Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.
Hàn Nghệ vẫn vô cùng xem nhẹ việc này, thong dong đi vào Phượng Phi Lâu, thấy đối phương chỉ có bốn người, vì thế liền cho những hạ nhân sợ hãi lui xuống trước.
Điểm này, hắn ngược lại vẫn khá thưởng thức Thôi Tập Nhận, hắn khá ghét kiểu vừa đến cửa đã dẫn mấy chục người theo. Thế rồi đi tới trước sân khấu, đưa mắt nhìn một lượt, thấy Trịnh Thiện Hành lén nháy mắt với hắn, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, tiến tới, chắp tay nói: "Tứ vị công tử đại giá quang lâm, Hàn Nghệ không có nghênh đón từ xa, thật có lỗi, thật có lỗi."
Dừng một chút, hắn lại quay qua Thôi Tập Nhận cười nói: "Không biết Thôi công tử làm quan từ khi nào vậy, thật là đáng mừng nha."
Thôi Tập Nhận hơi sững sờ, nói: "Ý gì đấy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu không phải Thôi công tử đã làm quan, thì ta không biết Thôi công tử có quyền gì mà đuổi hết khách của ta đi vậy?"
Thôi Tập Nhận cười ha hả, nói: "Thì ra ngươi nói chuyện này à, ta làm thế là vì nghĩ cho ngươi đấy, nhưng ta cũng không muốn tốn thêm nước bọt nữa, dứt khoát một chút, ngươi dẫn người của ngươi rời khỏi Trường An đi."
Hàn Nghệ vẫn cười nói: "Xem ra Thôi công tử không chỉ đã làm quan, mà còn làm quan lớn nha, nhưng quan lớn cũng phải giảng đạo lý nha, không biết ta đã làm sai điều gì, đến nỗi cả thành Trường An lớn như vậy cũng không có chỗ cho ta?"
Thôi Tập Nhận cười lắc đầu, tựa hồ cảm thấy vô cùng mệt mỏi với lời nói của Hàn Nghệ, nói: "Nói thật với ngươi, Tâm Nương hiện đang ở trong tay ta."
"Tâm Nương?"
Hàn Nghệ tỏ vẻ hoang mang, sau đó mới nói: "Ồ, ta nhớ ra rồi, chính là ả ca kỹ phát điên mất tích mấy ngày trước, nhưng không biết chuyện này có quan hệ gì với ta?"
Thôi Tập Nhận khẽ thở dài nói: "Ta quả thật không có tâm tình ở đây giải đố với ngươi, ở đây cũng không có người ngoài, ngươi cần gì phải ở đây giả ngu."
Hàn Nghệ nhướn mày, hai tay hơi dang ra, nói: "Ta cũng không có giả ngu, quả thực việc này không có liên quan đến ta nha."
Thôi Tập Nhận nói: "Lúc trước ngươi lợi dụng mấy nàng Tâm Nương giả thần giả quỷ, dọa cho khách nhân sợ đến mức không dám đến hẻm Bắc, sau đó nhân cơ hội mua lại cả con hẻm Bắc. Chuyện này sớm đã không còn là bí mật gì rồi, kẻ ngốc cũng biết đây là ngươi ngầm sắp đặt."
Hàn Nghệ nhún vai, nói: "Con người ta đây thích dùng sự thật nói chuyện, không biết ngươi có chứng cớ gì chứng minh đây là ta làm không? Đừng có nói là Tâm Nương này nọ, nếu thế thì ta cũng có thể tùy tiện tìm một người đến nói Thôi công tử hấp diêm cô ta nha."
Thôi Tập Nhận nheo hai mắt, nói: "Ngươi đúng là có chết cũng không chịu hối cải. Không thể phủ nhận, chiêu đó của ngươi đúng là cao minh, nhưng thiên hạ nào có chuyện hoàn mỹ. Ngày hôm đó ta đã ẩn ẩn đoán được chuyện này có quan hệ với ngươi, cho dù không có liên quan, ta cũng vô cùng hiếu kỳ, những ca kỹ đó cho dù có điên cũng không thể mất tích. Vì thế ngày hôm sau ta đã bố trí không ít người mai phục ở gần đây, thế nhưng ngươi cũng đủ giảo hoạt, ta đã phái ra nhiều người như vậy, cũng chỉ theo dõi được tung tích của Tâm Nương. Kỳ thật ta sớm đã biết tung tích của Tâm Nương, nhưng ta vẫn chưa ra tay, bởi vì ta biết, chỉ dựa vào Tâm Nương là không thể định tội ngươi, cho nên ta vẫn đang đợi cơ hội."
Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: "Câu chuyện rất tuyệt vời, như vậy hiện tại ngươi đã chờ được cơ hội này rồi?"
"Đương nhiên."
Thôi Tập Nhận gật gật đầu, hơi cúi về phía trước, thấp giọng nói: "Có lẽ ngươi vẫn không biết nhỉ, Quốc Cữu Công đã vứt bỏ ngươi rồi, thậm chí có thể Quốc Cữu Công sẽ còn bỏ đá xuống giếng, chỉ cần Thôi gia ta liên hợp những địa chủ đó tố cáo ngươi, ngươi chết là cái chắc."
Vương Huyền Đạo hơi nhăn mặt, nói: "Thì ra là thế."
Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Vương Huyền Đạo.
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì vậy? Hàn Nghệ mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng vẫn nhảy thót một cái. Bởi vì hắn không hiểu gì cả, đây là thế yếu trời sinh của hắn. Hắn không thể nào nghĩ ra đối sách tốt từ trước, cho đến khi đối phương tới tìm tận cửa, hắn vẫn còn đang mơ hồ. Thử hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao Thôi công tử còn phải đích thân đến, kêu quan sai đến bắt ta, không phải là được sao.?"
Thôi Tập Nhận cười khinh miệt, nói: "Bởi vì ngươi thật sự quá yếu, không giấu gì ngươi. Nếu có thể, ta thiệt tình còn không muốn đấu với ngươi, dù sao chênh lệch giữa ta và ngươi quá lớn. Ta đây cũng không phải là châm chọc ngươi, bởi vì chuyện này cũng không trách ngươi được, đáng tiếc sự thật chính là như thế. Dựa vào thế lực của Thôi gia ta, cho dù ta thua một lần, hai lần, ba lần, đối với ta mà nói cũng chẳng là gì, ngươi không thể hoàn toàn đánh bại ta. Nhưng ngươi thì khác, chỉ cần ngươi hơi lơ là, là ta đã có thể đẩy ngươi vào chỗ chết, đây vốn là cuộc chiến không cân sức. Cho nên đánh bại ngươi, thứ mang lại cho ta không phải vinh quang, mà là nhục nhã, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần dẫn theo người của ngươi cút khỏi Trường An, ta có thể tha cho ngươi một lần."
Hàn Nghệ nói: "Vậy nếu ta không rời đi thì sao?"
Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Việc này không phải do ngươi quyết định, trong tình huống không có Quốc Cữu Công chống lưng cho ngươi, thì cho dù ngươi thông minh đến đâu, ngươi cũng không thể đối kháng với ta. Ta không cần quá nhiều chứng cớ cũng có thể định tội ngươi, đến lúc đó ngươi vẫn sẽ phải rời đi, chẳng qua là phương thức khác nhau. Để ta giúp ngươi tính thử một chút, ngươi và người của ngươi hẳn sẽ là phải nhận được 100 trượng hình, lưu đày ngàn dặm, lỡ như có người ném đá xuống giếng, có lẽ không chỉ có như vậy, dù sao người ngươi đắc tội cũng không ít."
Hàn Nghệ rốt cuộc cũng nhíu mày, không khỏi liếc nhìn Trịnh Thiện Hành.
Trịnh Thiện Hành hơi do dự một lát, mở miệng nói: "Thôi huynh, huynh không cần phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ, có thể nương tay được không?"
Hiển nhiên là y đã hiểu lầm ý của Hàn Nghệ. Hàn Nghệ là muốn biết nguyên nhân trong đó là gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chứ không phải xin Trịnh Thiện Hành giúp đỡ. Kỳ thật Trịnh Thiện Hành không giúp Thôi Tập Nhận là hắn đã rất cảm kích rồi, hắn cũng không muốn kéo Trịnh Thiện Hành vào.
Thôi Tập Nhận đã cắt ngang lời Trịnh Thiện Hành, nói: "Thiện Hành, xin ngươi đừng phá vỡ quy củ, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Trịnh Thiện Hành ngập ngừng hai lần, khẽ thở dài, chuyển cho Hàn Nghệ một ánh mắt xin lỗi.
"Thật không hiểu nổi hai người các ngươi." Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, nói thầm một câu, trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống.
Thôi Tập Nhận nói với Hàn Nghệ: "Ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày ngươi vẫn chưa cút, ngươi cứ đợi quan phủ đến bắt người đi. Ồ, đến lúc đó không chỉ có ngươi chịu phạt, sẽ còn liên lụy đến rất nhiều người đấy."
Một câu nói này vừa hay đánh trúng điểm yếu của Hàn Nghệ, đây chính là chỗ hắn kiêng kỵ nhất.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng cười vô cùng nghiền ngẫm: "Hô hô hô, khẩu khí lớn thật đấy tiểu quỷ, ta nghe mà còn cảm thấy đỏ mặt thay ngươi nha."
Tiếng cười này thật sự tựa như một tiếng sấm sét, Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều đại kinh thất sắc, còn Nguyên Liệt Hổ thì nhảy luôn lên ghế, bốn người sợ hãi cực độ nhìn về phía hậu đài.
Cho dù là Hàn Nghệ cũng khiếp sợ không thôi, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một người đi ra từ hậu đài, một trường bào cổ tròn màu đỏ, đầu đeo khăn chít đầu bằng lụa màu đen, tuy là nam trang, nhưng cũng không khó nhìn ra, là nữ nhi đóng giả. Vòng eo nhỏ nhắn, dáng người cao ráo thon thả, nga kiểm hạnh mi, da trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, khóe miệng hơi nhếch lên, tay trái còn nắm một thanh đoản kiếm khảm bảo thạch.
Hàn Nghệ nhìn thấy người này, không khỏi vừa mừng vừa sợ, bởi vì người tới chính là thê tử của hắn, Tiêu Vân.
Tuy nhiên Tiêu Vân lại không nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt quét qua một lượt trên người Thôi Tập Nhận bọn họ.
Trong chớp mắt, trên mặt Thôi Tập Nhận bọn họ đã lấm tấm mồ hôi.
"Là cô?"
Bốn người đột nhiên không hẹn mà gặp cùng lùi một bước nhỏ, biểu cảm đó giống như là sắp gặp đại địch.
Làm gì vậy? Hàn Nghệ nhìn mà sửng sốt, tuy Tiêu Vân có hơi bạo lực, nhưng cũng không đến mức đáng sợ như vậy chứ, sao bọn họ giống như nhìn thấy hổ vậy, không khỏi lại nhìn về phía Tiêu Vân, trong ánh mắt đó cũng mang theo vài phần hoang mang.
Vừa hay Tiêu Vân cũng nhìn qua, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh chóng lại đặt ánh mắt lên người Thôi Tập Nhận bọn họ, cười ôn hòa nói: "Các ngươi sợ như vậy làm gì, bổn quận chúa ôn nhu nhàn thục, tri thư đạt lý, đâu có chửi mắng các ngươi."
Quận chúa?
Hàn Nghệ thầm giật mình.
"Ha ha" Nguyên Liệt Hổ nghe vậy đột nhiên ôm bụng cười ha hả. "Ai ôi, đúng chết cười mất."
Đầu lông mày của Tiêu Vân bắt đầu không ngừng nhảy nhót, nụ cười ôn hòa cũng trở nên như cười như không, nói: "Tiểu quỷ, ngươi cười cái gì?"
Trong ngữ khí mang theo vài phần ý cảnh cáo.
Nguyên Liệt Hổ hoàn toàn không cảm nhận được ám thị cảnh cáo đó, bởi vì y cũng không biết quan hệ của Tiêu Vân và Hàn Nghệ, vẫn cười hết sức sung sướng, ha ha nói: "Còn ôn nhu nhàn thục, tri thư đạt lý, cô có biết xấu hổ không vậy. Cả thành Trường An này đều xếp nữ ma đầu cô vào hàng bá đạo độc ác nhất, đê tiện vô sỉ, hơn nữa còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, nếu trên đời nữ tử đều giống như cô, lão tử thà xuất gia làm hòa thượng cũng tuyệt không thành hôn."
Bá đạo thì cũng không sai, nhưng cũng không đến mức ác độc chứ. Nữ ma đầu? Rốt cuộc nàng là ai đây? Hàn Nghệ há miệng thở một hơi, không khỏi lại nhìn Tiêu Vân với ánh mắt hồ nghi.
Khóe miệng Tiêu Vân thoáng giật giật, không biết lúc nào, trên mặt tựa như phủ một lớp sương lạnh.
Hàn Nghệ đã quá quen với cả biểu cảm này rồi, không khỏi khẽ run lên, đột nhiên phát hiện, Thôi Tập Nhận bọn họ đồng thời cũng khẽ run lên.
Tiêu Vân mặt âm trầm đi đến phía Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ run rẩy môi, nhưng hãy còn hung hăng nói: "Nữ ma đầu, ta cho cô biết, bây giờ Nguyên Liệt Hổ ta không có sợ cô đâu, muốn đánh phải không? Được, hôm nay Nguyên Liệt Hổ ta phải rửa mối nhục năm đó."
Tiêu Vân vẫn không nói một lời, đi đến trước người Nguyên Liệt Hổ, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ bị nhìn, trong cổ họng phát ra một tiếng ồm ồm, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống, đột nhiên nắm chặt hai tay, hét lớn một tiếng, dường như đang lên dây cót cho mình.
Miệng y vừa mới mở, Tiêu Vân đột nhiên vung tay phải lên rất nhanh, một làn sương trắng bay ra.
"Khụ khụ khụ."
Nguyên Liệt Hổ lập tức ho sặc sụa, trước mắt một mảng trắng xóa.
Không chỉ bắt chước ngữ khí của ta, đến chiêu thức của ta mà cô cũng bắt chước? Đây chính là chiêu mà lần trước Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân đã dùng khi liều mạng, chẳng qua lúc đó bọn họ dùng bột vôi, còn thứ Tiêu Vân dùng là bột mì.
Tiêu Vân nhân cơ hội bay lên, một cước đá thẳng vào bụng Nguyên Liệt Hổ, mượn lực bay lên không, lại là một uyên ương nhị liên thích.
Chỉ nghe "bịch bịch" vài tiếng.
Lại nghe thấy một tiếng "rầm", chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ ngã nhào xuống đất.
Với vóc người như Nguyên Liệt Hổ mà muốn đá y cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng lực chân của Tiêu Vân, Hàn Nghệ cũng hiểu rất rõ a, dù sao cũng từng bị đá bay hai lần rồi.
Âm thanh này chưa dứt, Tiêu Vân lại nhấc chân đạp thẳng lên ngực Nguyên Liệt Hổ, rút đoản kiếm ra, nhằm cổ họng của Nguyên Liệt Hổ, liền một kiếm đâm tới.
"Thủ hạ lưu tình."
"Đợi đã."
"Đừng."
Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đồng thời kêu lên.
Nhưng chỉ thấy lãnh quang của đoản kiếm kia dừng di chuyển ở cổ họng Nguyên Liệt Hổ, chỉ là một chút nữa thôi là Nguyên Liệt Hổ đi đời nhà ma rồi.
Cho dù như vậy, Thôi Tập Nhận bọn họ không khỏi kinh sợ, mồ hôi đầm đìa, thấy Nguyên Liệt Hổ không sao, lại đồng thời thở phào một hơi, đồng tử bắt đầu từ từ hồi phục.
Hàn Nghệ cũng sợ đến toát mồ hôi, nhưng trong lòng dễ chịu rất nhiều, đồng thời cũng thầm thấy may mắn, năm đó đã không đi đến mức này, nếu không thì, sợ rằng mình đi toi mạng rồi.
Tiêu Vân liếc con ngươi nhìn, cười khà khà nói: "Ba tên tiểu quỷ các ngươi, một năm không gặp, vẫn nhát gan như vậy à."
Đám người Thôi Tập Nhận chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, kỳ thật bọn họ cũng biết Tiêu Vân không thể đâm nhát kiếm này xuống, nhưng vẫn thấy sợ hãi.
Một kiếm, một cước trên mặt, Nguyên Liệt Hổ căn bản không thể nhúc nhích, nhưng y cũng không phải dạng ẻo lả như Tần Vũ kia, cũng không sợ hãi, hừ liền mấy tiếng, nhổ bột mì trong miệng ra, nhắm mắt lại, lè lưỡi, nhếch miệng, điên cuồng hét ầm lên: "Oa ha ha, nữ ma đầu này chỉ biết chơi mấy chiêu đê tiện vô sỉ này, có gan thì đường đường chính chính tỷ thí với ta một phen."
Tiêu Vân cười khinh miệt, nói: "Ngươi đúng là vô dụng a, bộ dạng lưng hùm vai gấu, còn thêm một bộ mặt mãng phu, chạy đến ức hiếp một nữ tử yếu đuối ta, vậy mà còn có mặt mũi nói ta đê tiện vô sỉ, thật không biết sức mạnh của ngươi là từ đâu ra."