Dương Đình "Oa " một tiếng rồi khoác tay lên vai Tống Hi, thoải mái nói với Bùi Vị Trữ: "Vậy gu của anh cũng tốt ghê, thế mà tên WeChat lại trùng với bạn thân tôi."
Nói xong cô ấy còn cho người ta một ngón cái cực to.
Câu "Là tôi" của Bùi Vị Trữ cứ như thuận miệng đáp vậy. Anh cười cười lấy điện thoại về, không nói thêm gì nữa.
Tống Hi ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn như đèn led kia mạ lên bóng dáng Bùi Vị Trữ.
Cả người anh lọt thỏm giữa vầng sáng, sau lưng là một không gian u ám. Cảnh tượng này làm Tống Hi nhớ tới một đêm hồi mình còn học đại học. Lúc đó cô và các bạn cùng phòng chen chúc nhau trên sân thượng cùng nhau thưởng thức nguyệt thực.
Một tay Bùi Vị Trữ cầm điện thoại di động, bên cạnh là cốc trà chanh đang tan đá, mặt nạ vũ hội màu đen, giấy nháp và cây bút.
Anh rất giỏi. Một kịch bản khó nhằn phức tạp như vậy mà từ khi bắt đầu đến giờ anh không hề chạm vào bút và giấy nháp dù chỉ một lần, thế mà vẫn có thể nhớ được.
Bởi vì "Yamal" không phải là một cái tên phổ biến thường gặp nên việc hai người cùng chơi một ván game lại trùng tên với nhau khiến cả "DM" cũng phải ngạc nhiên.
"DM" cầm điện thoại di động lên lướt mấy cái rồi trêu chọc hai người chơi trùng tên này: "Đúng là giống nhau như đúc thật này. Xem ra hai người rất có duyên với nhau."
"Thật không vậy? Chuyện này trùng hợp quá đi."
Người bạn ngồi bên cạnh Bùi Vị Trữ cũng đón ý nói hùa mấy câu theo lời giải thích liên quan đến "duyên phận" của "DM": "Ở hiện trường giết người mà cũng gặp được người có duyên nữa cơ à?"
Bầu không khí mới vừa rồi còn đang cực kỳ căng thẳng bỗng chốc tan biến. Mọi người đều bình tĩnh lại.
"DM" gãi gãi ót với vẻ mặt không được tự nhiên lắm, coi bộ có vẻ đang tự ăn năn trong thầm lặng, biết vậy không nên đề cập đến chủ đề gây ảnh hưởng đến cảm giác trải nghiệm kịch bản của người chơi này.
Mà người mất tự nhiên nhất thì phải kể đến Tống Hi. Chỉ có cô là hiểu rõ chẳng có duyên phận gì ở đây cả.
Từ "Yamal" này là cô biết được từ Bùi Vị Trữ. Mặc dù đúng là sau đó cô có hứng thú nên mới đi tìm hiểu thật nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình chưa đủ chính trực và thản nhiên để đối mặt với chính chủ Bùi Vị Trữ...
Cứ như là món đồ mình cố gắng hết sức để che giấu bỗng nhiên bị ai đó lật một góc ra xem vậy.
Nghe tiếng mọi người cười đùa, Tống Hi hơi bối rối. Lúc nhìn về phía Bùi Vị Trữ một lần nữa, ánh mắt cô khó nén nổi vẻ hoảng hốt.
Để ý thấy Tống Hi đang bối rối nên Bùi Vị Trữ nhằm ngay lúc bạn mình đang chuẩn bị tiếp tục chủ đề này mà cười nói mấy câu "Đúng là trùng hợp thật". Sau đó anh làm như thuận miệng mà dẫn chủ đề về lại kịch bản: "Video tải xong rồi này."
Nghe vậy, mọi người dừng việc thảo luận chuyện riêng, ai nấy tự cầm điện thoại của mình lên bấm phát video.
Người phụ nữ xuất hiện trên màn hình cũng đeo mặt nạ vũ hội. Lúc nói chuyện, đôi môi đỏ mọng của người này khép mở trông có hơi ghê.
Người phụ nữ tên "XXX" này nói: "Tôi biết tối nay mình sẽ bị giết hại ở vũ hội. Tất nhiên hung thủ là một trong sáu người các vị. Chẳng phải mấy người ai cũng muốn giết tôi sao?"
Ai cũng muốn giết ư?
Người nào cũng có động cơ cả à?
Vậy nói cách khác là ngay cả khi hung thủ đã nguỵ trang thành người vô tội và che giấu động cơ thì vẫn còn điểm đáng ngờ khác ư?
Thanh tiến độ video chạy đến một phút mười bốn giây thì người phụ nữ kia bỗng lại gần màn hình hơn, trên môi là một nụ cười dữ tợn.
Khuôn mặt bỗng nhiên phóng đại lên đi kèm với ánh mắt ác độc phía sau lớp mặt nạ doạ cho Tống Hi giật nảy mình, không thể không để điện thoại ra xa một chút.
"Má ơi, kinh khủng quá đi mất!" Bạn trai của Dương Đình không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Tiếng cười ghê rợn phát ra từ sáu chiếc điện thoại di động cùng một lúc hoà vào nhau làm bầu không khí khiến người ta sởn gai ốc kia quay trở lại.
Nhưng kinh khủng đến mấy thì người chơi vẫn phải nhắm mắt tìm kiếm manh mối.
Tống Hi xem lại đoạn video dài một phút năm mươi giây này vài lần.
Chắc là những người khác cũng đang xem. Âm thanh của đoạn video thi nhau vang lên trong phòng.
Tống Hi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Rốt cuộc là lạ chỗ nào nhỉ?
Cô nhíu mày kéo thanh tiến độ về xem lại một lần nữa.
Lại đến một phút mười bốn giây, người phụ nữ bắt đầu cười to...
Lạ ở chỗ này.
Bỗng nhiên cười lớn như vậy chỉ là để hù doạ người xem video thôi sao?
Tống Hi kéo thanh tiến độ tua lại đoạn cười của người phụ nữ.
Thật kỳ lạ.
Lại kéo về xem tiếp lần nữa.
Tống Hi không nhận ra lúc này đám người Dương Đình đã dừng việc xem video lại rồi. Bây giờ bọn họ đã chuyển sang nhìn cô và Bùi Vị Trữ.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt bọn họ lúc này thật sự quá kỳ quái. Tống Hi và Bùi Vị Trữ cứ nghe đi nghe lại đoạn tiếng cười kia...
Hai người còn ngồi đối diện nhau xem nữa chứ.
Cả phòng tràn ngập tiếng "A ha ha ha ha ha" "A ha ha ha ha ha" phát ra từ hai chiếc điện thoại trên tay hai người.
Dương Đình nổi da gà, lặng lẽ dựa sát vào người bạn trai mình. Thế nhưng cố tình Tống Hi và Bùi Vị Trữ lại rất nghiêm túc ngồi xem khiến những người còn lại không dám làm phiền.
Một người bạn của Bùi Vị Trữ thúc khuỷu tay vào một người bạn khác rồi hỏi nhỏ: "Anh Bùi đang làm cái gì vậy? Trúng tà hả?"
Đúng vào lúc này, Tống Hi và Bùi Vị Trữ gần như đặt điện thoại xuống bàn cùng một lúc. Biểu cảm trên mặt cả hai từ nghiêm túc dần trở nên thả lỏng. 𝒯ruyệ𝑛 cop 𝘵ừ 𝘵ra𝑛g { 𝘵 r ù 𝓂 𝘵 r u y ệ 𝑛.Ⅴ𝑛 }
Thời gian xem video tìm manh mối chỉ có mười phút. Hết giờ, "DM" giơ tay lên nói: "Tin rằng tất cả mọi người đều hiểu thông điệp mà XXX để lại."
Bốn người kia: "?"
Hiểu cái gì cơ?!
"DM" không thèm để ý đến vẻ ngạc nhiên của người chơi mà nói tiếp: "Được rồi, bây giờ chỗ tôi có ba nơi có thể tới. Ở những chỗ này có thể sẽ có manh mối hoặc không. Mọi người sẽ tự lựa chọn nơi muốn đến để tìm kiếm thông tin."
Ba địa điểm đó theo thứ tự là phòng ngủ, vườn hoa và cửa hàng kinh doanh đồ bằng ngọc.
"DM" yêu cầu các người chơi viết địa điểm mình chọn lên giấy.
Trong đoạn video kia có xuất hiện giường nên Dương Đình, bạn trai Dương Đình và một người bạn của Bùi Vị Trữ chọn phòng ngủ.
Một người bạn khác của Bùi Vị Trữ lại chọn vườn hoa.
Còn anh và Tống Hi thì chọn cửa hàng kinh doanh đồ bằng ngọc.
Người chơi chọn các địa điểm khác nhau sẽ tách ra theo từng nhóm đi ra ngoài. "DM" sẽ nói cho các nhóm biết thông tin mới.
Nhóm đầu tiên được gọi ra là Bùi Vị Trữ và Tống Hi.
Sau khi đóng chặt cửa lại, "DM" mới mở miệng: "Hai người chọn đúng địa điểm rồi đấy. Đúng là nơi đó có thông tin cần thiết. Chẳng qua tôi thắc mắc tại sao hai người lại chọn cửa hàng kinh doanh đồ bằng ngọc vậy?"
Tống Hi và Bùi Vị Trữ cùng đồng thanh trả lời:
"Bởi vì chiếc vòng tay."
"Vòng tay."
Nói xong, hai người nhìn nhau một cái.
Cảm thấy có một sự ăn ý vô hình nào đó quanh đây.
Ý mà đoạn video muốn gửi gắm không chỉ rõ lồ lộ ra là muốn tiết lộ mỗi người đều có động cơ gây án.
Thật ra với suy luận của mình, Tống Hi đã phát hiện ra tất cả mọi người đều không trong sạch rồi. Có thể nói là gần như "tất cả mọi người đều là hung thủ".
Nhưng lúc cười to ở một phút mười bốn giây kia, "XXX" đã làm một động tác vén tóc để lộ chiếc vòng trên cổ tay.
Người phụ nữ kia cười rất điên cuồng. Vẻ mặt và động tác vén tóc này không hề phù hợp với sự điên cuồng đó.
Tống Hi cảm thấy manh mối mà nạn nhân để lại chính là cảnh cố ý để lộ vòng tay này. Vậy nên cô đã chọn cửa hàng kinh doanh đồ bằng ngọc.
Không ngờ Bùi Vị Trữ cũng cho là vậy.
Sau mắt xích này, hai người lại tiếp tục bước vào một vòng thảo luận mới.
Lần này "DM" cho bọn họ một khoảng thời gian khá thoải mái. Bởi vì sau khi kết thúc cuộc thảo luận, hai người phải bỏ phiếu cho kẻ được coi là hung thủ giết người.
Thời gian trong game Murder Mystery trôi qua rất nhanh.
Mới đó mà kịch bản của bọn họ đã bắt đầu được sáu tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ đã là hơn một giờ sáng.
Hiểu nhầm, cung cấp bằng chứng, lật ngược vấn đề,...
Sau cuộc tranh luận, trông ai cũng khá mệt mỏi.
Bình thường Tống Hi không có thói quen thức khuya nên phải quay đầu đi, giơ tờ giấy nháp lên che miệng lại lén ngáp một cái.
Bên cạnh có tiếng xé đồ vang lên. Dương Đình đưa miếng khoai tây chiên qua cho cô: "Hi Hi, ăn chút gì đó đi. Dùng não nhiều thật sự rất mất sức. Tớ cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi."
Có anh chàng ngồi đối diện giơ tay ra: "Cho tôi xin miếng với. Tôi cần phải bổ sung thêm năng lượng. Vô cùng cảm ơn."
Quà vặt được bóc ra đặt giữa bàn. Các người chơi vừa ăn vừa tiếp tục tranh luận.
Dương Đình nói muốn tới phòng rửa tay. Tống Hi cũng đang muốn đi nên cả hai cùng đi chung.
Hai cô gái ra ngoài rồi nên việc thảo luận tạm thời dừng lại.
"DM" đề nghị mọi người đợi một chút, tránh việc hai người vắng mặt bỏ lỡ thông tin.
Hai người bạn của Bùi Vị Trữ gọi bạn trai của Dương Đình ra ngoài hút thuốc, nói hoa mỹ thì là để cho "tỉnh táo".
Bùi Vị Trữ không hút thuốc lá. Anh kiểm tra các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động rồi định ra ngoài gọi điện.
Lúc Tống Hi đi ra khỏi nhà vệ sinh thì Dương Đình đang xem lại video. Hình như cô ấy đã nhận ra gì đó nên hối hận lẩm bẩm: "Có phải chiếc vòng người phụ nữ này đeo có vấn đề không? Ài, biết vậy tớ không chọn phòng ngủ, phải tới cửa hàng kinh doanh đồ bằng ngọc với cậu mới đúng."
Nhìn qua gương cũng có thể thấy được khuôn mặt nhăn nhó của Dương Đình. Tống Hi tắt vòi nước, rút hai tờ khăn giấy ra la tay rồi cười nói với cô bạn: "Muộn rồi!"
"Ài... À đúng rồi Hi Hi à, tại sao cậu lại đặt tên WeChat như vậy thế?"
"Yamal" trong ngôn ngữ của người Nenets có nghĩa là "nơi tận cùng của lục địa".
Có một chiếc tàu phá băng tên là "Yamal". Đó chính là chiếc tàu mà Bùi Vị Trữ đã từng ngồi lên.
Theo thông tin trên mạng thì Yamal là chiếc tàu phá băng lớn nhất thế giới. Hơn nữa lò phản ứng hạt nhân nước nặng bên trong con tàu hiện đang mở cửa cho khách vào tham quan.
Tống Hi càng tìm hiểu càng say mê và đắm chìm.
Lúc đó WeChat chỉ vừa mới phổ biến. Rất nhiều người bắt đầu sử dụng nó như một phần mềm để giao tiếp xã hội là chính.
Tống Hi cũng nghe lời khuyên của bạn cùng phòng nên mới đăng ký WeChat.
Lúc đến đoạn đặt tên, trong đầu cô luôn hiện lên chiếc tàu phá băng Yamal với hình vẽ đầu cá mập kia nên quyết đoán đặt tên giống vậy luôn.
Tống Hi không nhắc tới Bùi Vị Trữ mà chỉ nói nửa đoạn sau: "Trước đây có một khoảng thời gian tớ rất muốn được thử ngồi lên chiếc Yamal kia, chỉ là quá đắt đỏ. Tớ đọc trên mạng thấy người ta nói rằng vé máy bay và chi phí đi thuyền cộng lại tổng cộng cũng phải mấy chục nghìn lận."
"Sao đi du lịch lại phải chọn một nơi lạnh lẽo vậy làm gì chứ?"
Dương Đình tỏ vẻ khó hiểu: "Đi biển không đẹp à? Hay đồng cỏ không có sức hút?"
"Trên chiếc tàu đó có lò phản ứng hạt nhân nước nặng."
"Cái gì nước nặng cơ? Tớ nghe chẳng hiểu gì cả. Cái game này đốt của tớ quá nhiều tế bào não rồi. Hôm nay tớ không muốn dùng đến não nữa!"
Dương Đình ôm đầu, đau đớn từ chối gợi ý của bạn thân: "Đi thôi, chúng ta sắp biết được hung thủ là ai rồi. Tớ muốn xem xem là kẻ nào mà ẩn nấp kỹ như thế!"
Tống Hi vươn vai một cái rồi cười rộ lên: "Đi nào, đã đến lúc chúng ta dùng đến những tế bào xám nhỏ rồi."
"Những tế bào xám nhỏ" là cụm từ cửa miệng của thám tử Poirot trong cuốn tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie. Lúc cần động não, ông thám tử này thường nói rằng mình muốn dùng đến những tế bào xám nhỏ.
Ba người đàn ông kia cũng đã hút xong thuốc, đang đi từ ngoài vào. Một người bạn thấy Bùi Vị Trữ dựa vào kệ sách, tay xoay xoay điện thoại không biết đang nghĩ gì.
Thế là anh ta đi tới liếc nhìn theo tầm mắt của Bùi Vị Trữ thì thấy hành lang không một bóng người. Anh ta buồn bực hỏi: "Anh Bùi vẫn đang nghĩ xem hung thủ là ai à?"
"Không phải."
Bùi Vị Trữ trầm ngâm: "Tôi cứ cảm thấy hình như mình đã gặp được một người rất ăn nhịp."