Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 269: Nhiệm vụ tuyệt mật (Hạ)



Về xuất thân của Võ Mị Nương, có rất nhiều người không rõ, Võ Sĩ Hoạch này đường đường có công huân khai quốc, khi còn sống đã là chính tam phẩm, sau khi chết lại được phong hiệu nhất phẩm, Ứng Quốc Công, sao có thể là hàn môn chứ?

Hàn môn này là từ đâu mà ra?!

Thế nhưng hàn môn chính là hàn môn, không phải ngươi làm quan được bao lớn, giàu có thế nào, thì ngươi có thể trở thành quý tộc được. Cho dù ngươi là tể tướng, ngươi cũng là hàn môn, không thể thành quý tộc. Nhưng hàn môn cũng không phải là chỉ bá tánh thông thường, vừa nghèo vừa khổ.

Sự khác biệt giữa hàn môn và quý tộc, mấu chốt là nằm ở dòng họ, không phải ở cấp bậc quan chức. Nếu không thì sĩ tộc Sơn Đông dựa vào cái gì mà khinh thường Lý Thế Dân, người ta là hoàng đế đấy.

Cái thứ dòng họ này phân chia thành họ lớn, họ nhỏ. Võ gia vốn chỉ là họ nhỏ ở địa phương, nhiều đời làm nông, là cái loại bất nhập lưu. Võ Sĩ Hoạch hoàn toàn dựa vào năng lực xuất sắc cá nhân mới làm đến chức quan lớn, đây chính là gà con nghịch tập. Do vậy có thể thấy được sự lợi hại của Võ Tắc Thiên cũng không phải từ trên trời rơi xuống, mà là do bà ta có một phụ thân mạnh mẽ, gen di truyền cũng xịn xò.

Mặc dù Lý Thế Dân từng chỉnh sửa 《 Thị tộc chí 》, phân chia lại quý tộc, nói là dựa theo mũ mão mà tính (Ý là dựa theo chức quan). Bất quá Lý Thế Dân nói thì dễ nghe, nhưng thật sự cũng không phải là thật tâm muốn đề bạt thứ tộc, đả đảo quý tộc, mà là để củng cố địa vị chính trị của tập đoàn Quan Lũng, bao gồm Lũng Tây Lý thị bọn họ.

Mặt khác còn mượn việc này chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, bởi vì sĩ tộc Sơn Đông xem thường Lý Thế Dân, từ đó cân bằng thế lực, nhưng vẫn không được đại đa số mọi người thừa nhận. Sĩ tộc Sơn Đông vẫn vững như thái sơn, vẫn ngó lơ Lý Thế Dân, nhưng dù thế nào, Võ gia này vẫn không được tính đến, họ Võ đến bây giờ vẫn chỉ là một họ nhỏ ở địa phương, không có bất cứ thay đổi nào.

Nhớ lại Lạc Tân Vương kia từng viết hịch văn thảo phạt Võ Tắc Thiên, mở đầu liền vạch rõ xuất thân gia đình của bà ta, nói bà ta là "Tông tổ hàn vi, theo gót Thái Tông hạ trần, chỉ là loại lấy buôn bán nhập hầu.", chính là phủ nhận cả thân phận con gái đại tướng quân của bà ta.

Khôi hài chính là, sở dĩ Từ Kính Nghiệp có tư cách thảo phạt Võ Tắc Thiên, hoàn toàn chỉ là vì ông ta là hậu nhân của Đại đô đốc Lý Tích, là hậu nhân của hào môn đại tộc Dương Châu.

Lý Tích và Võ Sĩ Hoạch đều từng làm Đại đô đốc Dương Châu, Đại đô đốc trưởng sử, chức quan hoàn toàn giống nhau, nhưng dưới ngòi bút của Lạc Tân Vương, Đại đô đốc hàn môn căn bản không phải là Đô đốc, thậm chí chẳng là cái gì, đây chính là cái khái niệm dòng dõi có cửu phẩm.

Hiện tại trên đời, siêu cấp hào môn chân chính gồm có Lũng Tây Lý thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Thái Nguyên Vương thị, Lan Lăng Tiêu thị, Hà Đông Bùi thị... Còn giống như Trưởng Tôn gia, Chử gia thì vẫn không thuộc nhóm này, bọn họ là quyền quý, nhưng vẫn chỉ là tiểu quý tộc, không tính là hào môn đại tộc. Còn như Phòng Huyền Linh kia, vẫn là xuất thân quan thần thế gia, nhưng ông ta vẫn chỉ được tính là hàn môn thôi, nhưng sau này Phòng Huyền Linh và Phạm Dương Lư thị liên hôn, địa vị lại khác rồi.

Một trong những mục đích Lý Thế Dân chỉnh sửa 《 Thị tộc chí 》chính là để tăng bậc Trưởng Tôn gia lên, xếp hàng thứ hai, chỉ đứng dưới hoàng thất, đương nhiên, sĩ tộc Sơn Đông chưa bao giờ thừa nhận cái này, bách tính cũng có thiên hướng nghiêng về phía sĩ tộc Sơn Đông hơn.

Đương kim hoàng hậu, Thái Nguyên Vương gia, mới vào cung chỉ là Hoàng tử phi, sau thành Thái tử phi, hiện giờ trở thành Hoàng Hậu.

Tiêu Thục phi, Lan Lăng Tiêu thị, vừa vào cung đã nhận được phẩm giai Thục phi.

Còn Võ Tắc Thiên? Không hề dính dáng đến danh tiếng của phụ thân. Nếu không phải có Lý Trị thì đã bị tuẫn táng rồi, cho nên Võ Tắc Thiên căn bản không hưởng thụ được cái loại vinh quang mà phụ thân bà ta có. Võ Sĩ Hoạch vừa chết, trên căn bản Võ gia đã rời khỏi vòng tròn quyền lực rồi, đây chính là hoàn cảnh xấu hổ của hàn môn, có thể đắc thế một thời, nhưng không thể kéo dài đời đời. Nhưng quý tộc thì có thể, nhìn Tể tướng của hai triều Tùy Đường xem, chín phần đều là xuất thân quý tộc.

Một nữ tử hàn môn như ngươi muốn làm Hoàng Hậu, hơn nữa còn là trong tình huống đang có Hoàng Hậu, đây không phải là chuyện đơn giản nha!

Thê tử của Tùy Văn Đế, Độc Cô Hoàng Hậu, là con gái của một trong Bát Trụ Quốc - Độc Cô Tín. Thê tử của Tùy Dương Đế, Tiêu hoàng hậu, là con gái của Lan Lăng Tiêu thị. Thê tử của Lý Uyên, Đậu hoàng hậu, là con gái của Định Châu Tổng quản Thần Võ công Đậu Nghị của Bắc Chu và Tương Dương trưởng công chúa của Bắc Chu. Thê tử của Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu, là con gái của Hữu Kiêu vệ tướng quân Trưởng Tôn Thịnh của triều Tùy, bao gồm cả Lý Trị hiện giờ.

Hoàng hậu nào mà không phải là người có xuất thân danh gia vọng tộc, hào môn đại tộc.

Cho nên, Võ Tắc Thiên muốn xưng Hậu, đầu tiên phải đối mặt vấn đề xuất thân.

Tại sao về sau Võ Tắc Thiên lại ra sức đề bạt hàn môn, mặc dù nguyên nhân có rất nhiều, nhưng có một điều không thể bỏ qua, đó chính là Võ Tắc Thiên cũng là người xuất thân hàn môn, nếu như bà ta ủng hộ quý tộc, đó chẳng phải là chối bỏ chính mình sao.

Nói đến đây, Hàn Nghệ đã mơ hồ hiểu ra, Võ Tắc Thiên muốn xưng Hậu, thì đó chính đấu tranh giữa hàn môn và quý tộc. Bất kể phân tích từ phương diện nào, Trưởng Tôn Vô Kỵ là quý tộc thì nhất định phải đứng ở phía đối lập với Võ Tắc Thiên. Phải biết rằng Vương hoàng hậu vốn chính là người của tập đoàn Quan Lũng của ông ta đấy.

Nhưng mà《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》là câu chuyện nói về quá trình yêu nhau của một cặp đôi hàn môn và quý tộc, điều này hết sức tương đồng với khó khăn mà Võ Tắc Thiên phải đối mặt.

Bây giờ vở kịch đã rất hot, quý tộc, hàn môn đều thích xem. Điều này vô hình trung giảm bớt không ít áp lực cho Võ Tắc Thiên.

Thôi Tập Nhận đã nắm được điểm này, gã cho rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ không vì nhỏ mà bỏ lớn, nhất định sẽ từ bỏ kịch nói, cũng có nghĩa là từ bỏ Hàn Nghệ. Bởi vì so với Võ Chiêu nghi mà nói, Hàn Nghệ này chả là gì cả.

Nếu như không có Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì lấy thế lực của Thôi gia, tùy tiện nắm một nhược điểm của Hàn Nghệ, là có thể đẩy Hàn Nghệ vào chỗ chết, địa vị quả thật cách nhau quá xa.

Vấn đề trong đầu rốt cuộc đã được giải, nhưng Hàn Nghệ lại càng thêm hoang mang, rốt cuộc cơ hội này ở đâu đây? Tại sao Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn còn đến tìm hắn? Từ bỏ hắn không phải là được rồi sao, đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ mà nói, căn bản chẳng mất gì hết, thế là hỏi: "Tiểu tử có thể giúp gì cho Quốc Cữu Công không?"

Câu hỏi này rất thú vị, cũng có thể nói là rất thẳng thắn. Hắn biết Trưởng Tôn Vô Kỵ nói những điều này với hắn, đương nhiên không phải trấn an hắn rằng ngươi đã có thể chết nhắm mắt, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc người nhà. Chắc chắn hắn vẫn là hắn có giá trị lợi dụng gì đó.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy vuốt râu cười, nói: "Kỳ thật nếu lão phu muốn bảo vệ ngươi, ngược lại cũng không khó, nhưng một khi làm vậy, thì sẽ trúng bẫy của Thôi Tập Nhận. Bởi vì nó biết lão phu kiêng kị cái gì, vì vậy nó mới đi tìm ngươi trước, bảo ngươi tự động rời khỏi Trường An. Một là có thể thể hiện phong độ của Thôi gia bọn họ, hai là cũng giữ lại đường lui cho mình. Nếu như nó trực tiếp đến triều đình tố cáo ngươi, lỡ như lão phu ra mặt can dự, vậy thì Thôi gia bọn họ chỉ có mất mặt. Chỉ mỗi chuyện vạch tội một kẻ mở thanh lâu cũng không xong, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của Thôi gia bọn họ, cái thứ gọi là danh vọng, chính là thứ mà Thôi gia bọn họ xem trọng nhất."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Tiểu tử cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng không biết ý của Quốc cữu công thế nào?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Đây chính là nan đề mà Thôi Tập Nhận đưa ra cho lão phu. Nếu như bảo vệ ngươi, hơn nữa còn để kịch nói tiếp tục diễn, vậy lão phu há chẳng phải là may áo cưới cho Võ Chiêu nghi sao. Nhưng nếu để ngươi rời khỏi Trường An, hoặc là không cho vở kịch này tiếp tục diễn, đó chẳng phải nói với người khác, lão phu đã thua Thôi Tập Nhận, tự mình lấy đá đập chân mình rồi sao. Cả hai lựa chọn này đối với lão phu mà nói đều không phải là thượng sách. Mà thượng sách chính là lão phu vừa không bảo vệ ngươi, nhưng lại để ngươi ở lại Trường An, hơn nữa còn để kịch nói này tiếp tục diễn, đó mới là kết quả lão phu thắng."

Trong lòng Hàn Nghệ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ này quá lớn mật rồi, không dám vọng ngôn, nói: "Vậy tiểu tử nên làm thế nào?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Theo lão phu đoán, có lẽ sẽ có người khác ra mặt bảo vệ ngươi."

Quả nhiên là thế. Hàn Nghệ trong lòng chấn động, nói: "Người Quốc cữu công nói không phải là Võ chiêu nghi đó chứ?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu.

Hàn Nghệ không dám tin nói: "Nhưng Võ chiêu nghi sẽ vì vở kịch này, mà ra mặt bảo vệ tiểu tử sao?"

"Điều này ta cũng không xác định."

Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, nói: "Nhưng ta cho rằng có khả năng này, hiện giờ kịch nói của ngươi có ảnh hưởng vô cùng lớn ở Trường An. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước lão phu nhìn trúng ngươi. Nhưng nếu chỉ dựa vào kịch nói, có lẽ cũng không đủ, mấu chốt là ngươi cũng có năng lực.

Mà dã tâm của Võ Chiêu nghi đã vượt xa dự tính của lão phu. Cũng không ngại nói cho ngươi biết, thật ra hiện giờ hậu cung đã hoàn toàn rơi vào tay Võ Chiêu nghi. Nhưng hậu cung cũng chỉ là nhà của bệ hạ mà thôi, cho nên lão phu cho rằng, bước tiếp theo của Võ Chiêu nghi chính là chen vào thế lực trong triều. Nếu như không có sự ủng hộ của thế lực trong triều, Võ Chiêu nghi không có khả năng ngồi lên ngôi Hậu. Xét về lâu dài, cô ta chắc chắn sẽ phải nuôi dưỡng thế lực của mình.

Mặt khác lúc nãy ta có nói với ngươi, phụ thân của Võ Chiêu nghi cũng xuất thân là thương nhân, điểm này vô cùng tương đồng với ngươi, cho nên Võ Chiêu nghi tuyệt đối sẽ không đối xử với ngươi giống như các quý tộc khác, giữa các ngươi là không có sự ngăn cách, ngược lại còn có một điểm tương đồng nho nhỏ. Đây chính là cơ hội mà lão phu nói đến."

Hàn Nghệ vẫn cảm thấy có chút khó tin, nói: "Nhưng Võ chiêu nghi đang ở hậu cung, cô ta làm sao ra mặt bảo vệ ta."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: "Cô ta quả thực không có năng lực bảo vệ ngươi, nhưng bệ hạ thì có, về phần làm sao để bảo vệ, lão phu cũng không biết. Hơn nữa, đây cũng chỉ là dự đoán của lão phu, về phần Võ Chiêu nghi có ra tay hay không, lão phu cũng không dám khẳng định. Thật ra, khả năng vẫn còn khá nhỏ, nhưng lão phu cho rằng nhất định có khả năng này."

Nói đến tận đây, dụng ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ đã hết sức rõ ràng rồi, nếu Hàn Nghệ còn không hiểu, thì đúng là thằng ngốc, nói: "Ý của Quốc cữu công là để ta tiềm phục bên cạnh Võ Chiêu nghi?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta và Quốc cữu công vẫn luôn có qua lại, nếu Võ Chiêu nghi thật lòng chào mời ta thì không thể nào không biết, làm sao cô ta tin ta được."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Đây chính là nguyên nhân tại sao hôm nay ta hẹn ngươi đến đây gặp mặt, Thôi Tập Nhận lường trước ta nhất định sẽ không vì nhỏ mà bỏ lớn. Đồng dạng, Võ Chiêu nghi nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy, cô ta chắc chắn cũng đang quan sát, xem rốt cuộc lão phu sẽ có thái độ gì đối với chuyện này, chỉ cần lão phu không ra mặt trong chuyện này, ngươi tất sẽ rơi vào cảnh tuyệt vọng, lúc này Võ Chiêu nghi mới ra tay."

Hàn Nghệ xem như đã minh bạch, Trưởng Tôn Vô Kỵ chơi chính là tương kế tựu kế, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy rất khó tin, suýt chút nữa đã không nhịn được bật cười, nói: "Quốc cữu công, tiểu tử mạo muội hỏi một câu, chuyện trọng đại như vậy mà ngài lại lựa chọn tiểu tử, đây... Đây có phải là hơi qua loa rồi không?"

"Lão phu chính là nhìn trúng ngươi ở điểm này, đến ngươi còn cho là như vậy, thì Võ Chiêu nghi chắc chắn sẽ không sinh nghi."

"Chỉ là vì vậy?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Không thể phủ nhận, Trưởng Tôn Vô Kỵ nói lời này rất có lý, Hàn Nghệ mới đến Trường An không bao lâu, hơn nữa còn là một người mở thanh lâu chưa đến 20 tuổi, ai cũng không tin Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ đi chọn Hàn Nghệ.

Nhưng âm mưu thường sinh ra ở nơi mà đối phương không ngờ đến nhất.

Nếu như mọi người đều hiểu tận gốc rễ, thận trọng từng bước, vậy thì sẽ rất khó phân ra thắng bại.

"Đương nhiên không phải." Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài, lại nói: "Lão phu tuy là Thái úy, nhưng hậu cung là hậu cung, triều đình là triều đình. Từ trước tới nay hai bên đều là nước sông không phạm nước giếng, bất kỳ bên nào can thiệp vào bên kia đều là tối kỵ. Hơn nữa lão phu còn là ngoại thích, càng là tối kỵ trong tối kỵ. Cho nên trước mắt lão phu không hề có biện pháp nào với Võ Chiêu nghi, mà hoàng hậu cũng đấu không lại cô ta, thế nên hậu cung đã bị Võ Chiêu nghi nắm trong tay. Có câu là, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lão phu nhất định phải biết rõ rốt cuộc Võ Chiêu nghi có tính toán gì? Nếu không thì cô ta ở trong tối, ta ở ngoài sáng, lão phu vĩnh viễn đều ở thế bị động."

Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: "Không ngờ Quốc cữu công tín nhiệm tiểu tử đến vậy, lại còn đem trọng trách này giao cho tiểu tử."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ngươi là ứng viên tốt nhất, cũng là ứng viên duy nhất."

Hàn Nghệ nói: "Chẳng lẽ Quốc cữu công không sợ ta sẽ bán đứng ngài sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Nếu ngươi bán đứng mà đã có thể làm dao động vị trí của lão phu, vậy thì chứng minh tình hình đối với lão phu đã tương đối bất lợi rồi. Mặt khác, tất cả những việc ngươi làm trong những ngày qua, lão phu đều đã nhìn thấy. Tuy có những lúc ngươi thích chơi những trò khôn vặt, âm mưu nhỏ, nhưng căn bản là không có vấn đề, vẫn làm việc rất rất ổn, lão phu cho rằng có thể tin được ngươi."

Lời này Hàn Nghệ cũng chỉ nghe vậy thôi, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng, nguyên nhân Trưởng Tôn Vô Kỵ lựa chọn hắn, chính là vì hắn không có bối cảnh, hơn nữa cũng không phải dòng chính của ông ta, cho dù hắn rêu rao những lời hôm nay Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với hắn ra ngoài, người ta cũng sẽ không tin hắn. Đường đường là Quốc cữu công, sao có thể nói những chuyện này với một tên tiểu tử nghèo như ngươi.

Ngoài ra, tuy Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể động vào Võ Chiêu nghi, nhưng nếu muốn động vào Hàn Nghệ, thì chỉ đơn giản hô một câu mà thôi, dù Hàn nghệ có dựa vào Võ Tắc Thiên mà làm quan thì cũng thế. Cho nên ông ta căn bản không cần phải e ngại Hàn Nghệ, một khi phát hiện ra có chút gì không ổn thì có thể lập tức diệt trừ. Hơn nữa, nhìn từ góc độ của Hàn Nghệ, đi theo Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên là tốt hơn đi theo Võ Chiêu nghi. Bởi vì hiện giờ hai bên không cùng một đẳng cấp, một người là Võ Chiêu nghi, một người là Thái úy, kẻ ngốc cũng biết chọn bên nào.

Cho nên Trưởng Tôn Vô Kỵ cho rằng không có lý nào Hàn Nghệ lại phản bội ông ta, mà đi đầu nhập một nữ nhân không có bất kỳ thế lực nào trong triều đình, trừ khi Hàn Nghệ muốn đi làm thái giám.

Hàn Nghệ cảm thấy mình rất vô tội. Hắn muốn thượng vị, nhưng tuyệt không muốn dùng kiểu phương thức này để thượng vị. Một kẻ là Võ Tắc Thiên, một kẻ là Trưởng Tôn Vô Kỵ, hai người này đều siêu cấp âm mưu gia, kẹp giữa hai phía bọn họ, hơi mất cẩn thận thì tuyệt đối sẽ bị băm thây vạn đoạn.

Nhưng Hàn Nghệ không có lựa chọn, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã lật bài ngửa với hắn rồi, nếu hắn cự tuyệt, trời mới biết Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ làm gì hắn, nói: "Nhưng nếu Võ Chiêu nghi không ra tay, vậy ta nên làm thế nào?"

Đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhìn thì có vẻ rất có lý, nhưng kỳ thật cũng rất đoán mò, rốt cuộc Võ Tắc Thiên có ra tay hay không, có trời mới biết!

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi trầm ngâm, nói: "Trước tiên về Dương Châu đi, về phần chuyện giữa ngươi và Tần gia, ta sẽ cho người giải quyết. Ngoài ra, ta cũng sẽ nói Dương Tư Nột giúp ngươi nhậm chức trong quân, trước tiên ở Dương Châu tích lũy công tích, chờ thời cơ chín muồi rồi, lão phu lại điều ngươi đến Trường An."

Đương nhiên ông ta sẽ không vì nhỏ mà bỏ lớn, hơn nữa ông ta đã thất bại một lần rồi, ông ta không thể cho phép bất cứ nhân tố nào có thể trợ giúp Võ Chiêu nghi đăng cơ Đế Hậu tồn tại ở Trường An nữa. Nếu như Hàn Nghệ có thể mượn cơ hội này tiềm phục bên cạnh Võ Chiêu nghi, vậy ông ta cũng có thể tạm tiếp nhận.

Việc này nhìn thì có vẻ rất mạo hiểm, kỳ thật đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ mà nói, cái giá phải trả vô cùng nhỏ, chỉ là một tên tiểu tốt mà thôi, cớ gì không đánh cược một phen, cho dù không được cũng không sao.

Hàn Nghệ nói: "Ta có thể không diễn kịch nói nữa."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: "Nếu bệ hạ bảo ngươi diễn, ngươi có thể không diễn sao?"

Câu này rất có hàm ý nha, cũng chính là nói, Lý Trị cũng muốn lập Võ Chiêu nghi làm Hậu.

Tuy rằng hiện tại Hàn Nghệ có thể không diễn, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sợ có người lợi dụng Hàn Nghệ, thêm củi vào lửa, giúp Võ Chiêu nghi đoạt ngôi Hậu.

Hàn Nghệ hít một hơi thật sâu, nói: "Quốc Cữu Công, xin đừng trách Hàn Nghệ nhiều chuyện, tiểu tử muốn biết, nếu như ta giúp ngài đánh thắng trận này, ta có thể nhận được gì?"

"Không sao, không sao, đây là điều nên hỏi. Nếu như ngươi không nói câu này, lão phu cũng không an tâm." Trưởng Tôn Vô Kỵ xua tay cười cười, lại nói: "Lão phu sẽ nghĩ cách sửa lại tộc phổ của ngươi, giúp ngươi quy về Nam Dương Hàn thị, để ngươi trở thành con cháu quý tộc, hơn nữa còn nhận đương kim thị trung Hàn Viện làm đường thúc. Chỉ cần ngươi có thể trở thành quý tộc, một bước lên mây không phải là nói chơi."

Con mẹ ông, nói nửa ngày trời, chỉ là sửa lại tổ tông của lão tử.

Hàn Nghệ thầm mắng một câu. Nhưng phải biết đây là ước mơ của biết bao người. Ở thời đại này, chỉ cần trở thành quý tộc, cho dù ngươi là một tên nghèo kiết xác thì cũng có tiền đồ rộng mở, bởi vì nó mang ý nghĩa hết thảy, hít thật sâu, nói: "Vậy bước tiếp theo ta nên làm thế nào?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Thuận thế mà đi."