Chẳng lẽ nàng chính là muội muội của Thôi Tập Nhận, tình nhân của Độc Cô Vô Nguyệt, Thôi Hồng Lăng?
Hàn Nghệ không khỏi cả kinh, thoáng đánh giá Thôi Hồng Lăng một phen, trong lòng hơi kinh ngac. Thôi Tập Nhân kia nhìn qua dung mạo bình thường, nhưng hai muội muội lại đều xinh đẹp thoát tục, còn có Thôi đại tỷ nữa, nghe nói trước đây cũng rất xinh đep, là mỹ nữ có thể tề danh cùng Vô Y và Mẫu Đơn, bọn họ thật sự là huynh muội ruột thịt sao?
"Hồng Lăng bái kiến Mẫu Đơn tỷ tỷ."
Dù sao cũng là nữ nhân Thôi gia, gia giáo chắc chắn không nói chơi, Thôi Hồng Lăng thấy Nguyên Mẫu Đơn cũng ở đây, thế là vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng thi lễ.
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Hồng Lăng, thật không nghĩ muội cũng sẽ tới đây đấy."
Tiêu Vô Y cũng đi vào, ánh mắt ngó trái ngó phải, khóe mắt lấp lóe chữ ghen. Kỳ thật việc này cũng thể trách nàng, bởi vì mỗi lần nàng ấy tới đây, Hàn Nghệ đều trái ôm phải ấp, hơn nữa còn là đại mỹ nhân như Dương Phi Tuyết và Nguyên Mẫu Đơn, thế là dùng ánh mắt hình viên đạn nói nói: "Cô ngoài chuyện kinh doanh ra, thì còn có biết gì đâu, đúng là chê cười."
Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Tiêu Vô Y, nhẹ nhàng cười, nói: "Ta hiểu rồi, nhất định là cô ép buộc Hồng Lăng tới đây."
Tiêu Vô Y vẹo con ngươi thoáng nhìn Thôi Hồng Lăng, nói: "Hồng Lăng, muội nói cho cô ta biết, có phải ta ép muội tới đây không."
Thôi Hồng Lăng khóe miệng lộ ra khẽ cười khổ, nói: "Mẫu Đơn tỷ, la tự ta muốn tới đó."
Woa! Vợ của ta, thật đúng là nam nữ đều ăn nha, trong thiên hạ, e la cũng chính là Nguyên Mẫu Đơn không sợ nàng thôi. Hàn Nghệ đều nhìn ra được Thôi Hồng Lăng chỉ khuất phục dươi dâm uy cua Tiêu Vô Y. Nguyên Mẫu Đơn cũng chỉ cười, không hê lên tiếng.
Tiêu Vô Y đột nhiên hướng măt nhin vêphia Hàn Nghệ, lập tức cười hì hì nói: "Nhưng ma hôm nay Mẫu Đơn tỷ lai khiên tiểu muội nhìn với cặp mắt khác rôi, lai bo bê viêc kinh doanh, chạy tới đây hẹn hò vơi tinh nhân."
Xong rồi, xong rồi, bà nương nay hanh đông thât rôi. Hàn Nghệ nghe được vô cùng kho chiu, thê tử thây nhiêu rôi, chi chưa từng gặp qua thê tử rộng rãi như vậy, không ngờ lai giup phu quân của mình tìm tinh nhân. Thât la co thê tư tôt như vây, con muôn đoi hoi gi nưa.
Nhưng ngươi không biết bên trong thì đều kinh ngac, Dương Phi Tuyết miệng hơi mở rộng. Mà Hùng Đệ mập khờ khao nay thì nhìn xung quanh, hêt nhìn Tiểu Dã, lai nhin Hoa Tử, ngươi duy nhât y không nhin la Hàn Nghệ, bởi vì y biết Tiêu Vô Y la thê tư của Hàn Nghệ, y cũng biết chắc chắn không phải mình, như vậy có khả năng lên làm ngươi yêu chỉ có Tiểu Dã và Hoa Tử rồi. Nguyên Mẫu Đơn đương nhiên biết. Lân trươc cũng đã vì thế mà đã đánh nhau một trận rồi, thản nhiên cười nói: "Cô gặp qua ngươi nao mang theo nhiều người như vậy đi hen ho tinh nhân chưa? hay là cô cung thich vây ha?"
Hàn Nghệ nghe được thầm khen một câu, nàng ta có bệnh sạch sẽ, chẳng qua cung la bất đắc dĩ.
Tiêu Vô Y nay mỗi một lần đến hẻm Bắc, không có hắn, nhất định là muôn đến gặp Hàn Nghệ.
Tiêu Vô Y cười nói: "Vây cung không chăc, Mẫu Đơn tỷ cô không phải thích nhất giấu đầu hở đuôi a, mặc dù co nghi đên, nhưng đáng tiếc lai không co gan, làm tình nhân của cô. Vậy cũng thật là sông khô rôi!"
Lại bắt chước lời kịch của ta.
Hàn Nghệ nghe được dở khóc dở cười, câu nay nên noi đung hơn la, làm phu quân của nang thật đúng là sông khô a.
Nếu bàn về truyên cai nhau, Nguyên Mẫu Đơn vốn không cãi lai Tiêu Vô Y, mà hiện giờ Tiêu Vô Y đã bái Hàn Nghệ lam sư phu, vây nên nàng ta lai càng không phải là đối thủ rồi, lạnh lùng cười, nói: "Cô hôm nay đên, là muốn đánh nhau sao? Tiêu Vô Y lắc đầu nói - Đương nhiên không phải, nếu ta thật muốn hen cô luận bàn một phen. Vậy cũng nhất định sẽ len lut tuyên chiên vơi cô, sau đó tìm một nơi không co ngươi, thoai mai đanh môt trân, nơi này nhiều người như vậy sao có thể như mong muốn đươc."
Nguyên Mẫu Đơn cũng không co y nhương bô, nói: "Bât kê khi nào, ta nhất định tiếp cô."
Thôi Hồng Lăng nhẹ nhàng thở dài nói: "Vô Y tỷ, nếu ty gọi tiểu muội đến, là tới cho ta xem ty cùng Mẫu Đơn tỷ cãi nhau, vây tiểu muội nên đi thi tôt hơn."
"Đưng đưng đừng."
Tiêu Vô Y khẩn trương giữ chặt Thôi Hồng Lăng. Nói: "Muôi chớ nói lung tung, ta ầm ĩ vơi Mẫu Đơn tỷ khi nào chơ, chúng ta chỉ là nư nhân thương tiêc cho nư nhân ma thôi."
Giong nay so vơi cua Hàn Nghệ quả thực là giống nhau như đúc, nói không là vợ chồng, cũng khó làm cho người khac tin đươc!
Nói xong, Tiêu Vô Y đột nhiên đảo đôi mắt đẹp qua, nói: "Con ngươi hẻm Bắc nay không biết lễ phép như vậy sao, nhìn thấy quận chúa ta đến đây, vây ma không co lây môt ngươi hanh lê vơi bôn quân chua."
Trong xã hội quy tộc hiên giơ, huyết thông của Tiêu Vô Y chính là cao nhất đấy.
Hàn Nghệ biết rằng nữ nhân này là đang giai thich cho chính mình, thâm nghi, được thôi, ở trong này nang kiêu ngao, trên giường ta lai lại lấy về toan bô ca vôn lân lai. Đứng dậy, chắp tay nói: "Hàn Nghệ bai kiên Vân Thành quận chúa."
Đỗ Tổ Hoa cũng vôi vang hanh lễ.
Tiểu Dã chỉ chăp tay qua loa, nếu không la Tiêu Vô Y, e răng ngay cả chăp tay cậu cung miên.
Luc Dương Phi Tuyết cũng chuẩn bị đứng dậy hanh lễ, lại bị Tiêu Vô Y ngăn lai: "Phi Tuyết muội, muôi không cân thê đâu?"
Hùng Đệ ha hả nói: "Đại tỷ tỷ."
Tiêu Vô Y nhìn Hùng Đệ, ngoắc tay nói: "Tiểu Béo, đệ mau lại đây."
"A!"
Hùng Đệ ngoan ngoan đi tới.
Tiêu Vô Y nói với Thôi Hồng Lăng trươc: "Hồng Lăng, đây chính là đê đê kêt nghia ta mơi nhận, Hung Đê."
Hùng Đệ dáng điệu thơ ngây chân thành nói: "Vị tỷ tỷ này, ty có thể goi ta la Tiểu Béo."
Tiêu Vô Y lại nói: "Tiểu Béo, đê biết nàng ta là ai không?"
Hùng Đệ lắc đầu.
Tiêu Vô Y cười dài nói: "Nàng ta là Nhị tỷ cua Oánh Oánh."
"Hả?"
Hùng Đệ lập tức ngẩn ngơ.
Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, nữ nhân này lại muốn làm cái quỷ gì đây?
Tiêu Vô Y một tay vuốt đầu Tiểu Béo nói: "Tiểu Béo, chẳng lẽ đệ không muốn biết Oánh Oánh gần đây sống có tốt không sao?"
Hùng Đệ mở miệng định hỏi, nhưng lập tức ngậm miệng lại, liếc mắt qua Hàn Nghệ và Tiểu Dã, cuối thấp đầu nói: "Oánh Oánh nàng ấy xuất thân giàu có, đệ không hỏi cũng biết nàng ấy sống rất tốt."
Tiêu Vô Y sửng sốt, nói: "Tiểu Béo, ai bảo đệ cúi đầu nói chuyện chứ, ngẩng đầu lên cho ta."
Hùng Đệ sợ tới mức cả người run lên, chậm rãi ngẩn đầu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y uy nghiêm nói: "Đệ bây giờ là đệ đệ của quận chúa, nếu có người dám bắt nạt đệ, ta sẽ xử đẹp hắn, đệ sau này muốn đi tìm Oánh Oánh chơi, thì cứ đi là được."
Nàng mặc dù không nói rõ là ai, nhưng ai cũng biết nàng chỉ Thôi Tập Nhận.
Hùng Đệ gãi gãi cái mặt béo, trầm lặng không nói.
Tiêu Vô Y vội vàng nói: "Tiểu Béo, sao đệ không nói gì thế, chẳng lẽ ngươi không muốn đi tìm Oánh Oánh chơi sao?"
Hùng Đệ càng dùng sức gãi, quai hàm bị y gãi đỏ lên, đột nhiên lắc mạnh đầu nói: "Không muốn."
Tiêu Vô Y kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
Hùng Đệ méo miệng nói: "Đại tỷ tỷ, đệ...đệ đi tìm Oánh Oánh chơi, sẽ làm cho nàng ấy càng không vui thêm đấy, lại còn liên lụy đến Hàn đại ca, Tiểu Dã bọn họ nữa, hơn nữa, hiện tại đệ đã rất tốt rồi."
Tiêu Vô Y nghe được trong lòng chấn động, ánh mắt trở nên buồn bã, không khỏi tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ từ lúc đầu ta đã thật sự làm sai sao? Thôi Hồng Lăng hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hùng Đệ, nhếch mép cười.
Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo, chúng ta là huynh đệ, sao còn có thể sợ bị huynh liên lụy chứ."
Hùng Đệ liếc nhìn Tiểu Dã, hơi nghiêng đầu, im lặng không lên tiếng.
Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt thoáng nhìn, hơi há miệng, nhưng vẫn nhẫn nại không nói lời nào.
Hàn Nghệ nhìn trong mắt, sao có thể không rõ trong lòng Tiêu Vô Y rất khổ sở, thật sự trong lòng Tiêu Vô Y rất áy náy, ở một mức độ nào đó mà nói,chính nàng cũng nhận thức được những lời nói của Nguyên Mẫu Đơn, chỉ có điều nàng thực chất không muốn chịu thua. Nàng đang cố gắng chứng minh mình không sai, vội vàng bước lên cười nói:" Đa tạ Vân Thành quận chúa đã quan tâm Tiểu Béo như vậy, nhưng Tiểu Béo cũng có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta nên tôn trong ý kiến của Tiểu Béo. Hơn nữa, Tiểu Béo làm như vậy mới thấy được tình bằng hữu chân chính, từng giây từng phút đều đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, không muốn tình bằng hữu thêm phiền hà, tin tưởng nhau, Oánh Oánh chắc cũng nghĩ vậy, có câu là 'Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược tỉ lân.'." (bốn bề còn tri kỷ, thì dù ở góc trời vẫn như gần)
Hùng Đệ cố gắng suy nghĩ.
Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn thì bộ dạng trầm ngâm, giờ phút này, tất cả oán trách, oán hận, áy náy đều biến thành tình cảm tư niệm nồng đậm, cho dù chân trời góc biển có bao xa, vẫn có hy vọng có thể gặp mặt, nhưng nếu là thiên nhân lưỡng cách thì sẽ không thể gặp nhau.
Thôi Hồng Lăng thì thào tự nói: "Hải nội tồn tri kỉ, thiên nhai nhược bỉ lân."
Hai đầu lông mày cũng mang vẻ u sầu càng sâu, một phần là từ đại tỷ của nàng tamột phần là ở nam nhân mà nàng yêu nhất kia.
Đang lúc mọi người đang đắm chìm trong tưởng niệm thì đột nhiên một âm thanh vang lên: "Nhưng Tiểu Béo và Oánh Oánh đều ở Trường An, tại sao không thể chơi cùng nhau?"
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, đúng là Dương Phi Tuyết.
Hùng Đệ vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn Dương Phi Tuyết, trong ánh mắt thuần khiết vô hạ cũng rộ ra muôn phần nghi hoặc.
Thật ra y cũng không hiểu cái gì là sự cách biệt giữa sĩ tộc và thứ tộc, y chỉ biết là y đi tìm Oánh Oánh chơi sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
Nguyên Mẫu Đơn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Oánh Oánh xuất thân cao quý, mà Tiểu Béo..."
Nói tới đây nàng ta không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là suy nghĩ cho cảm nhận của Tiểu Béo.
"Đây mới thật là buồn cười."
Dương Phi Tuyết đột nhiên kích động lên, nói: "Bên ngoài bán những thứ kia, đắt rẻ thế nào cũng không phải căn cứ vào mặt tiền của cửa hàng lớn hay nhỏ, mà căn cứ vào đồ vật này tốt hay xấu, ta thấy hàng ở chợ Đào Bảo tốt hơn so với những cửa hàng kia, cũng nhiều người mua hơn. Tại sao người ta biết hàng ở chỗ này thì tốt xấu như thế nào, nhưng lại không thể hiểu được sự phân biệt chính mình?"
Một người có cao quý hay ti tiện, sao có thể có thể dựa vào xuất thân mà phân biệt được? Không phải dựa vào cái thiện và cái ác của con người để đánh giá sao? Thánh nhân cũng từng nói, ba người đi tất có người là thầy ta, lựa chọn người thiện mà làm theo, người không thiện thì thay đổi, chứ không phải lựa chọn nào nhiều thì theo, trong sĩ tộc cũng có người xấu, trong dân chúng cũng có người tốt, nếu lấy sĩ tộc làm gương, đây chẳng phải là kêu mọi người học cái xấu sao, ta đây thật sự nghĩ không ra."
Những lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người hoàn toàn trầm mặc.
Hàn Nghệ còn có vẻ hơi ngạc nhiên nhìn Dương Tuyết Phi, hắn không thể ngờ rằng những lời này thốt ra từ miệng Dương Tuyết Phi.
Lại không biết đây tất cả đều là công lao của hắn.
Thật ra Dương Tuyết Phi lúc trước khi ở bên cạnh lễ pháp rất là tự do, lúc mà Dương gia muốn đem nàng gả cho Tần gia, là bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của nàng, lúc ấy gần như tất cả mọi người đều bàn luận về dòng dõi thế nào bên tai nàng, nhưng con người nàng hiếu động, thường đi ra ngoài, hơn nữa tấm lòng lại lương thiện, khiến cho nàng có tư tưởng khác biệt, nhưng đây cũng chỉ mang đến cho nàng hoang mang, vẫn chưa thể khiến cho nàng quyết tâm khước từ cái hôn sự này. Nhưng mà một câu tự do yêu đương của Hàn Nghệ, khiến cho tư tưởng của nàng có sự thay đổi lớn.
Bởi vì nàng hiện giờ đang đến tuổi kết hôn rồi, vì vậy nàng vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, cuối cùng là lựa chọn quý, hay là chọn thiện, đây không phải là nàng tâm huyết dâng trào mà nói, mà là trong thâm tâm nàng từ trước tới nay đều không hiểu được mà hoang mang.
Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên khẽ cười nói: "Phi Tuyết, vấn đề thâm ảo như vậy, ta không đáp được."
Tiêu Vô Y hừ một tiếng nói: "Ta thấy cô là biết rõ mà không đáp."
Nguyên Mẫu Đơn cười nhạt nói: "Biết rõ không thể mà vẫn làm, sẽ chỉ hại người hại mình."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Bởi vì ai cũng biết rõ không thể làm nên mãi không làm, sẽ chỉ gieo họa ngàn năm."
Nguyên Mẫu Đơn không khỏi kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.