệi, chúng ta chỉ có thể bắt đầu diễn từ buổi chiều được."

Hùng Phi trừng mắt, đảo đảo con ngươi, suy nghĩ một hồi, liền nói với Hàn Nghệ: "Hàn đại ca, hay là buổi chiều chúng ta lên diễn thì thế nào?"

Hàn Nghệ tức giận, cười nói: "Tên tiểu tử đệ, Mộng Đình đùa mà đệ cũng không có nhìn ra."

Mộng Nhi và Mộng Đình đều bật cười khanh khách.

Mộng Nhi nói: "May mà có ngươi, còn có Hoa Tử, Du Du, nếu không diễn lâu như vậy quả thực rất mệt, như hiện giờ là vừa rồi."

"Thật chứ?"

Hùng Đệ liền bật cười ha hả.

Đúng lúc đó, Lưu Nga liền bước lại, nói: "Hàn tiểu ca, đám người Quốc cữu công tới."

"Ta biết rồi."

Hàn Nghệ gật đầu, sau đó bước đi xuống phía sau khán đài, nhưng chưa đi được bao xa liền thấy một lão khùng hừng hực khí thế bước về phía hắn.

Oa! Làm cái gì, lẽ nào ta lại làm sai chuyện gì sao? Hàn Nghệ thấy vẻ mặt căng thẳng của ông lão này, không khỏi kinh ngạc. Nhưng chưa chờ tới lúc hắn định thần lại, ông lão này bỗng nhiên chuyển hướng, chạy thẳng về phía chiếc cày đó.

Đây là loại người nào?

Hàn Nghệ bỗng nhiên lại là vẻ mặt mờ mịt. Hắn chưa từng gặp Chử Toại Lương, cũng không biết trong lịch sử có người này.

"Ha ha, thằng nhóc Hàn Nghệ, thấy Hữu Phó Xạ còn không hành lễ."

Nghe được trận cười sang sảng, chỉ thấy Trình Giảo Kim và Trưởng Tôn Vô Kỵ bước tới.

Hàn Nghệ liền bước lên nói: "Tiểu dân bái kiến Quốc cữu công, Lư Quốc công."

"Miễn lễ, miễn lễ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười gật đầu, lại liếc nhìn Chử Toại Lương bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ra nói: "Vị này là đương kim Hữu Phó Xạ."

Hữu Phó Xạ?

Đây có lẽ là Tể tướng.

Hàn Nghệ và đám người Mộng Nhi, liền chạy tới hành lễ với Chử Toại Lương.

Chử Toại Lương căn bản không buồn để ý tới bọn họ, liền cây quanh chiếc cày đó.