Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 7: 7




"Cáp Duy! Cáp Duy ngươi có ở đây không?"
Parker ôm Bạch Tinh Tinh chạy cấp tốc chạy đến một căn nhà gỗ bên cạnh bộ lạc, một người nam nhân trẻ tuổi nghe thấy tiếng hắn liền đi ra, trông dáng người của hắn so với những nhân thú có vẻ hơi nhỏ yếu nhưng nếu ở hiện đại cũng vẫn là người to lớn.

Trên mặt hắn không có bất kỳ hình xăm nào, khí chất tương đối nho nhã, khiến người ta có cảm giác thực ôn hòa khi ở bên cạnh.
"Cửa cũng sắp bị ngươi gõ hỏng luôn rồi đấy.

Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Cáp Duy đứng ở cửa nhìn Parker sau đó ánh mắt liền tập trung chú ý giống cái ở trong ngực Parker: " Giống cái này bị thương sao? Mau đưa cô ấy vào trong!"

Parker không nói hai lời liền ôm Bạch Tinh Tinh vào phòng, nhà ở của thầy thuốc so với nhà ở của thú nhân lớn hơn nhiều, trong phòng ngoài sân đầy những thạch chung lớn lớn bé bé, trong không khí ngập tràn mùi dược hương.
Bạch Tinh Tinh nhún nhún cái mũi, mơ hồ ngửi được mùi của thuốc trong phòng bếp.

Động tác này làm một nửa số bùn đất trên mặt nàng tróc ra mấy khối.
Cáp Duy nhìn mặt Bạch Tinh Tinh nói: "Có phải bị thương trên mặt không? Bị ong đốt trúng nên ngươi dùng bùn đắp lên?"
"Không phải, ngươi xem, là chân cô ấy bị thương." Parker ôm Bạch Tinh Tinh ngồi dưới đất, nhẹ nhàng cầm chân nàng lên cho Cáp Duy xem.
Cáp Duy liền ngồi xổm xuống nhìn nhìn chân Bạch Tinh Tinh, nhíu mày nói: "Là bị sưng chân rồi, trước tiên ta sẽ xoa bóp để làm tan máu bầm."
Parker trong lòng lo lắng còn không quên an ủi Bạch Tinh Tinh, tay đưa lên xoa xoa khuôn mặt đầy bùn: " Đừng lo lắng, ráng nhịn đau chút, rất nhanh sẽ hết đau thôi.

Cáp Duy học y thuật ở Vạn Thú Thành đấy"
Bạch Tinh Tinh vốn dĩ không để ý việc này, ngày thường trẹo chân đều không để ý tới, bất quá nếu được xoa tan máu bầm cũng tốt, sẽ nhanh khỏi hơn.
"í?" Cáp Duy kinh ngạc sờ sờ chiếc giày trên chân Bạch Tinh Tinh, hỏi: " Đây là cái gì? Có thể tháo cái này ra không, ta phải xoa bóp chân cho ngươi."
Bạch Tinh Tinh bị phản ứng kinh ngạc của Cáp Duy làm cho buồn cười, kéo kéo khóe miệng, sau đó cong lưng tháo giày ra: "Đương nhiên là có thể"
Giày cùng tất chân vừa được tháo ra, tiếng hít thở trong phòng dường như đông cứng lại.

Thính lực của Bạch Tinh Tinh tuy không nhạy bén bằng thú nhân, nhưng dựa vào trực giác cũng phát hiện bầu không khí này có gì đó không đúng.
Ngẩng mặt lên nhìn Cáp Duy chỉ thấy hắn đang ngơ ngác nhìn chân mình.

Bạch Tinh Tinh theo bản năng nhìn lên mặt Parker, quả nhiên hắn cũng đang trợn tròn đôi mắt, trong lòng nàng liền hoảng hốt.
Không xong, chẳng lẽ chân bị lộ sao? Chân thú nhân không phải cũng giống như thế này sao?
Vừa rồi nàng sơ xuất không chú ý chân của mấy giống cái kia, lúc này thật sự không dám xác định.Bạch Tinh Tinh đã khẩn trương đến cơ tim ngừng co bóp, đột nhiên nghe thấy tiếng Cáp Duy kinh ngạc mà cảm thán:"Đôi chân thật xinh đẹp...!"
Bạch Tinh Tinh: "......" Tuy rằng cảm thấy thật sự là cạn lời nhưng trong lòng vẫn thả lỏng mà thở phào nhẹ nhõm.
Chân Bạch Tinh Tinh rất trắng, nhỏ nhỏ xinh xinh nhìn thực cân xứng, mười ngón chân đều hồng hồng xinh xinh lại đáng yêu.

Đặc biệt bàn tay thú nhân vừa thô to lại đậm màu, cầm trong tay lại càng hiện ra vài phần tinh xảo.

Parker bị thanh âm của Cáp Duy làm cho bừng tỉnh, căm tức trừng Cáp Duy: " Còn nhìn nữa ta cắn chết nhà ngươi! Còn không mau trị liệu cho nàng."
Cáp Duy sực tỉnh lại cũng cảm thấy đây chính là một hành động lỗ mãng, lập tức đứng dậy tránh ra, không bao lâu liền cầm một cái rễ cây có màu vàng tiến lại.
"Gừng!" Bạch Tinh Tinh ngẩn người, gia hỏa này lại dùng gừng để bóp chân cho nàng?
"Ngươi nhận ra được?" Cáp Duy kinh ngạc mà nhìn Bạch Tinh Tinh, liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy giống cái này có đôi mắt sáng ngời linh hoạt, tâm thần dường như đã bị câu lấy, trở nên không kiềm chế được.
"Cái này gọi là hoàng hoành, có có thể trị hàn huyết ( máu bầm, có lẽ vậy =.=), dùng cái này xoa bóp chân sẽ khỏi nhanh hơn."
Nói rồi hắn dùng đao nhỏ gọt bỏ một mảnh gừng, nhẹ nhàng ma sát ở cổ chân Bạch Tinh Tinh.
Rõ ràng đây chính là gừng mà! Bạch Tinh Tinh nói thầm trong lòng: Thật kỳ quái, nơi này nấu ăn không cần bất cứ loại gia vị nào thế nhưng lại đem gia vị để làm thuốc.