Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 66: Ta bị oan



dịch: mafia777

Hàn Nghệ của kiếp trước nếu muốn chạy, thường có hai con đường, nếu không phải là trên trời, thì là dưới biển, trên mặt đất thực sự vô cùng nguy hiểm, rất khó để chạy thoát tìm đường sống, ở thời cổ đại này, sông đào rộng lớn như đại dương của đời sau, rất khó để chặn lại hoặc lần theo dấu vết.

Nhưng cứ tính như vậy sao?

Cha con Vương Đại Kim tất nhiên sẽ không thể, đây gần như là toàn bộ gia sản của họ rồi, thực là muốn cái mạng này sao, một mặt ông ta sai thuộc hạ tìm kiếm tung tích dọc đường, một mặt nhanh chóng đến nha phủ báo án.

Phủ nha Dương Châu

"Dương Công, Dương Công, người phải đòi lại công bằng cho chúng ta"

Vương Bảo quỳ rạp xuông đất, vừa khóc lớn, vừa nói với Dương Tư Nột.

Coi như bọn họ có phúc, Dương Tự Nột đích thân đứng ra thụ lý vụ án này. Nhưng nói đi nói lại, nếu chuyện này không liên quan gì đến Dương Gia, thì Dương Tư Nội cũng sẽ không đích thân ra mặt.

Mà Thẩm Tiếu cũng chẳng kém gì, mặc dù chưa khóc lớn, nhưng mặt mày lộ vẻ oan khuất: "Dương Công, mấy tên tặc Phù Tang đó thật độc ác, lại dám lừa đảo người Đại Đường chúng ta, đây rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, ngài nhất định phải bắt được bọn chúng."

Dương Tư Nột nghe họ kêu oan, nhưng gương mặt cũng tràn đầy hoang mang, giơ tay lên và nói: "Các ngươi trước đừng nóng vội, ta muốn hỏi các ngươi, số vàng này của các người sao lại không cánh mà bay? Không phải các ngươi nói vàng luôn luôn tại trong tay các ngươi, tại sao lại có thể trở thành cục sắt?"

Vương Đại Kim cũng không ngừng hoang mang, đến nay cũng không hiểu rõ vì sao vàng có thể biến thành sắt, đáp: "Khởi bẩm Dương công, đây cũng là điều khiến tôi luôn phải trăn trở, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không lời giải đáp, lúc ấy trong phòng chỉ có mấy người chúng tôi, vàng cũng luôn luôn được canh giữ cẩn thận, không thể nào bị đổi được."

Thẩm Tiếu nói thêm vào: "Vương thúc nói không sai, số vàng này chúng tôi không chỉ nhìn qua, hơn nữa còn tự tay kiểm tra, nó vẫn luôn ở bên người chúng tôi, đối phương rõ ràng không có cơ hội hạ thủ, tuy nhiên..."

Dương Tư Nột nói: "Tuy nhiên cái gì?"

Thẩm Tiếu nói: "Tuy nhiên trong lúc đó đã xảy ra chút vấn đề, một trận hỗn loạn."

Dương Tư Nột cau mày nói: "Ý của ngươi là, bọn họ nhân lúc hỗn loạn đã đánh tráo vàng?"

Vương Đại Kim liên tục lắc đầu rồi nói: "Không thể nào, không thể nào."

Dương Tư Nột ồ một tiếng: "Vì sao ngươi dám chắc như vậy?"

Vương Đại Kim nói: "Lúc đó thực sự rất loạn, nếu chỉ vẻn vẹn một thỏi vàng thì cũng được có khả năng bị tráo đổi, nhưng đây là cả một hộp vàng, nhỏ cũng không phải nhỏ, lúc ấy phòng trong chỉ có vài người, nếu bọn chúng muốn đánh tráo hộp..., thì việc đầu tiền là phải cầm ra một chiếc hộp, mà cái hộp này lại không thể giấu ở trên người, nếu bọn chúng muốn đổi, nhất định sẽ bị chúng ta phát hiện."

"Điều này thật kỳ lạ."

Dương Tư Nột cau mày trầm ngâm: "Có lẽ nào mấy tên Phù Tang biết sử dụng pháp thuật? Đúng rồi, các ngươi chắc cũng phải biết lai lịch của mấy tên Phù Tang đó chứ?"

Vương Bảo vừa nghe dứt câu, như chợt nhớ ra điều gì, liền chỉ vào phía bên phải của Hàn Nghệ, sắc mặt hung tợn nói: "Là hắn, nhất định là hắn, hắn cùng một phe với bọ Phù Tang đó, chính hắn đã dẫn bọn Phù Tang đó tới đây."

Ngoài việc gây chuyện ra ngươi còn biết làm gì nữa hả? Đúng là đồ không có đầu óc. Nếu lão tử ta thất bại bởi tay ngươi, ta thực sự sẽ chết không nhắm mắt. Hàn Nghệ nhất mực kêu lên: "Oan uổng quá Dương Công, tiểu nhân bị oan! Chỉ bởi tiểu nhân vô phúc, đây rõ ràng không phải là việc của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ gặp bọn họ một cách ngẫu nhiên." Lời vừa nói dứt, hốc mắt liền đỏ ngầu lên, nước mắt ứ lại, người không thấu, đất không hay, nhất định sẽ cho rằng hắn đã phải chịu sự một sự oan uổng lớn.

Vương Bảo kích động nói: "Ngươi còn dám bịa đặt, nói mau, ngươi giấu tiền đi đâu rồi. Gã vô cùng hy vong tiền là do Hàn Nghệ cầm, nếu đúng như vậy, gã chấp nhận không trách tội Hàn Nghệ, chỉ cần Hàn Nghệ đem tiền trả lại cho gã là được."

Dương Tư Nột giơ tay, ra hiệu cho Vương Bảo ngừng lên tiếng, sau đó nói với Hàn Nghệ: "Ngươi họ tên là gì, nhà ở đâu? Sao lại quen biết bọn người Phù Tang đó?"

Hàn Nghệ ra bộ yếu đuối thất thần, nước mắt lưng tròng, nói lí nhí: "Tiểu nhân tên Hàn Nghệ, nhà ở Mai thôn ngoài thành, vốn là một tiểu nông, chỉ vì mấy ngày trước ruộng vườn trong nhà bị lũ lụt nhấn chìm cả, lương thực tích lũy bị hủy hoại trong chốc lát, tiểu nhân còn may mắn giữ lại được cái mạng, những điều này Vương công tử chắc đều đã biết."

Dương Tư Nột quay sang nhìn Vương Bảo.

Vương Bảo gật gật đầu.

Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: "Tiểu nhân thực sự không còn sự lựa chọn, chỉ có thể tìm việc làm bên ngoài, hy vọng kiếm miếng cơm manh áo sống qua ngày, nhưng rồi vài ngày trước, tiểu nhân gặp phải đám người Phù Tang ở phía Nam Mai thôn, khi đó bọn chúng hỏi đường, còn nói nếu tiểu nhân dẫn đường cho chúng, chúng sẽ cho tiểu nhân ít tiền, thực sự lúc ấy tiểu nhân rất cần tiền, nên đã dẫn đường cho bọn chúng, về sau lại giúp họ tìm đến khách điếm Tứ Phương, quả nhiên bọn họ đã đưa cho tiểu nhân không ít tiền."

Sau đó bọn chúng nói đến chuyện không quen ai ở Dương Châu, rồi bảo tiểu nhân làm chân chạy vặt cho bọn chúng, về sau chúng thấy tiểu nhân làm được việc, liền sai tiểu nhân giúp chúng bán vàng, còn nói bán được một hai đĩnh vàng, sẽ cho tiểu nhân một mảnh lụa tương đương mười đồng tiền, dù là không bán được cũng không sao, tất nhiên là tiểu nhân đã đồng ý làm, nhưng tiểu nhân không quen nhiều người giàu, quen thuộc nhất chỉ có Vương công tử, sau đó là Thẩm công tử, người đã từng cứu giúp tiểu nhân.

Thế rồi tiểu nhân tìm đến nhà Vương gia, hỏi họ có muốn vàng không, nhưng Vương thúc nói ông ấy không cần vàng, sau đó tiểu nhân lại đến tìm Thẩm công tử, Thẩm công tử trong chốc lát đã đồng ý, mà còn cho tiểu nhân một ít tiền, rồi bảo tiểu nhân nói cho y biết người bán là ai, thực ra bản thân tiểu nhân không muốn như vậy, chỉ vì tiểu nhân bán một đĩnh vàng, thì có thể kiếm được mười đồng, trước đó Vương công tử cũng đã hỏi dò tiểu nhân, tiểu nhân chưa hề nói, nhưng bởi Thẩm công tử là người đã từng cứu giúp tiểu nhân, mà ngài ấy lại cho tiểu nhân thêm ít tiền, nên tiểu nhân đã đưa ngài ấy đến gặp đám người Phù Tang, và rồi không ngờ được rằng lúc đến đó, lại gặp Vương thúc và Vương công tử, tiểu nhân cũng không biết vì sao họ lại ở đó.

Dương Tư Nột quay sang hỏi Vương Bảo: "Hắn nói có đúng không?"

Vương Bảo quanh co không trả lời.

Vương Đại Kim gật đầu nói: "Vâng...đúng là như vậy"

Dương Tư Nột nói một cách hiếu kỳ: "Hắn đã không nói với các người, vậy sao cách người lại tìm được đám người đó?"

Càng hỏi càng trở nên lúng túng, Vương Đại Kim đứng trước mặt Dương Tư Nột, không dám nói dối, ngượng ngùng đáp: "Khởi bẩm...khởi bẩm Dương Công, chúng tôi...chúng tôi đã phái người đi theo hắn, mới tìm được đến chỗ của đám người Phù Tang."

"Ra là vậy." Dương Tư Nột gật đầu, trong lòng biết rõ chuyện gì đã xảy ra, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Tiếu.

Thẩm Tiếu cũng gật đầu nói: "Đúng là như vậy."

Nói đến đây, Vương Bảo cũng không dám nhiều lời.

"Người ta đã không nói cho các người bất cứ tin tức gì, vậy mà các người mặt dày, còn dám phái người theo dõi hắn, vậy thì các người chỉ nên trách lũ Phù Tang đó, chứ tuyệt đối không được trách Hàn Nghệ."

Thẩm Tiếu còn có tư cách hơn so với bọn họ.

Dương Tư Nột liếc nhìn Hàn Nghệ, trông khuôn mặt đầy ngây ngô của hắn, còn nhỏ tuổi, trong lòng bắt đầu dấy lên suy nghĩ, tiểu tử họ Hàn này là người đất Dương Châu ta, mà còn là một tiểu tử nhà nghèo, sao lại có thể có quan hệ gì với lũ Phù Tang đó được, có lẽ là bị chúng lợi dụng, nếu hắn cùng bè phái với lũ Phù Tang, thì khi đó có lẽ phải dụ cha con Vương Đại kim đi mua vàng trước, nhưng hắn lại không làm như vậy, là Vương Đại Kim tự tìm đường, mà bây giờ hắn ta phải bỏ chay mới đúng, chứ không phải là đến đây báo án.

Thời Đường, đặc biệt là thời kỳ đầu, cực kỳ cực kỳ coi trọng luật pháp, trong đó tất cả những gì có trong luật Trinh Quán của thời kỳ Đường Thái Tông có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đến luật pháp của đời sau, mà điểm nổi bật nhất của luật pháp thời đó chính là Thận hình, hạn chế tối đa việc sử dụng cực hình, bắt đầu từ Đường Cao tổ là như vậy, trong đó Đường Thái Tông là nhân vật tiêu biểu, chủ trương của ông là " lấy sự bao dung của nhân tâm để trị vì thiên hạ, mà với sử dụng hình pháp phải cực kỳ thận trọng"

Nói cách khác, đế vương qua các thế hệ dùng tâm để trị vì thiên hạ, thì thời gian trị vì sẽ được lâu dài, dùng cực hình đối đãi với nhân dân, mặc dù sẽ có hiệu quả trong phút chốc, nhưng sẽ bại vong rất sớm.

Mà trong đó có Ngụy Trưng, còn chủ trương khi thẩm vấn, tuyệt đối " không thẩm vấn quá khắt khe, không trưng cầu ý kiến người ngoài, không quá đa đoan". Dựa vào sự thật mà định tội, không sử dụng các thủ đoạn tra tấn dã man, không sự dụng các thủ đoạn nhằm ép cung. Ông khuyên Đường Thái Tông phải cẩn trọng khi dùng hình, trị lý thiên hạ phải dùng chủ nghĩa nhân tâm làm gốc, sau này ý tưởng về loại Thận hình này được biên soạn lại trong luận Đường lúc bấy giờ.

Đường Thái Tông thậm chí còn cho rằng việc chặt đứt các ngón chân là điều quá tàn khốc, đến loại hình này cũng bị loại bỏ, tăng cường hình phạt đi đày, quan niệm của Lý Thế Dân vẫn là lấy nhân dân làm gốc, nhân tài là quan trọng nhất, đến những hình phạt cực kỳ phổ biến như dùng roi da để đánh, cũng có thuyết minh một cách đặc biệt, không được chỉ đánh 1 bộ phận duy nhất trên người phạm nhân, không được đánh phạm nhân đến tàn phế, phân ra để đánh, có thể đau, nhưng không được phế, nếu phải xử tội chết, nhất định phải do Hoàng Thượng phê chuẩn, mới được phép thực hiện.

Thời kỳ Lý Thế Dân trị vì, đã bác bỏ rất nhiều trảm quyết, và còn đưa ra quan điểm "Người chết không thế sống lại, dùng pháp phải lưu lại chút khoan giản", thậm chí ông còn để phạm nhân mang tội tử hình về nhà đoàn tụ với gian đình, bởi phạm nhân bị xử trảm thời cổ đại thường sẽ bị hành hành vào sau mùa thu của năm sau, đến lúc đó sẽ phải quay trở về Trường An đợi trảm, đây quả thực là kỳ tích, bên cạnh đó cũng phải nói tới, nhân dân thời kỳ Trinh Quán rất thuần phác, chỉ cần ngươi đối tốt với ta, ta cũng sẽ quay lại báo đáp ngươi.

Tuyệt đối không giống như triều Thanh, động một chút là dùng thập đại cực hình, chính điều này đã lừa gạt rất nhiều học sinh đời sau, cho rằng bộ máy thẩm án của xã hội phong kiến đều vô cùng hắc ám, vô cùng tàn khốc, đổi trắng thay đen, không đi chứng thực, cho dù ngươi không nhận tội cũng phải ép ngươi nhận tội, thực ra cũng không phải như vậy. Luật pháp của một số triều đại còn khoan dung hơn rất nhiều so với đời sau, trong thời kỳ Trinh Quán, phương thức thẩm án của triều Thanh, có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bốn năm Trinh Quán, cả nước chỉ xử trảm tổng cộng hai mươi chín người.

Một triều đại khai sáng, một Hoàng đế khai sáng, đã được nói chi tiết ở phía trên.

Tất nhiên, đến thời kỳ Võ Chu, nhưng điều này về cơ bản đã không còn tồn tại, cách dùng cực hình của Võ Tắc Thiên vẫn có 1 sự cống hiến lớn.

Cho nên, phá án trong triều Đường này, cực kỳ coi trọng việc nghiên cứu chứng cứ, nếu không có chứng cứ sẽ không thể phán quyết bừa.

Trước mắt, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chỉ ra được Hàn Nghệ và đám người Phù Tang là đồng mưu, ruộng vườn của hắn đã mất sạch, phụ thân cũng đã qua đời, kiếm miếng cơm manh áo cũng không dễ dàng gì, nghĩ đến Đường Cao Tổ Lý Uyên, từng bắt được một tên trộm, tên là Nghiêm Cam La. Đường Cao Tổ đã hỏi hắn: "Vì sao ngươi lại muốn làm kẻ trộm?"

Tên trộm trả lời: "Đói khổ lạnh lẽo, thực sự không thể nào sống tiếp, nên phải đi ăn trộm."

Cao Tổ sau khi nghe thẩm tra liền nói: "Ta là vua của các người, không thể làm cho cuộc sống của các người tốt đẹp hơn, đây là tội của ta. Thế là liền thả tên trộm ra."

Cũng như vậy, mặc dù Hậu nghệ cũng có một chút trách nhiệm trong chuyện này, nhưng dường như có thể bỏ qua, hắn ta cũng là người bị hại, cũng không hề muốn như vậy, chỉ là cuộc sống quá bức bách mới bị người Phù Tang lợi dụng, không thể chỉ vì vậy mà phán Hàn Nghệ có tội, Dương Tư Nột vẫn nghiêng về phía Hàn Nghệ, trừ phi bọn họ đưa ra bằng chứng, nếu không, Hàn Nghệ thực sự vô tội.

Đúng lúc này, một hộ vệ vội vã đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai Dương Tư Nột, Dương Tư Nột nghe xong nhướn mày, gật gật đầu, rồi lại quay sang nói với Vương Đại Kim: "Chuyện này bổn quan đã biết rồi, ngươi yên tâm, bọn chúng đem theo nhiều vàng như vậy chắc chắn chưa chạy được bao xa, bổn quan sẽ bắt bọn chúng lại, các ngươi tạm thời cứ về trước, nhưng không có sự cho phép của ta, không được tự tung tự tác, bổn quan sẽ triệu gọi các người bất cứ lúc nào."

Kỳ thực Dương Tư Nột cũng biết, chuyện này là do Dương gia bọn họ dựng nên, nếu không phải bọn họ thu mua vàng, Vương gia, Thẩm gia cũng chẳng thể nào gấp rút đi mua vàng như vậy, về công về tư, ông cũng nên tận lức giúp đỡ họ tìm lại tiền tài.

"Đa tạ Dương công, đa tạ Dương công."

Đám người Vương Đại Kim liên tục nói lời cảm tạ.

Dương Tư Nột quay sang nói với một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng mạo kiên nghị: "Tuấn Phi, con lập tức phái người truy bắt mấy tên Phù Tang kia, nhiệm vụ tất yếu là đem được số tiền quay về."

"Hài nhi tuân mệnh."

Người đó chính là con thứ sáu của Dương Tư Nột, Dương Tuấn Phi.

Dương Tư Nột lại quay người sang phía một văn quan và nói: "Một lát nữa, ngươi đưa bọn họ đi phác thảo lại hình dáng của mấy tên lừa đảo Phù Tang, sau đó nhanh chóng phái người đem đến các bến tàu, tuyệt đối không được để chúng trốn chạy về Phù Tang."

"Hạ quan tuân mệnh."

Phân phó xong xuôi, Dương Tư Nột liền vội vã rời đi.

Mặc dù Vương Đại Kim còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng ông ta thấy dường như Dương Tư Nột còn có việc gấp phải xử lý, nên không dám nhiều lời.

- ------------

Hoàn thành lời khai, vẽ xong chân dung, Vương Đại Kim, Thẩm Tiếu liền rời khỏi phủ nha.

Vừa ra khỏi nha môn, lại tiếp tục một đòn cảnh tỉnh: "Tên nghiệt tử nhà ngươi, gia sản mấy đời của Thẩm gia chúng ta, đều bị ngươi hủy hoại hết rồi, hôm nay lão già ta liều chết với ngươi."

"Ai ôi!!!!"

Thẩm Tiếu nhanh chóng phản kháng lại, giơ tay ra đỡ, đánh vào tay vẫn cứ hơn đánh vào mặt, quay đi quay lại đã bị trúng một gậy: "Cha, đừng đánh, đừng đánh, đang ở ngoài, cha giữ cho con chút thể diện đi cha, về nhà rồi đánh tiếp, ai ôi, ai ôi, đau, đau!!!"

Chỉ kịp trông thấy một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, râu tóc pha lẫn những sợi bạc, tay cầm chiếc gậy, râu ria dựng ngược, mắt trợn trừng, điên cuồng đánh đuổi Thẩm Tiếu.

Người này là phụ thân của Thẩm Tiếu, Thẩm Thanh Phong.

Một sai nha ở nha môn nói: "Thẩm lão gia, đây là khu vực trọng điểm của quan phủ, người muốn đánh thì về nhà hãy đánh."

"Dạ dạ dạ, rất xin lỗi, rất xin lỗi, lão hủ nhất thời nóng vội."

Thẩm Thanh Phong nhanh chóng buông gậy xuống, liên tục chắp tay tạ lỗi với sai nha.

Một gã sai nha khác đột nhiên cười và nói: "Lão gia, Tiếu ca nhi đã chạy mất rồi kia."

Thẩm gia là gia tộc lâu đời của Dương Châu, người Dương Châu ai ai cũng biết đến, đặc biệt là Thẩm Tiếu, không theo lề theo lối, không màng thân phận địa vị, thích giao du với sĩ tử khắp nơi, những sai nha này đều đã từng uống rượu với Thẩm Tiếu, có chút giao tình.

Thẩm Thanh Phong quay lại nhìn, Thẩm Tiếu đã chạy đi rất xa rồi, nhất thời dựng râu, mắt trợn tròn nói: "Nghiệt tử, ngươi còn dám chạy."

Thẩm Tiếu không quay đầu lại mà hét lớn: "Không chạy thì chẳng lẽ để cho cha đánh chết."

Bước chạy càng lúc càng nhanh.

"Ai yaa! Tức chết đi mất thôi."

Thẩm Thanh Phong vung vạt áo, chỉ nghe thấy vèo một tiếng, cầm gậy chạy đuổi theo, đúng là gừng càng gia càng cay.

Yo! Xem ra Thẩm Tiếu sống được đến hôm nay, đúng là chẳng dễ dàng gì. Hàn Nghệ trông thấy mà toát cả mồ hôi lạnh.

Nếu là bình thường, cha con Vương gia nhất định sẽ buông lời chế giễu, nhưng giờ phút này đây họ thực sự không cười cho nổi.

Vương Đại Kim đột nhiên tiến đến bên Hàn Nghệ, hỏi nhỏ: "Họ Hàn kia, ta chỉ mong chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nếu không, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Hàn Nghệ hoảng sợ đáp: "Vương thúc, ta thực sự bị oan, ta cũng là người bị hại, ngài nhất định phải tin ta, cho dù tôi ta có mười cái gan, cũng không dám gạt ngài."

Vương Đại Kim hừ một tiếng, rồi cùng Vương Bảo rời đi

Hàn Nghệ trông theo bóng lưng của bọn họ rời xa, lòng thầm nghĩ, dọa ta ư? Aiyo, lúc ở Miến Điện ta bị Độc Kiêu truy sát, cũng chẳng hề lo sợ, các người dựa vào đâu mà dọa ta, không có chứng cứ ngươi vu khống ta à, nhưng...ha ha, các ngươi bây giờ ốc còn không lo nổi mình ốc, thân mình còn khó mà giữ.