Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 324: Hiểu con không ai bằng cha



Bất cứ vật gì đều cần vẻ ngoài, con người cũng không ngoại lệ. Tuy rằng hiện nay kịch nói rất được hoan nghênh, nhưng vẫn chưa trở thành hoạt động giải trí thanh nhã cao cấp, dù sao nó cũng ra đời ở hẻm bắc, quá thấp kém.

Nếu chỉ là hoạt động giải trí không lên mặt bàn được, thì không thể có được sự tán đồng của mọi người. Nếu không thể có được sự tán đồng, thì những thứ trong kịch nói cũng chỉ là giải trí thuần túy, không thể dẫn dắt mọi người được, cho nên Hàn Nghệ hi vọng có thể dát vàng kịch nói, để kịch nói có được sự tán đồng của mọi người. Mà ở thời đại này, cách tốt nhất không thể nghi ngờ chính là thông qua miệng của Hoàng đế.

Lý Trị đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của Hàn Nghệ, nhưng chuyện này cũng vô cùng có lợi cho y, cho dù là ở mặt chính trị, hay là ở mặt tình cảm, thêm vào những câu nói của Hàn Nghệ, thế là cũng không có do dự gì liền đồng ý.

Nhưng thiết kế tượng đá thì đều do Hàn Nghệ tự làm, triều đình xuất ra công tượng, Lý Trị cũng chỉ có mang cái danh mà thôi.

《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 kết thúc không lâu, Lý Trị liền chuẩn bị về Trường An, bởi vì chuyến này là để nghỉ hè, bây giờ đã đến mùa thu rồi, cũng thời điểm nên trở về.

Chuyến này người thu hoạch lớn nhất dĩ nhiên là Võ Mị Nương, lại còn mang thai long chủng. Kế đến mới là Hàn Nghệ, từ một người buôn bán nhỏ được thăng tiến làm quan viên triều đình, hơn nữa còn trở thành tâm phúc của Lý Trị và Võ Chiêu nghi, có thể nói là thu hoạch rất nhiều.

Nhưng điều này cũng nói lên hắn sắp đụng phải khó khăn còn lớn hơn nữa. Được Hoàng đế coi là tâm phúc, đặc biệt là vị Hoàng đế không quyền không thế như Lý Trị, đây cũng không phải là một cuộc sống an toàn, một khi xuất hiện bất kỳ vấn đề gì thì hắn chính là pháo hôi đỡ đạn rồi.

Xuân có cảnh xuân, thu có cảnh thu.

Lúc trở về, Lý Trị lựa chọn con đường tương đối gần kia, nhưng cũng không phải là vì gấp rút lên đường, mà là để thưởng thức cảnh đẹp ven đường.

Đi được một buổi sáng, đội ngũ liền dừng lại, chuẩn bị ăn cơm trưa.

"Ha ha! Đông Hạo, chúng ta thắng rồi, nhóm tiếp theo, nhóm tiếp theo!"

Chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ cao lớn uy mãnh ngồi xếp bằng dưới táng cây, chơi bài tú lơ khơ với nhân sĩ của Phượng Phi Lâu, hai mắt tỏa sáng, cười to ha ha.

Mà Hàn Nghệ lại ngồi một bên mang vẻ mặt u oán nhìn thằng nhãi này. Hóa ra từ sau khi Nguyên Liệt Hổ chơi bài tú lơ khơ rồi, thì trình độ mê mệt còn vượt xa Tiểu Béo. Ban đầu thì chỉ đến khi ăn cơm, về sau thì trực tiếp đi cùng bọn Hàn Nghệ, hơn nữa còn chiếm luôn xe của Hàn Nghệ nữa. Vậy cũng thôi đi, quan trọng là thằng cờ hó này vô cùng lười biếng, thua rồi chỉ chịu hít đất, nhưng sống chết cũng không chịu đổi phiên. Không có cách nào, ai bảo người ta là Nguyên công tử. Ngoài ra, từ khi gã đến thì các nàng Mộng Nhi cũng ngại không tham gia nữa. Không có mỹ nữ, Hàn Nghệ cảm thấy chơi bài cũng không còn thú vị gì.

Một lát sau, Tiểu Dã và Hùng Đệ đột nhiên đi đến.

Hùng Đệ kéo ống tay áo của Hàn Nghệ, nói nhỏ: "Hàn đại ca, đệ và Tiểu Dã vừa rồi đi chơi, thấy khe suối bên kia có không ít cá nha."

Hàn Nghệ nhàn rỗi không có gì làm, thế là nói: "Đi, đi nào, bắt vài con cá làm bữa ngon đi."

"Dạ."

Hàn Nghệ nghe nói dòng suối nhỏ gần đó có cá, thì lập tức cùng Tiểu Dã và Tiểu Béo cầm theo ít công cụ, rồi đi đến dòng suối bắt cá. So với lúc ban đầu, ưu đãi mà Hàn Nghệ có được còn nhiều hơn. Tuy rằng vẫn đi cùng với tạp dịch, nhưng phạm vi hoạt động đã rộng rãi hơn, dù sao cũng đã là quan mà, tiểu lại quản sự kia làm sao dám quản hắn.

Ba người phân công khá rõ ràng, dù sao cũng là huynh đệ gắn bó với nhau đã lâu. Từ khi còn ở Dương Châu, ba người bọn họ đã thường bắt cá ở khe suối. Tiểu Béo vừa ăn điểm tâm mà Hoàng đế ban cho, vừa ôm sọt cá ngồi bên dòng suối, lắc lư cái chân. Còn Hàn Nghệ và Tiểu Dã thì cởi giày xuống nước bắt cá.

Một lát sau, Tiểu Dã lại cầm một con cá nhỏ đang giãy đành đạch ném vào trong sọt cá.

Hùng Đệ cười hì hì nói: "Tiểu Dã lại bắt được một con, Hàn đại ca, huynh tụt lại phía sau rồi."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Từ khi chúng ta bắt đầu bắt cá, ta đã dẫn trước khi nào đâu."

Hùng Đệ ngẫm lại một chút, gật đầu nói: "Vậy cũng đúng." Nói rồi nó lại nói với bạn tốt của mình: "Tiểu Dã, đệ thật là lợi hại."

"Mấy người các ngươi đang làm gì đó?"

Bỗng nghe thấy có tiếng người hỏi.

Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên khoảng 40 tuổi men theo bờ suối đi tới. Người này mặc áo xanh, khuôn mặt gầy guộc, dáng người cao gầy, còn để một chòm râu dê, mặt mũi hiền lành, tạo cho người ta cảm giác hòa ái dễ gần.

Hùng Đệ vô cùng thành thật nói: "Bá bá, chúng con đang bắt cá."

Nam nhân trung niên lại hỏi: "Các ngươi bắt cá làm gì?"

Hùng Đệ cười híp mắt nói: "Đương nhiên là nấu canh ăn nha!"

Nam nhân trung niên lộ vẻ không vui, nói: "Này cháu, mặc dù mạng cá ti tiện, nhưng cũng là tính mạng, dùng tâm và tạng của nó để thỏa mãn dục vọng ăn uống của các ngươi, có phải là quá tàn nhẫn hay không?"

Hùng Đệ cái hiểu cái không gật đầu.

Đứa bé này thật dễ bị người ta dụ mà.

Nam nhân trung niên kia thấy Hùng Đệ gật đầu, vô cùng vui mừng vuốt chòm râu, nói: "Vậy sao ngươi không thả con cá này ra."

Hùng Đệ cũng không khờ đến mức đó, chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn sang Hàn Nghệ.

Nhìn ta làm gì, đương nhiên không thể thả nha! Hàn Nghệ từ trong nước bước ra, nói với nam nhân trung niên kia: "Không biết các hạ là. . .?"

Quan viên Đường triều, bao gồm cả quý tộc, ăn mặc đều vô cùng đơn giản, ngươi rất khó phan biệt họ bằng trang phục.

Nam nhân trung niên kia dường như cũng nghe được ý tứ câu hỏi của Hàn Nghệ, cười ha ha nói: "Ta là ai cũng không quan trọng, mấy đứa các ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, vốn không nên tùy tiện sát sinh. Sinh mạng của ngươi vô cùng quan trọng đối với ngươi, vậy thì sinh mạng của cá cũng vô cùng quan trọng đối với cá. Nếu đã là sinh mạng thì nên tôn trọng lẫn nhau, Phật nói, chúng sinh đều bình đẳng."

Lão già này đúng là dông dài, Hàn Nghệ nghe mà chóng mặt, nói: "Xin hỏi các hạ, lẽ nào các hạ chưa từng ăn cá?"

Nam nhân trung niên kia phất tay nói: "Ta không ăn mặn."

"Lòng từ bi của các hạ, thật khiến người ta kính nể."

Hàn Nghệ chắp tay, hóa ra là một người theo chủ nghĩa ăn chay nha, lại nói: "Tuy các hạ không ăn mặn, nhưng cũng không thể yêu cầu người người trong thiên hạ cũng không ăn mặn giống các hạ nha."

Nam nhân trung niên kia gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, nhưng ta có duyên với cá, nếu có thể thì ta hi vọng có thể thay chúng thỉnh cầu ngươi thả chúng ra."

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cái này. . .!"

Nam nhân trung niên kia lại nói: "Vậy thì ta bỏ tiền ra mua cá của các ngươi, thế nào?"

"Ta không thiếu tiền, ta chỉ muốn ăn cá."

Hàn Nghệ lắc đầu, trong lòng cũng buồn bực nha, hắn lại không biết thân phận của đối phương. Nếu chỉ là một người bình thường, hắn đã bỏ đi từ sớm, làm gì còn ở đó mà nghe ông ta lải nhải dông dài.

Nam nhân trung niên kia nói: "Ông trời có đức hiếu sinh, ngươi vì thỏa mãn nhất thời mà tổn thương nhiều sinh mạng như vậy, ngươi nhẫn tâm sao!"

Hùng Đệ đang cầm sọt cá nói: "Hàn đại ca, đệ thấy vị bá bá này nói cũng rất có lý, chúng ta thả cá ra đi."

Nam nhân trung niên vui mừng nói: "Nhóc con này tâm địa thiện lương, tương lai tất thành châu ngọc."

Hùng Đệ vui vẻ cười ha ha không ngừng.

Không ăn cá thì có thể thành châu ngọc? Vậy con người đã sớm tiêu diệt loài cá rồi, lừa ai đấy hả. Hàn Nghệ khẽ trừng Hùng Đệ, nhỏ giọng nói: "Lúc đệ ăn sao không nói như vậy đi."

Hùng Đệ cười hì hì, không lên tiếng.

Hàn Nghệ nhìn nam nhân trung niên này, cười nói: "Các hạ nói rất đúng, sát sinh đích xác là không đúng."

Nam nhân trung niên mừng rỡ nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Dạy cái lông! Hàn Nghệ cười nói: "Nhưng cũng có một câu rất hay, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nếu ta có thể ăn hết toàn bộ cá, vậy thì người khác sẽ không thể ăn cá, tất cả mọi tội ác cứ để một mình ta gánh là được."

Nam nhân trung niên kia sửng sốt, sau đó cau mày nói: "Lời này của ngươi là đang ngụy biện, tuyệt đối không phải lời của quân tử."

"Ta vốn không phải là quân tử nha!"

"Nhưng tiểu nhân cũng không phải là chỉ thiện hay ác, tiểu nhân cũng có thể có thiện tâm."

"Ta cũng không nói ta là tiểu nhân, ta chỉ là một tục nhân thích uống rượu ăn thịt mà thôi."

Hàn Nghệ sắp khóc rồi, sự chấp nhất của lão nhân gia này đã khiến hắn có chút xúc động muốn phóng sinh rồi, nói: "Ta chẳng qua chỉ là ăn cá mà thôi, cái này có quan hệ gì với thiện lương đâu?"

Nam nhân trung niên kia nói: "Nhưng ngươi thả chúng nó ra, cũng đâu có chết đói."

Tiểu Dã nghe vậy đã sớm mất kiên nhẫn, kéo tay áo Hàn Nghệ, nói: "Hàn đại ca, chúng ta đi đi."

Hàn Nghệ nhìn thấy ánh mắt khát vọng của nam nhân trung niên kia, nó cứ như là nếu mình ăn con cá này thì đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đó vậy. Ngươi bảo hắn làm sao nuốt trôi được con cá này đây, cũng không còn tâm tình mà ăn nữa, cười khổ nói: "Được, vậy nghe theo lời các hạ, ta thả chúng nó." Nói rồi lại quay sang nói với Hùng Đệ: "Tiểu Béo, thả chúng nó đi."

Hùng Đệ ồ một tiếng, lại liếc nhìn Tiểu Dã.

Tiểu Dã tuy rằng không vui, nhưng nó cũng sẽ không cãi lời Hàn Nghệ, cực kỳ không tình nguyện mà gật đầu.

Hùng Đệ lập tức trút toàn bộ cá trong sọt xuống suối, lại nói với nam nhân trung niên: "Bá bá, chúng ta thả hết rồi."

Nam nhân trung niên vuốt râu cười nói: "Tốt tốt tốt! Vậy mới là hài tử tốt, ta tin việc này sẽ gieo duyên lành về sau cho các ngươi."

Ông thế này không phải là lừa dối nữa rồi, mà phải gọi là dính chết không tha, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có, coi như ta phục ông rồi đấy. Cá cũng đã thả rồi, Hàn Nghệ làm sao còn muốn ở đây nghe ông ta nói lung tung nữa, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: "Nếu các hạ không còn chuyện gì, vậy chúng ta cáo từ."

Lời vừa mới dứt, chợt nghe thấy tiếng hô to: "Phụ thân."

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, khuôn mặt lập tức cứng đờ, không cần phải chơi ta như vậy chứ.

Chỉ thấy Tiêu Vô Y đang nữ cải nam trang đi qua.

Tiểu Dã và Tiểu Béo cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên.

Hóa ra nam nhân trung niên này chính là đích trưởng tử của Tể Tướng khai quốc Tiêu Vũ, Tống Quốc Công Tiêu Nhuệ, cũng chính là cha ruột của Tiêu Vô Y.

Sao ông không nói sớm! Ông nói ông là cha vợ của ta, thì ta đã sớm thả rồi.

Tim Hàn Nghệ đập liên hồi, may mà vừa rồi thả, nếu không thì lần này đắc tội cha vợ rồi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ nha. Thầm than, xem ra làm người vẫn cần phải có tâm hồn lương thiện nha.

Tiêu Nhuệ nhìn Tiêu Vô Y, nói: "Sao con đến đây?"

Tiêu Vô Y nói: "Con gái đến gọi cha đi ăn cơm."

Nói rồi lại nhìn sang Hàn Nghệ, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nói: "Ngươi chẳng phải là Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu sao?"

Hàn Nghệ chắp tay nói: "Hàn Nghệ bái kiến Vân Thành quận chúa."

Tiêu Nhuệ ồ một tiếng, hơi kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Hàn Nghệ à?"

Tiêu Vô Y nói: "Phụ thân, con đến Vạn Niên Cung sau cha mà còn nghe nói đến tiểu tử này, chẳng lẽ cha lại không biết hắn sao?"

Sắc mặt Tiêu Nhuệ có hơi xấu hổ.

Tiêu Vô Y cười nói: "Chắc chắn cha lại ở trong chùa miếu suốt ngày rồi."

Tiêu Nhuệ hơi trừng mắt nhìn con gái mình một cái.

Hàn Nghệ kính cẩn nói: "Tiểu tử là Hàn Nghệ, bái kiến Tống Quốc Công, vừa rồi tiểu tử nói chuyện có hơi mạo phạm Tống Quốc Công, kính mong Tống Quốc Công lượng thứ."

Hai mắt Tiêu Vô Y trừng lên, nói: "Ngươi dám can đảm mạo phạm cha ta à?"

Câu này rõ ràng là hai nghĩa nha!

Đại tỷ, ta không biết ông ấy là cha nàng mà! Hàn Nghệ cũng buồn bực, một lão nhân ôn hòa như vậy, làm sao lại sinh ra một nữ ma đầu như Tiêu Vô Y chứ, quả thật không thể tưởng tượng nổi mà. Nhưng hắn không biết Tiêu Vô Y là di truyền cách đời, cực kỳ giống gia gia nàng, tính cách cương liệt, hơn nữa cũng không phải là một người dễ chịu thua.

Tiêu Nhuệ trừng mắt nhìn Tiêu Vô Y, nói: "Ta nói con này, sao cứ luôn hung hăng như vậy chứ, thật sự là không dạy được mà. Hàn Nghệ còn tốt hơn con nhiều đấy."

Trong lòng Tiêu Vô Y thì vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Phụ thân, sao cha lại nói tiểu tử này tốt hơn con chứ?"

Tiêu Nhuệ nói: "Chí ít thì Hàn Nghệ người ta còn chịu nghe lời khuyên bảo, biết sai chịu sửa sai."

Hàn Nghệ vội nói: "Đó đều là nhờ thiện tâm của Tống Quốc Công cảm hóa tiểu tử, có thể may mắn được nghe Tống Quốc Công dạy bảo, đó chính là tạo hóa của tiểu tử."

Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt nịnh nọt của Hàn Nghệ, thì suýt chút là đã cười ra tiếng.

Tiêu Nhuệ liếc nhìn Hàn Nghệ, cười nói: "Lẽ nào ngươi biết ta là Tống Quốc Công nên mới nói thế."

Hức, vuốt mông ngựa quá tay rồi. Hàn Nghệ hơi thu liễm lại, nói: "Đương nhiên không phải, đương nhiên là Tống Quốc Công người nói có lý, tiểu tử mới làm theo. Tiểu tử tuyệt đối không phải đang nịnh nọt. Nếu không phải thế, tiểu tử cũng sẽ không đắc tội nhiều người như vậy."

Tiêu Nhuệ hơi trầm ngâm, cũng đúng nha, tuy rằng ông ta chưa từng gặp Hàn Nghệ, nhưng cũng đã được nghe nói chuyện Hàn Nghệ buộc tội Chử Toại Lương trên điện. Đẳng cấp của Chử Toại Lương cao hơn ông ta nhiều, Hàn Nghệ vốn không lý nào lại nịnh nọt ông ta, cảm thấy vô cùng vui mừng, mà không hề biết rằng ông ta từ sớm đã trở thành cha vợ của Hàn Nghệ, nói: "Ta cũng từng nghe nói ngày đó trước khi lũ lụt đổ xuống ngươi đã bất chấp tính mạng, xả thân cứu người, tuổi còn nhỏ mà có thể làm được như vậy, vô cùng hiếm có nha!"

"Đa tạ Tống Quốc Công khích lệ."

Hàn Nghệ chắp tay nói: "Thật ra tiểu tử cũng có tìm hiểu sơ về Phật pháp, không biết đến lúc đó có thể được Tống Quốc Công chỉ điểm đôi chút không."

Hắn đương nhiên nhìn ra được Tiêu Nhuệ là một tín đồ Phật giáo, đương nhiên là nhằm trúng chỗ nha!

Tiêu Nhuệ cười nói: "Phải không?"

Hiển nhiên là không tin.

Hàn Nghệ nói: "Tống Quốc Công hẳn là không biết, tiểu tử vẫn luôn sáng tác kịch nói, kiến thức bao gồm trong kịch nói rất nhiều. Kịch nói trong tương lai, ta hi vọng có thể dẫn Phật pháp vào trong đó, đặc biệt là một số câu nói trong kinh Phật, hi vọng có thể dùng để dẫn người hướng thiện. Cũng giống như vừa rồi Tống Quốc Công khuyên ta phóng sinh, chính là một tư liệu sống vô cùng tốt. Nếu có một ngày, ta biến việc này thành một câu chuyện, đặt vào trong kịch nói, Tống Quốc Công chớ trách móc."

Nói như vậy là trọn vẹn rồi, ta không phải là tin Phật pháp, ta chỉ là cần đến Phật pháp trong khi sáng tạo thôi.

Tiêu Nhuệ nghe vậy, chủ ý này rất tốt nha, tuyên truyền chùa miếu ở Phật giáo, người nghe được rất ít, nhưng bây giờ kịch nói bừng cháy như vậy, nếu có thể mượn kịch nói mà tuyên truyền Phật pháp, dàn trải rộng khắp, vậy là cực tốt, gật đầu nói: "Nếu là như vậy, ta cũng mong có thể góp chút sức nhỏ này."

Tiêu Vô Y lại rất rõ ràng tâm tư của Hàn Nghệ, nghĩ bụng, cha à, cha mắc lừa hắn rồi, hắn rõ ràng là muốn mượn việc này lấy lòng cha nha! Nhưng cho dù thế nào trong lòng nàng vừa ngọt ngào, vừa vui vẻ nha.

Trong lòng Hàn Nghệ có chút đắc ý, ha ha, mặc kệ ông biết cái gì, ta đều có thể nhằm trúng chỗ đó, cha vợ à, ông không thoát khỏi bàn tay ta đâu, chắp tay nói: "Đa tạ Tống Quốc Công đồng ý."

Hùng Đệ đột nhiên ngoắc tay cười nói: "Đại tỷ tỷ."

Tiêu Vô Y cười nói: "Tiểu Béo, mau qua đây."

Hùng Đệ vội vàng đi qua.

Tiêu Vô Y sờ đầu y, lại nói với Tiêu Nhuệ: "Phụ thạn, Tiểu Béo thật dễ thương, nữ nhi muốn nhận nó là nghĩa đệ."

Vẻ mặt Tiêu Nhuệ thay đổi, vô cùng nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không được."

Hàn Nghệ nghe thấy mà rất buồn bực, nhìn tình hình này, Tiêu Nhuệ này hẳn cũng là một người vô cùng coi trọng xuất thân, việc này đối với hắn mà nói lại không phải là tin tốt.

Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: "Tại sao?"

Vẻ mặt Hùng Đệ cũng ủy khuất nhìn Tiêu Nhuệ.

Tiêu Nhuệ nghiêm túc nói: "Bé con này tâm địa thiện lương trong sáng, là một hài tử tốt, bản thân con bất hảo thì cũng thôi đi, đừng có dạy hư bé con này, cha quyết không đồng ý."

Đúng là hiểu con không ai bằng cha nha! Hàn Nghệ phụt một tiếng, chợt cảm thấy hai tia sáng lạnh lẽo quét tới, sau đó vội vàng ngậm miệng lại.