Hàn Nghệ nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cái này đúng là tai hoạ từ trong nhà mình nha.
Cố Khuynh Thành thấy vẻ mặt hắn đột nhiên ngớ ra, thì đảo con ngươi, nghỏ giọng nói: "Hàn Nghệ, ngươi làm sao thế?"
"Ờ. . ."
Hàn Nghệ cảm thấy nên hỏi rõ ràng trước rồi lại nói: "Rốt cuộc nàng ta ức hiếp cô thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Cố Khuynh Thành lấp loe lệ quang, ra ve đáng thương nói: "Lúc nãy ta và Mộng Đình đang chơi bài cùng bọn Tiểu Beo, đột nhiên Vân Thành quận chúa tới, đầu tiên nàng ta hỏi ngươi có nhà không, Tiểu Beo liền nói ngươi đi ra ngoài, sau đó nàng ta lại trách cứ Tiểu Beo mê muội mất ý chí, không chăm chỉ đọc sách, lại ngấm ngầm ám chỉ nói chúng ta cũng không phải hạng người tốt lành gì. Sau lại còn nói Tiểu Beo phải đọc sách rồi, bảo chúng ta đi ra ngoài không nên quấy rầy nó."
Hàn Nghệ nghe xong, không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng lúc ấy ra sao, nhưng lại dối lòng bảo: "Hợp tình hợp lý nha."
GÌ kỳ vậy cha, Cố Khuynh Thành vội vàng nói: "Chỗ nào là hợp tình hợp lý chứ, tuy nàng ta là Vân Thành quận chúa, nhưng nơi này chính là Phượng Phi Lâu, nàng ta dựa vào cái gì mà bắt chúng ta đi ra ngoài, nơi này cũng không phải nhà của nàng ta."
Nàng ấy là lão bà của ta, cô nói xem nàng ấy có tư cách hay không. Hàn Nghệ tâm khẩu bất nhất nói: "Cô nói cũng có lý, vậy sau đó thê nào?"
Cố Khuynh Thành u oán kể tiếp: "Ta đương nhiên là không muốn, nên mới tranh cãi với nàng ta vài câu, nhưng bọn Mộng Nhi, Tiểu Beo đều rất sợ nàng ta, chẳng những không giúp ta, lại còn khuyên can ta. Sau đó các nàng Mộng Nhi phải đi Phượng Phi Lâu làm viêc rồi, ta thì không có đi, vì thế ta muốn trở về phòng của mình. Nhưng Vân Thành quận chúa này lại còn cố ý sai Tiểu Dã và Hoa Tử trông cửa. Nói gì mà người không có phận sự không cho vào, ngươi nói xem nàng ta có phải là cố ý ức hiếp khác không."
"Đương. . . đương nhiên, tuyệt đối là ức hiếp người khác."
Hàn Nghệ không ngừng gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến Tiêu Vô Y, chẳng lẽ vừa rồi bà nội kia nổi máu ghen với Cố Khuynh Thành, sớm biết như vậy, ta đã không hẹn nàng ngày mai hẹn hò rồi, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao. Ai u, mẹ nó chứ, lão tử đi ra ngoài có một lúc, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cố Khuynh Thành đột nhiên liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, đôi mắt lộng lẫy chớp chớp như biết nói, phóng ra điện thế cao nguy hiểm, dịu dàng gọi: "Hàn Nghệ."
Woaa, nữ nhân này phát tình à, Hàn Nghệ bị gọi một tiếng khiến cho cả người nổi da gà, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Ngươi đã nói là giúp ta làm chủ nha."
Cố Khuynh Thành khẽ dựa vào Hàn Nghệ, đáng thương nói.
Ta cũng muốn, nhưng ta không dám nha, người làm ăn nói chuyện làm ăn, cô chẳng qua chỉ là cọ xát ta một chút, nhưng mà người ta đã lột sạch quần áo, ngủ cùng giường với ta đấy. Cô nói xem ta sẽ giúp ai đây? Hàn Nghệ ngượng ngùng hỏi: "Vậy không biết cô muốn như thế nào."
Cố Khuynh Thành nói: "Không cho Tiểu Béo nhận nàng ta làm tỷ tỷ nuôi nữa, vậy thì nàng ta sẽ không có lý do gì để đến đây nữa."
Cô đây là muốn hại ta à, Hàn Nghệ nói: "Ta cũng muốn, nhưng người ta là Vân Thành quận chúa, còn ta chỉ là một kẻ mở thanh lâu mà thôi."
Cố Khuynh Thành nói: "Đây là địa bàn của ngươi mà, nếu ngay cả chúng ta mà ngươi cũng không bảo vệ được, thì làm sao có thể không biết xấu hổ nói mình là nhất gia chi chủ được. Hơn nữa, văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta không phải là công bằng, bình đẳng, tự do sao. Nhưng lúc nàng ta đến đây, thì đã trở nên mất bình đẳng, không công bằng nữa rồi."
"Đương nhiên là vậy, đây là không thể nghi ngờ."
Hàn Nghệ nói tiếp: "Nhưng cô cũng đừng quên, công bằng, bình đẳng, tự do chỉ giới hạn cho trong phạm vi Phượng Phi Lâu. Nếu trong nội bộ Phượng Phi Lâu có người làm như vậy, ta đương nhiên sẽ thay cô trút giận, nhưng Vân Thành quận chúa lại không ở trong phạm vi này."
Cố Khuynh Thành dậm chân nói: "Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế sao, coi như lần này ta có thể nhịn, nhưng nếu lần sau nàng ta càng thêm quá đáng, đuổi chúng ta ra khỏi hẻm Bắc, thì chúng ta cũng nghe theo sao."
Hàn Nghệ lắc đầu: "Đương nhiên là không, cô nhìn thấy nàng ta đến, thì nhanh chóng trốn ra xa một chút, đừng để cho nàng ta có cơ hội phát huy, như vậy không phải là được rồi sao. Ha ha, có phải rất đơn giản hay không."
"Trốn xa một chút."
Vẻ kiều mỵ giữa hai đầu lông mày Cố Khuynh Thành lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ khinh miệt: "Hàn Nghệ, ta xem như nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy. Hừ."
Nói xong, nàng vung tay áo, tức giận bỏ đi.
Xem đi, đây chính là văn hóa ở Phượng Phi Lâu của ta đấy. Nếu cô mà ở Hoa Nguyệt Lâu, thì dám nói chuyện như thế với Tào Tú sao, thật sự là sinh ở trong phúc mà không biết phúc mà. Hàn Nghệ lắc đầu, nghĩ thầm, ngày mai bà nương kia nhất định sẽ lôi chuyện Cố Khuynh Thành ra nói, nhưng điều này có thể trách ta sao, ta là một người mở thanh lâu, nếu không có mỹ nữ vờn quanh, vậy thì lão bản thanh lâu này cũng quá mất mặt rồi. Việc này đúng là khó nha, chờ chút, chuyện cửa hàng mặt tiền ta còn không có tìm nàng ấy tính sổ, thì nàng ấy dựa vào cái gì mà tức giận, đúng là buồn cười. À đúng rồi, ta còn phải đi xem Nữ sĩ các nữa.
Nữ sĩ các.
Lúc này các nữ nhân trong lâu đã rời đi, Nguyên Mẫu Đơn ngồi tựa vào một cửa sổ trong một căn phòng trang nhã trên lầu ba, tay cầm chén trà, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, Đóa Lạp đột nhiên vội vàng đi tới, nói: "Mẫu Đơn tỷ, sự tình đã điều tra rõ ràng, việc nới lỏng lệnh cấm tiêu là thật sự, hơn nữa còn do Hoàng thượng tự mình ra lệnh, tháng sau sẽ thi hành rồi, là do đại công tử nhà Quốc cữu công và nhị công tử nhà Lư quốc công phụ trách việc này, nhất định không sai được."
"Trưởng Tôn Xung và Trình Xử Lượng." Nguyên Mẫu Đơn hơi trầm ngâm, nói: "Vậy chuyện này chắc chắn sẽ không sai rồi. ngươi lập tức truyền mệnh lệnh của ta, để các nơi có sáp phường nhanh chóng vận chuyển tất cả nến đến Trường An."
Đóa Lạp gật đầu: "Vâng, ta đi ngay."
Đóa Lạp đi ra ngoài không được bao lâu, thì chợt nghe thấy một tiếng kinh hô của Đóa Lạp: "Hàn tiểu ca."
Lại nghe được một tiếng cười xã giao: "Chào Đóa Lạp muội tử, Mẫu Đơn đại tỷ của cô có ở đây không?"
"À, Mẫu Đơn tỷ đang ở trên lầu, để ta giúp ngươi đi thông báo một tiếng."
"Không cần, ta và Mẫu Đơn nương tử là quan hệ gì chứ, đâu cần xa lạ như vậy."
Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, tiểu tử này thật đúng là biết dát vàng lên mặt.
Qua một lát, chỉ thấy Hàn Nghệ lên trên lầu, dùng chiêu thức vẫy tay cũ rích, nụ cười chiêu bài chào hỏi: "Mẫu Đơn nương tử."
Nguyên Mẫu Đơn cũng không có đứng dậy, khẽ giơ tay, nói: "Mời ngồi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ đi tới chỗ ngồi, ngồi ngay trước mặt Nguyên Mẫu Đơn, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy hôm nay Nguyên Mẫu Đơn ăn mặc giống người Hán, tóc dài cuộn sóng như mây, khuôn mặt như tranh, quần áo tuyết trắng, không nhiễm hồng trần. Dáng người thon thả, trông rất thể thao, nhưng giữa hai đầu lông mày lại không có nửa điểm nhu tình của nữ nhân. Thứ có cũng chỉ là anh khí, là một sự cứng rắn pha lẫn đoan trang, cũng là một loại tư vị khác, đặc biệt dễ đưa tới dục vọng muốn chinh phục của nam nhân.
Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày nói: "Ngươi nhìn cái gì đó."
Hàn Nghệ ngẩn ra, thầm nhủ một tiếng, quái lạ. Đạo hạnh của lão tử thâm sâu như vậy, sao có thể lộ ra sơ hở trước mặt nữ nhân khác ngoài Vô Y được, chẳng lẽ là lâu rồi không có tìm tới Vô Y nên bị vậy, Vô Y, đây đều là do nàng đấy, hắn mặt không đổi sắc nói: "Ta chỉ là cảm thấy hơi thất vọng."
"Thất vọng?"
Nguyên Mẫu Đơn hỏi: "Thất vọng gì?"
Nàng dù sao cũng vẫn là một nữ nhân, không có khả năng không yêu cái đẹp, ánh mắt vừa rồi của Hàn Nghệ kia, cộng thêm một câu 'Cảm thấy hơi thất vọng', khiến nàng khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều.
Ta còn tưởng rằng cô hoàn toàn không để ý bề ngoài của mình chứ, Hàn Nghệ cười nói: "Ta vốn tưởng rằng Mẫu Đơn nương tử sẽ mặc bộ váy mà ta tặng cô, nhưng có vẻ là không rồi, vì vậy cảm thấy có chút thất vọng, chẳng lẽ là không vừa người."
Trên mặt Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên xuất hiện nét đỏ ửng, làm tăng thêm vẻ kiều diễm, nhưng thần sắc vẫn còn cực kỳ bình tĩnh, nói: "Ta không có rảnh mặc thử, cũng không biết có vừa người hay không."
Dám nói dối trước mặt ca à, là gan của cô đúng là không nhỏ đó. Hàn Nghệ liếc mắt đã nhìn ra Nguyên Mẫu Đơn đang nói dối. Thật ra thì hắn đúng là hi vọng Nguyên Mẫu Đơn có thể mặc vào bộ trang phục mà hắn tự mình thiết kế kia, bởi vì nó hoàn toàn chính là thiết kế vì Nguyên Mẫu Đơn đấy, cũng chỉ có nữ nhân dáng người cao ráo như Nguyên Mẫu Đơn, mới có thể mặc ra hương vị của chiếc váy kia được. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nó có thể tôn lên dáng người của Nguyên Mẫu Đơn đấy, hắn cười nói: "Ngay cả thời gian thử y phục cũng không có, xem ra gần đây Mẫu Đơn nương tử rất bận nha."
Nguyên Mẫu Đơn thoáng cười, không có lên tiếng, nhưng vẻ mặt kia giống như đang nói, ngươi đây không phải là nói lời vô nghĩa sao, chị đây có ngày nào mà không bận.
Hàn Nghệ cười nói: "Cô hẳn là đã nghe qua về tâm lý học của ta nhỉ, gần đây môn tâm lý học của ta lại có chút đột phá, chính là ta nhìn mặt cô, là đã có thể biết trong lòng cô đang nghĩ gì, còn chuẩn xác hơn xưa nhiều, đó gọi là nhìn mặt đoán tâm."
Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, ánh mắt hoang mang còn kèm theo một tia bất an.
Hàn Nghệ nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nói: "Lúc này trong lòng cô có chút bất an, sợ ta đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô, có đúng không?"
Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy khẽ thở ra, nói: "Ngươi nói vậy, thì cứ cho là vậy đi."
"Không không không, cô hiểu lầm ý của ta rồi, cô sở dĩ cảm thấy bất an, là bởi vì có liên quan đến chuyện buôn bán."
Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày lại.
"Chuyện cây nến."
Hàn Nghệ đột nhiên cười ha ha nói.
Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy chợt ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười dài nói: "Có phải bị ta nói trúng rồi không."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Không biết lời này là từ đâu ra."
Hàn Nghệ nói: "Vậy thì phải nói từ việc nới lỏng lệnh cấm tiêu, việc nới lỏng lệnh cấm tiêu có thể thành công được hay không, thì vấn đề chiếu sáng là điểm m chốt nhất. Mà hiện giờ hơn phân nửa nến là làm từ sáp ong, mà sáp ong thì cực kỳ đắt tiền, chỉ có quý tộc mới dùng được, là một mặt hàng dễ bán kiếm tiền. Mà sáp ong tự nhiên là sinh ra từ trong vườn tược tự nhiên, mà nhắc tới lâm viên chi vương, thì chẳng phải là Nguyên gia các ngươi sao. Vì vậy ta nghĩ là Nguyên gia của cô nhất định sẽ bán nến ra ngoài. Mẫu Đơn nương tử thông minh như vậy, sao sẽ bỏ qua vụ mua bán này được."
Nguyên Mẫu Đơn trầm mặc một lát, bật cười một tiếng, nói: "Nếu đúng vậy thì sao, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đến chia một chén canh à?"
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Hiện tại cô nhất định đang nghĩ, cho dù tiểu tử ngươi có thông minh, có thể nhìn ra một bước này, thì lão nương cũng không sợ, trong tay lão nương có thiên hoa vạn thảo, trên đời này ngoại trừ Hoàng đế ra, thì ai có thể sánh bằng, vụ mua bán nến này, ai lại có thể lay động được chứ."
Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: "Ta cũng sẽ không tự xưng lão nương." Ý là trừ cái từ đó ra, những thứ khác ngươi đều nói đúng.
"À xin lỗi, thật xin lỗi, giao tiếp với vị Lưu tỷ kia nhiều quá, thành ra bị nàng ấy đồng hóa rồi." Hàn Nghệ cười ha ha nói.
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi đã minh bạch như thế, vậy không biết ngươi lại nói lời này là có ý gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đương nhiên không phải là đến khoe khoang, ta chỉ là đến nói cho cô biết, nếu cô nghĩ như vậy, vậy thì cô sai rồi."
Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày: "Nguyện lắng tai nghe."
Hàn Nghệ lấy một bọc vải từ trong ngực, mở nó ra, dựng lên trên bàn một cây nến trắng như tuyết .
"Nến màu trắng."
Nguyên Mẫu Đơn cả kinh.
Hàn Nghệ không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, lấy ra hỏa chiết tử (dụng cụ đánh lửa thô sơ) châm ngọn nến lên, tạch tạch vài tiếng vang nhỏ, những đốm lửa nhỏ hơi đong đưa giữa hai người, dần dần, ánh sáng ngày càng chói mắt.
Nguyên Mẫu Đơn càng nhìn càng ngạc nhiên, cả thân mình dần dần ngả về phía trước, cẩn thận quan sát ngọn nến này, môi son khẽ mở.
Nhưng nàng lại không biết, ở đối diện ánh lửa, có một đôi mắt gian tà đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng.
Làn da nhẵn nhụi trắng nõn của nàng vốn là thứ vô song trên đời này, mà dưới sự tô điểm của ánh lửa kia, có vẻ càng thêm vô cùng mịn màng, mà khi cảnh đẹp lộ ra, thì như bướm xinh thoát kén, môi son khẽ mở, răng trắng như hạt bầu, hơi thở như u lan, khiến cho không khí trong này càng thêm nóng bỏng, hương thơm lan toả bốn phía, cho dù là bỏ qua dáng người hoàn mỹ kia, thì vẫn cực kỳ mê người.
Hàn Nghệ từng đọc qua một quyển sách, bên trong có một câu thế này, khoảng các đẹp nhất giữa người với người, chính là khoảng cách một cái bàn ăn. Ý tứ chính là nếu cách quá xa, thì sẽ không nhìn thấy vẻ đẹp của đối phương, nhưng nếu quá gần, vậy thì khuyết điểm của đối phương sẽ bị phóng đại, khoảng cách một chiếc bàn ăn là vừa vặn. Nhưng Nguyên Mẫu Đơn hiển nhiên là đã phá vỡ khoảng cách đẹp nhất này. Nàng chính là loại nữ nhân càng nhìn gần càng xinh đẹp, bởi vì làn da của nàng quả thật là hoàn mỹ.
Qua một lát, mâu quang trong mắt Nguyên Mẫu Đơn chợt động, bắn thẳng về phía Hàn Nghệ, hai má không khỏi có chút ửng đỏ.
Làm sao, đây là do cô chủ động nhướng người tới đấy, không thể trách ta nhìn kỹ vài lần nha. Dù gì ta cũng là một nam nhân, để mặc không nhìn một đại mỹ nhân như cô, chạy đi nhìn ngọn nến, dù là nam nhân dối trá đến đâu cũng sẽ không làm loại chuyện như này nha. Hàn Nghệ dù sao cũng là kẻ lăn lộn già đời nơi bướm hoa, phản ứng cực nhanh, cười nói: "Thế nào, sợ rồi sao, nến sáp của cô tuyệt đối không phải là đối thủ của nến trắng của ta."
Lòng bàn tay của Nguyên Mẫu Đơn hơi đổ mồ hôi, một loại cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra, nàng nhìn xuống cơn giận nói: "Nến này của ngươi tuy tốt, nhưng ta cũng không tin số nến trong tay ngươi có thể cung ứng cho toàn bộ thành Trường An."
"Thông minh."
Hàn Nghệ cười ha ha nói; "Ta chỉ đến để dọa cô thôi."
Tên hỗn đản nhà ngươi.
Nguyên Mẫu Đơn suýt chút nữa thì nhịn không được chửi tục, bởi vì nàng thật đúng là bị dọa sợ rồi, bởi vì nếu trong tay Hàn Nghệ có số lượng lớn loại nến này, vậy thì đúng là một sự đả kích rất lớn đối với ngành nến của Nguyên gia, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ nha.