Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 282: Không gì không biết



"Chuyện gì thế?"

"Ai ui, hình như lại có người té xỉu."

"Là ai?"

"Hình như là Tiểu Mông."

"Hả? Có phải là bị nghẹn cái gì không."

Mọi người nhao nhao đứng lên, nhìn về phía hàng ghế đầu.

Hàn Nghệ cũng vội vàng đi tới, đẩy đám người ra, cúi đầu nhìn xuống, thì sợ tới mức cả kinh. Chỉ thấy Dương Mông Hạo nằm dưới đất với một tư thế kỳ dị, miệng thì mở to ra, cả gương mặt cười tới bất động. Hàn Nghệ suýt chút bật cười, nhưng bây giờ không phải lúc vui sướng khi người gặp họa, hắn nhanh chóng cúi người xuống, thăm dò hơi thở, lại đặt tay lên ngực trái gã. Thấy mọi thứ đều tốt, trong lòng khẽ thở phào, lại thấy cái biểu cảm trên mặt gã, thầm nghĩ, tiểu tử này không phải là do cười quá kịch liệt, làm cho đại não bị thiếu dưỡng khí đó chứ.

Nhanh chóng đặt Dương Mông Hạo nằm ngang, lại cởi áo khoác của mình ra, lót dưới hai chân Dương Mông Hạo.

Đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.

"Sư Quái ca!"

"Lư huynh, huynh trở về khi nào vậy?"

"Sư Quái, tiểu tử ngươi rốt cuộc đã quay về rồi."

Lư Sư Quái? Hàn Nghệ hơi kinh hãi, nhưng ngẫm lại, mấy tiểu tử các ngươi, bây giờ Tiểu Mông sống chết chưa rõ, các ngươi vui như vậy thật sự tốt à.

Một lát sau, chỉ thấy hai người đi đến, một người trong đó chính là Trịnh Thiện Hành, mà bên cạnh y còn có một nam tử có vẻ tang thương, thân hình hơi gầy đứng đó.

Nếu là lúc trước, Hàn Nghệ tuyệt đối không dám khẳng định người này là thế tôn Lư gia. Dù sao thì ăn mặc quá khó coi, cũng không có khí chất quý tộc. Nhưng bây giờ thì khác, Trường An thất tử không thể phân biệt bằng ánh mắt của thường nhân được, nghĩ bụng, người này nhất định là Lư Sư Quái bị đuổi khỏi gia tộc rồi, gật đầu một cái với Trịnh Thiện Hành.

Lư Sư Quái khẽ mỉm cười nói: "Có thể để ta xem không."

"À, đương nhiên."

Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy.

Lư Sư Quái ngồi xổm xuống, tay phải dò mạch của Dương Mông Hạo, sau đó cởi y phục của Dương Mông Hạo ra, lộ ra bộ ngực còn chưa có miếng cơ, lại móc trong lòng ra một túi vải, lấy ra ba cây ngân châm, không nhanh không chậm, từ từ đâm vào ngực Dương Mông Hạo, một lát sau liền lấy xuống.

"A!"

Ba cây ngân châm vừa gỡ xuống, Dương Mông Hạo đột nhiên hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn trừng, nhìn thấy xung quanh đầy người, không khỏi bị hù dọa. Một lát sau, gã đột nhiên ngồi dậy, vẫn chưa hoàn hồn nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Các... các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Lẽ nào ta bị trúng tà rồi, ai ui, ai cởi y phục ta ra vậy."

Tiểu tử này đột nhiên phát hiện ngực của mình trần trụi lõa lồ, vội vàng kéo y phục lại, vẻ mặt giống như bị người ta cưỡng dâm xong vậy, chọc cho không ít người không nhịn được cười.

"Sư Quái, xem ra y thuật của ngươi lại tiến bộ không ít nha!"

"Đúng là đáng mừng đấy."

Đám thái tử đảng hơi lớn tuổi thì nhao nhao chúc mừng Lư Sư Quái.

Đừng nhìn Lư Sư Quái đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, nhưng y chính là đồ đệ của thần y Tôn Tư Mạc, không ai dám coi thường y cả, bởi vì không ai dám bảo đảm mình sẽ không bị bệnh, do vậy danh vọng của Lư Sư Quái vẫn còn đó, không giảm sút chút nào.

Dương Mông Hạo đưa mắt nhìn qua, vội vàng đứng dậy, vui mừng nói: "Sư Quái ca, huynh quay về rồi."

Hồn nhiên quên mất vừa rồi mới té xỉu.

"Này này này!"

Hàn Nghệ đột nhiên mở miệng, chỉ dưới chân Dương Mông Hạo, nói: "Ta nói này thiếu công tử, ngươi tốt xấu gì cũng nên chú ý một chút chứ."

Dương Mông Hạo cúi đầu nhìn, chậc một tiếng: "Đây là y phục ai không cần vậy?"

Lão tử đã cố tình chỉ, con mẹ ngươi còn cố hỏi, cố ý à, Hàn Nghệ hết chỗ nói rồi.

Dương Mông Hạo cũng kịp phản ứng, vội vàng nhảy lên, nói: "Hàn Nghệ, áo khoác của ngươi sao lại ở dưới chân ta, lẽ nào ngươi thi triển tà pháp gì với ta?"

Hàn Nghệ siết chặt nắm đấm, nghĩ bụng, xem ra không được rồi, ta nhất định phải lừa thằng choá này cởi truồng ra ngoài thành luôn. Bằng không, lão tử thực sự không nuốt trôi được, cúi người xuống nhặt y phục lên, phẩy phẩy, chẳng buồn để ý tới tên này nữa.

Triệu Thiên Phú lúc nãy ngồi chung với Dương Mông Hạo thì đột nhiên cười ha hả nói: "Tiểu Mông, vừa rồi người cười đến hôn mê, nếu không phải có Sư Quái ca, mạng nhỏ của ngươi e rằng khó giữ."

"Thật thật sao?"

Dương Mông Hạo nghe vậy thì mặt đầy xấu hổ, nhanh chóng đảo mắt, lập tức chắp tay với Lư Sư Quái, nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của Sư Quái ca, Tiểu Mông không biết lấy gì đền đáp, hi vọng có thể mời Sư Quái ca ăn một bữa cơm để tỏ ý cảm tạ."

Hàn Nghệ trợn trắng mắt, thằng này hết thuốc chữa rồi.

Rất rõ ràng, Dương Mông Hạo là muốn nịnh bợ Lư Sư Quái, với danh tiếng của Trường An thất tử, có thể ăn một bữa cơm với y, thì có thể khoác lác một tháng rồi.

Lư Sư Quái mỉm cười, nói: "Lần sau đi, hôm nay ta đã hẹn với người khác rồi. Đúng rồi, cha đệ vẫn khỏe chứ?"

Dương Mông Hạo cười ha hả: "Cha đệ vẫn khỏe, nếu Sư Quái ca có thời gian thì đến nhà đệ chơi."

"Nhất định, nhất định."

Lư Sư Quái cười gật đầu.

Hàn Nghệ thấy mình hoàn toàn bị tiểu tử thối này bỏ qua, thầm cười khổ một tiếng, lặng lẽ rời khỏi đám người, dùng thủ thế ra hiệu với Tiểu Béo đang trên đài.

Đỗ Tổ Hoa lập tức phản ứng lại, ngáp một tiếng: "Hai chân ngươi nhất định phải cách đất, bởi vì hiện tại ngươi có áp lực, chỉ cần cách đất thì ngươi lập tức có thể đáp lên được."

Một câu này lập tức chuyển sự chú ý của mọi người lại, chỉ thấy Hùng Đệ đã bị lừa đến đôi mắt có chút mê ly: "Cách đất? Cách đất? Làm sao cách đất?"

Lúc nói chuyện thì cái đầu cứ lắc lư.

"Ngươi nghĩ cách đi!"

Hùng Đệ đột nhiên ngây ngẩn đi về phía xe lăn.

Đỗ Tổ Hoa cười nói: "Nhìn thấy chưa, tự mình tìm chỗ đi!"

Khán giả dưới đài lập tức quên mất chuyện Dương Mông Hạo hôn mê, thấy Hùng Đệ bị lừa lên ghế, lập tức bật cười to như hoa, tựa hồ hoàn toàn không bị Dương Mông Hạo ảnh hưởng, có lẽ với bọn họ thì có thể được cười đến hôn mê cũng là một loại hạnh phúc!

"Tiểu tử này thật là đáng giận, lão tử có lòng tốt cứu gã, gã lại đạp dơ áo khoác của lão tử, lần sau lão tử tuyệt đối phải thấy chết không cứu."

Hàn Nghệ tức giận lải nhải không ngừng đi vào hậu viện, ném áo khoác vào trong giỏ trúc dùng để chứa đồ dơ, lại đổi một cái áo khác. Vừa ra ngoài thì thấy hai người dưới sự hướng dẫn của hạ nhân đang đi vào hậu viện, chính là Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái.

Hàn Nghệ đầu tiên là sửng sốt, nói: "Trịnh công tử."

"Hàn tiểu ca, quấy rầy rồi."

Trịnh Thiện Hành chắp tay, chỉ tay sang bên cạnh nói: "Vị này là thế tôn Phạm Dương Lư gia, Lư Sư Quái."

Toàn bộ hiểu biết của Hàn Nghệ đối với Lư Sư Quái đều là thông qua Tiêu Vô Y. Lư Sư Quái có thể nói là người duy nhất lớn tuổi hơn Tiêu Vô Y trong Trường An thất tử, nhưng vì vấn đề khế ước, y cũng phải gọi một tiếng tỷ, chẳng qua là từ rất sớm y đã rời khỏi Trường An, do vậy ít chịu áp bức nhất, chắp tay nói: "Thì ra là Lư công tử, thất kính, thất kính."

Lư Sư Quái chắp tay, cười nói: "Ta cũng chẳng phải công tử gì, thế nhưng lần này ta về Trường An, đại danh của Hàn tiểu ca là như sấm đánh bên tai, hôm nay mạo muội đăng môn bái phỏng, có chỗ nào quấy rầy mong Hàn tiểu ca lượng thứ cho."

"Nào có, nào có."

Hàn Nghệ duỗi tay ra trước, nói: "Hai vị công tử, mời vào trong."

"Đa tạ."

Hàn Nghệ mời hai người vào phòng, hạ nhân nhanh chóng dâng trà nóng lên.

Lư Sư Quái khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu phẩm của Hàn tiểu ca quả nhiên là danh bất hư truyền, vậy mà có thể khiến người ta cười đến hôn mê, ta hành y nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy tình huống này."

Hàn Nghệ có qua có lại nói: "So với y thuật tinh thông của Lư công tử thì tiểu phẩm của ta tính là gì chứ."

Trịnh Thiện Hành cười ha ha nói: "Lời này không sai, y thuật của vị ca ca này của ta tuyệt đối là số một số hai."

"Thiện Hành, đệ lại giễu cợt lão ca rồi."

Lư Sư Quái lắc đầu, lại nói với Hàn Nghệ: "Đúng rồi, vừa rồi dường như Hàn tiểu ca cũng hiểu y thuật?"

Trịnh Thiện Hành sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Nếu là lúc trước, Hàn Nghệ đương nhiên sẽ nói mình không biết, không cần phải suy nghĩ làm gì. Nhưng Tiêu Vô Y từng nhắc nhở hắn, Trường An thất tử này là đáng để thâm giao, mà Lư Sư Quái thì lại nổi tiếng về y thuật, nếu hắn cũng thể hiện mình biết y thuật, thì sẽ có đề tài chung, cười nói: "Cũng có học qua, nhưng so với Lư công tử thì còn kém xa lắm."

"Hả?"

Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Ngươi... ngươi còn biết y thuật?"

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Biết chút chút."

Trịnh Thiện Hành cười ha ha, nói với Lư Sư Quái: "Lư huynh, e rằng huynh còn chưa hiểu hắn. Nếu hắn nói không biết, vậy thì đừng có tin. Nếu hắn nói biết chút chút, thì nhất định thứ hắn biết có thể khiến người ta kinh ngạc." Nói rồi, gã lại nói với Hàn Nghệ: "Ta vô cùng chờ mong nha!"

Lư Sư Quái cũng có chút tò mò nói: "Mong rằng sau này sẽ được Hàn tiểu ca chỉ giáo."

Về y thuật, Hàn Nghệ quả thật có biết chút chút, môn am hiểu nhất chính là cấp cứu. Dù sao cũng là cao thủ bỏ trốn, nếu không có chút bản lĩnh cấp cứu thì làm sao sống được chứ, đều là do tính mạng bức ép ra cả. Kế đến chính là nghiên cứu dược vật, đây chỉ là tri thức lý luận, hắn cũng từng giả làm dược sĩ, lừa 8 triệu Dollar trong tay một thương nhân chuyên làm thuốc giả. Nhưng vẫn là câu đó, cái gì cũng biết, nhưng chẳng giỏi cái nào. Có điều nói đi phải nói lại, y thuật giữa hắn và Lư Sư Quái gần như không có mặt nào trùng nhau, có thể nói là hoàn toàn hỗ trợ cho nhau, cười nói: "Hàn Nghệ không dám múa rìu qua mắt thợ."

"Lư huynh, ta có thể khẳng định nói cho huynh biết, đây là Hàn tiểu ca khiêm tốn." Trịnh Thiện Hành nói.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi nói ngươi chưa từng đọc sách, nhưng kiến giải về hội họa lại vô cùng độc đáo, còn có thể sáng tạo ra câu đối. Ngươi nói ngươi xuất thân nông phu, nhưng làm buôn bán thì không ai là đối thủ của ngươi, lại phát minh ra cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, tựa như ngươi không gì không biết vậy."

Làm ơn đi, ta là một kẻ lừa đảo, ta đương nhiên cái gì cũng biết, bằng không thì làm sao đi lừa người ta chứ! Trong lòng Hàn nghệ chỉ cảm thấy có khổ mà không thể nói, thế là cười ha hả: "Trịnh công tử quá coi trọng tại hạ rồi."

Trịnh Thiện Hành xua tay nói: "Ta còn sợ mình đánh giá thấp ngươi đấy."

Nói rồi ba người lại cười to một trận.

Lư Sư Quái đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, thật ra hôm nay ta bái phỏng là có chuyện muốn nhờ."

Hàn Nghệ nói: "Mời Lư công tử nói."

Lư Sư Quái nói: "Là như vầy, ta nghe nói ngươi định mở các loại cửa hàng ở hẻm bắc, thế nên ta muốn đến đây mở một hiệu thuốc, không biết có được không?"

Sặc! Moá! Vô Y vừa mới bảo ta đi lung lạc các ngươi, thì chính ngươi đã tự mình dâng tới cửa rồi, xem ra hiện tại vận khí của ta rất vượng nha. Trong lòng Hàn Nghệ vui mừng, ngoài miệng lại nói: "Đương nhiên có thể, vấn đề là trong nhà Lư công tử..."

Trịnh Thiện Hành còn phải núp phía sau mà buôn bán, mà Lư gia và Trịnh gia là tề danh cùng nhau, tin rằng cũng sẽ không cho phép Lư Sư Quái làm như vậy, hơn nữa còn là đến hẻm Bắc nhà hắn buôn bán, lỡ như làm ầm ĩ, Hàn Nghệ sẽ khó lòng thu dọn.

Lư Sư Quái cười nói: "Điểm này thì xin Hàn tiểu ca yên tâm, ta đảm bảo với ngươi, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngươi."

Trịnh Thiện Hành cũng gật đầu nói: "Ta cũng có thể đảm bảo giùm Lư huynh, cho dù Lư gia thật sự tìm tới, Lư huynh cũng tuyệt đối sẽ không vì thế mà liên lụy đến ngươi."

Hai người họ đều đã nói vậy rồi, Hàn Nghệ còn gì để nói gì chứ, thế là trả lời: "Vậy được, thật ra hẻm Bắc ta vô cùng hoan nghênh tất cả mọi người đến buôn bán, hơn nữa sẽ còn cung cấp trợ giúp nữa, ta sẽ nhanh chóng xây dựng hiệu thuốc của Lư công tử, bảo đảm Lư công tử sẽ vừa lòng."

Lư Sư Quái chắp tay nói: "Vậy thì thật cảm tạ."

"Không có gì, không có gì."

Hàn Nghệ chắp tay đáp lễ.

Trịnh Thiện Hành thuận miệng hỏi: "Hàn tiểu ca, cửa hàng ở hẻm bắc của ngươi rốt cuộc khi nào mới mở cửa?"

Hàn Nghệ nói: "Vốn định mở cửa mùa hè, nhưng hiện tại ta còn phải đi Vạn Niên Cung biểu diễn, thế nên ta định đợi tới khi ta về rồi mới tính tiếp."

Trịnh Thiện Hành tỏ vẻ lý giải đối với chuyện này, gật đầu nói: "Nên thế, nên thế, vậy trước tiên cầu chúc cho Hàn tiểu ca mọi việc thuận lợi."

"Đa tạ, đa tạ."