Dương Tư Nột sửng sốt, hỏi: "Vậy không biết làm sao bố cái cục này?"
Hàn Nghệ nói: "Bước đầu tiên chính là công khai việc này."
Dương Tư Nột cả kinh nói: "Vì sao lại thế?"
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Xin hỏi Dương Công, bây giờ sáu người kia đang ở đâu?"
"Ở..."
Dương Tư Nột vừa nói được một chữ liền ngừng lại, hỏi: "Ngươi hỏi những cái này làm gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Thật ra Dương Công không nói ta cũng biết, bọn họ nhất định bị giam giữ bí mật rồi."
Dương Tư Nột cũng không phủ nhận: "Cho dù vậy thì thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Dương Công làm như vậy, đơn giản chỉ là lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ việc này, vậy thì chắc chắn sẽ không để cho bọn họ tiếp xúc với người khác. Nếu là vậy, ta cũng không thể tiếp xúc với bọn họ được, vậy thì làm sao bày kế. Công khai việc này, chỉ là cho ta cơ hội tiếp xúc với bọn họ. Nếu sau khi việc này lộ ra ngoài sáng, vậy thì Dương Công không cần phải giam bọn họ nữa."
Dương Tư Nột cau mày, trầm mặc không nói.
Hàn Nghệ nói: "Dương Công ta biết ngài đang lo lắng cái gì, nhưng giấy không gói được lửa, việc này sớm hay muộn cũng sẽ bị công khai."
Hậu quả công khai việc này vô cùng nghiêm trọng, nếu không đến đường cùng, Dương Tư Nột tuyệt đối không muốn làm như vậy, rất giữ ý nói: "Được, cứ coi như ta đã công khai việc này, tiếp theo nên làm thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Tiếp theo nên cho bọn họ một lý do có thể ra sáng. Trong đó hai người Từ Mãnh và Vương Hưng đã chạy về, bọn họ hoàn toàn không bị thương, vậy thì Dương Công có thể mượn lý do này phái bọn họ đi tra xét tung tích của Bồ Tát vàng, bởi vì bọn họ ít nhiều cũng từng gặp qua kẻ cướp, để bọn họ đi tra xét, lập công chuộc tội, hợp tình hợp lý, còn về bốn người bị thương kia."
Ngừng một lát, tiếp tục nói: "Sau khi việc này được công khai, thân nhân của bọn họ nhất định sẽ đến đây hỏi. Tuy bốn người này không dám nói là có công, nhưng chí ít ngoài mặt là dùng mạng để đánh kẻ cướp, không nói tới có tội, giam giữ bọn họ về tình về lý về pháp đều nói không thông, vậy thì Dương Công thả bọn họ trở về tĩnh dưỡng, dĩ nhiên cũng không có gì đáng trách, cũng có thể thể hiện Dương Công yêu binh như con."
"Thật ra làm như vậy còn một nguyên nhân, chính là muốn phân tán bọn họ, sau đó đánh tan từng cái. Ta thông qua lệnh ái mà đã điều tra tường tận về sáu người này, trong đó Từ Mãnh lớn tuổi nhất, Vương Hưng và Tư Mãnh cùng tuổi, hai người bọn họ sống trong quân lâu nhất, thậm chí còn từng lập chiến công, kinh nghiệm lão luyện, coi ra đây cũng là lý do tại sao Dương Công phái bọn họ đi, nhưng từ đó cũng có thể suy luận ra, nếu việc này thật sự là do bọn họ làm, vậy thì Từ Mãnh và Vương Hưng rất có thể là người chủ mưu hành động lần này. Nếu có bọn họ ở đây, thì sẽ mang lại khó khăn vô cùng lớn cho chúng ta, cho nên nhất định phải điều bọn họ đi."
Dương Tư Nột nói: - Ngươi cũng chuẩn bị đầy đủ thật.
Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì tiểu tử biết thời gian của Dương Công vô cùng quý giá, ta không thể chỉ ôm lòng thành đến báo ân được, dù sao thì bây giờ Dương Công đang cần biện pháp, chứ không phải lòng thành.
- Hảo tiểu tử.
Dương Tư Nột cười một tiếng: - Tiếp tục nói.
- Dạ.
Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Còn về bốn người còn lại, chính là đối tượng trọng điểm của chúng ta, phàm là người dám làm việc này, về mặt tính cách nhất định có khiếm khuyết vô cùng lớn, cũng có thể là gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó, làm cho tâm lý có khiếm khuyết, người bình thường không dám làm như vậy, ví dụ như ta. Ta xuất thân trong gia đình nông dân khuôn phép, nếu ai đó đặt một Bồ Tát vàng trước mặt ta, ta thể nào cũng bị dọa ngất đi, ngay cả đụng cũng không dám đụng.
Câu này rõ ràng là nói ngược. Nếu ngươi thật sự đặt một Bồ Tát vàng trước mặt hắn thì hắn nhất định sẽ không nhiều lời trực tiếp lấy đi. Nhưng nói đi nói lại, sở dĩ hắn làm như vậy, cũng hoàn toàn là vì tao ngộ lúc nhỏ của hắn, hơn nữa về mặt tính cách hắn cũng có khiếm khuyết vô cùng lớn, cho nên hắn hiểu vô cùng rõ hoạt động tâm lý của loại người này.
Dương Tư Nột hừ nói: - Tiểu tử ngươi bớt dát vàng lên mặt mình, ngươi là loại người gì, trong lòng ta hiểu rõ.
Thật hay giả? Ông đừng có dọa ta được không. Hàn Nghệ hơi xấu hổ, không dám đổi cách khen mình lần nữa, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: - Ngoài ra, loại người này có một điểm chung, chính là vô cùng tham lam. Thật ra con người đều có lòng tham, khác biệt chỉ là lòng tham lớn hay nhỏ thôi.
Bồ Tát vàng này vô cùng quý báu, có ai không muốn, nhưng độ nguy hiểm khi cướp nó cũng vô cùng cao, chỉ có người có đủ lòng tham mới dám có ý niệm này trong đầu.
- Từ đó có thể thấy, khát vọng của loại người này còn nhiều hơn người bình thường, mà tiền có thể mang đến những thứ mà bọn họ muốn có, đây cũng là nguyên nhân duy nhấy khiến bọn họ bí quá hóa liều. Nếu thu nhập hiện tại của bọn họ có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, thì cho dù bọn họ có lòng tham, chắc chắn cũng sẽ không bí quá hóa liều. Mà yêu cầu của bọn họ, vừa hay lại là nhược điểm của bọn họ, chỉ cần chúng ta hiểu rõ thứ mà bọn họ mong muốn nhất là gì, thì có thể lấy đó làm mồi nhử, dụ bọn họ mắc câu.
- Về điểm này, lệnh ái cũng đã âm thầm điều tra. Bốn người bị thương Lý Phàm, Hình Phi, Trần Đông, Lưu Tuấn, bọn họ đều có sở thích khác nhau. Hình Phi, giỏi võ, là người lãnh khốc vô tình nhất trong sáu người bọn họ, võ công cao nhất, y đam mê nhất là bảo đao bảo kiếm bảo mã bảo giáp.
- Trần Đông thích nhất là nữ nhân, nghe nói thê tử của Trần Đông diện mạo xấu xí, mà bản thân Trần Đông lại là tướng mạo đường đường, đây cũng là điểm mà gã vô cùng căm hận, cho nên gã thường không về nhà, hơn nữa còn qua lại với một số quân kỹ.
- Lưu Tuấn thích nhất là đánh bạc, bởi vì cha gã là một công tượng kỹ thuật vô cùng cao, cho nên trong nhà có không ít dự trữ, nhưng rất đáng tiếc là sau khi cha gã chết, tiền tài trong nhà đều bị gã thua sạch.
- Lý Phàm tính cách cổ quái, không thích nói chuyện, bạn bè trong quân không nhiều, quan hệ với Vương Mãnh tốt nhất, thoạt nhìn y hẳn không phải là người cần tiền gấp.
- Thật ra không phải, hóa ra tổ phụ của Lý Phàm từng làm Huyện Lệnh ở huyện Dương Châu, trong nhà Lý Phàm cũng từng coi như là thư hương môn đệ, tổ tiên đời đời đều là người đọc sách, chỉ vì triều Tùy diệt vong, làm cho nhà y chịu đả kích rất lớn, đến đời của cha y thì luân lạc thành nô lệ. Về sau phụ thân y làm binh, hơn nữa biểu hiện trong binh không tệ, lúc này mới thoát khỏi thân phận nô lệ, cho nên Lý Phàm hoàn toàn không phải là một võ nhân, mà còn là một văn nhân. Đây cũng là lý do tại sao y không thích nói chuyện trong quân, bởi vì binh lính trong quân hơn phân nửa là không biết một chữ, y khinh thường tới lui làm bạn, chính vì cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nếu đã là văn nhân, vậy thì cầm kỳ thi họa dĩ nhiên là sở thích của y, mà cầm kỳ thi họa cũng không rẻ, thu nhập của y nhất định không thỏa mãn được yêu cầu trong lòng y.
- Còn về động cơ của hai người Từ Mãnh và Vương Hưng, ta cũng không dám xác định, nhưng có một điểm, có thể là mấu chốt bức bọn họ bí quá hóa liều. Thật ra biểu hiện trong quân của hai người bọn họ coi như không tệ, nhưng làm mười mấy năm cũng chỉ là Đầu Mục nho nhỏ.
- Đây cũng là vì nguyên nhân bối cảnh gia đình của bọn họ. Tổ tiên bọn họ từng là tiện nô, là nô tì của một vài gia tộc quan lại triều Tùy. Bọn họ xuất thân hèn mọn khó tránh bị người ta khinh bỉ và chèn ép. Chuyện này xảy ra trên người bất cứ ai cũng đều sẽ nảy sinh sự thù hận căm ghét thế tục, loại người này một khi bạo phát cũng vô cùng nguy hiểm.
- Nếu chúng ta có thể hốt thuốc đúng bệnh, nhằm vào sở thích của bọn họ mà xuống tay, thì có thể dụ bọn họ lấy ra Bồ Tát vàng.
Dương Tư Nột nói: - Những gì ngươi nói trước đó ta đều vô cùng tán thành, chỉ duy nhất câu cuối cùng, nếu công khai chuyện này, nhất định sẽ khơi dậy sóng to gió lớn, cho dù bọn họ cần tiền hơn nữa cũng quyết không dám gây án trên đầu sóng ngọn gió.
Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên không đơn giản như vậy. Hình Phi và Lý Phàm chỉ là võ nhân văn nhân, sức hấp dẫn của hai phương diện này cũng không lớn lắm, người có chút kiềm chế đều sẽ không vì vậy mà gây án trên đầu sóng ngọn gió.
- Nhưng nếu là đánh bạc và nữ nhân, thì sức hấp dẫn lại vô cùng lớn, thậm chí còn khiến người ta mê mẩn tâm trí, cho nên đầu tiên chúng ta phải xuống tay với Lưu Tuấn và Trần Đông.
- Ta đã điều tra quan hệ giữa bốn người bọn họ, phát hiện quan hệ giữa bọn họ cũng không có tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng. Thật ra ngẫm lại cũng đều hợp tình hợp lý.
- Hình Phi thân thủ tốt nhất trong bọn họ, người này bình thường đều khá cao ngạo, chỉ vì lúc trước Từ Mãnh từng giúp đỡ gã, do vậy quan hệ với Từ Mãnh đặc biệt tốt. Còn Lý Phàm càng không cần phải nói, y yêu văn không yêu võ, dĩ nhiên có chút khí tiết văn nhân. Ngược lại, Lưu Tuấn thích đánh bạc, ở trong quân cũng không phải là chuyện bí mật gì, ta nghĩ sở dĩ bọn họ để Lưu Tuấn tham gia hoàn toàn là vì Lưu Tuấn có tay nghề, hơn nữa bọn họ cũng cần nó, bằng không tuyệt đối không thể để Lưu Tuấn tham gia vào. Mà Trần Đông, bởi vì gã là em vợ út của Vương Hưng, cho nên để gã tham sự vào cũng không có gì đáng trách, dù sao cũng là người nhà mình, bọn họ cũng cần đủ nhân thủ.
Lần này Dương Tư Nột càng nghe càng hồ đồ, nói: - Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Hàn Nghệ nói: - Ta muốn nói, căn cứ vào tính cách và sở thích của Lý Phàm và Hình Phi, bọn họ nhất định sẽ khinh thường Lưu Tuấn và Trần Đông, làm đồng lõa của hai người này cũng chỉ là bất đắc dĩ, không phải bản thân mong muốn. Nếu Dương Công là một trong hai người Lý Phàm, Hình Phi, cũng nhất định không tin tưởng loại người như Lưu Tuấn, Trần Đông. Vậy thì chắc chắn sẽ lo lắng hai người bọn họ sẽ làm hỏng chuyện, cho nên sự không tín nhiệm giữa bọn họ và sự lo lắng nảy sinh do không tín nhiệm này chính là điểm yếu lớn nhất của bọn họ, chỉ cần chúng ta dụ được Lưu Tuấn và Trần Đông vào kế, sau đó sắp xếp khéo léo, bọn họ dĩ nhiên sẽ dẫn chúng ta đi tìm Bồ Tát vàng.
Nghe đến đó, Dương Tư Nột coi như đã rõ một chút, khẽ gật đầu, đột nhiên nói: - Ngươi có từng nghĩ, lỡ như bọn họ có đồng lõa ở ngoài thì sao?
- Ta không dám loại trừ khả năng này, nhưng ta phỏng chừng tính khả thi không lớn.
- Sao lại nói vậy?
- Bởi vì tính người.
Hàn Nghệ thở dài: - Tính người vốn là đa nghi, suy bụng ta ra bụng người. Bồ Tát vàng quý giá như vậy, ai nhìn thấy mà không muốn chiếm làm của riêng chứ. Đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không chịu giao Bồ Tát vàng cho đồng bọn, còn mình thì chạy đi ngồi tù. Lỡ như bọn họ muốn cướp cả phần của ta, thì đến lúc đó ta khóc với ai đây. Cho nên nói, ngồi tù thì cùng ngồi, muốn đi thì cùng đi, cho đến khi chia của xong thì sự đa nghi này mới biến mất.
- Nếu có đồng lõa bên ngoài, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là đồng lõa kia là thủ lĩnh của bọn họ, Bồ Tát vàng này vốn là để dâng cho thủ lĩnh. Nhưng từ tư liệu của bọn họ có thể thấy, khả năng này vô cùng nhỏ, hoàn toàn không ai đáng để bọn họ mạo hiểm cả việc bị sao trảm cả nhà để làm liều cả. Cho dù là có người này tồn tại, kế của chúng ta cũng có thể bức bọn họ ra, đến lúc đó nghiêm hình bức cung cũng không muộn.
Dương Tư Nột nói: - Nhưng nếu không phải là bọn họ làm, mà là Quan Trung Thất Hổ làm thì sao?
Hàn Nghệ nói: - Vậy thì chỉ là khác biệt giữa việc công khai sớm hay muộn thôi. Việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là cố hết sức, nghe ý trời. Chúng ta bày kế ở đây, cũng không ngại đuổi bắt Quan Trung Thất Hổ, hơn nữa bây giờ công khai, Dương Công có thể dốc toàn lực truy xét Quan Trung Thất Hổ, không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa.
Dương Tư Nột híp mắt, trầm tư thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nghệ chăm chú: - Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Chưa tròn mười tám.
Hàn Nghệ kính cẩn đáp, chưa từng ngập ngừng một khắc, tâm tư hắn nhanh nhẹn, Dương Tư Nột vừa hỏi thì hắn đã lập tức hiểu ra.
Dương Tư Nột như cười như không nói: - Rất khó tưởng tượng một tiểu tử nhà nông chưa đầy mười tám tuổi sẽ có lòng dạ như thế.
Hàn Nghệ cười khổ nói: - Có phải Dương Công cho rằng ta chỉ là một con cờ mà thôi, phía sau còn có cao nhân chỉ điểm, nói không chừng cao nhân này cũng có mưu đồ khác.
Nói tới đây, hắn lắc đầu nói: - Nếu Dương Công nghĩ như vậy, ta cũng không còn cách nào khác, bởi vì cho dù ta thừa nhận điểm này, ta cũng không cách nào tìm được cao nhân có thể giúp ta hoàn thành trọn vẹn lời nói dối này. Hơn nữa, lần này ta tới chỉ để báo ân, không vì cái gì khác, cho dù Dương Công không tiếp thu đề nghị của ta, cũng không sao cả, ta đã cố gắng hết sức của ta rồi.
Dương Tư Nột như có ám chỉ nói: - Cho dù ta tin ngươi là đến báo ân, vậy vụ án Vương gia, Thẩm gia bị lừa thì sao?