Thành Thủy Tinh

Chương 36: Mưa sao băng Perseids



Trong cái đêm ngắm sao băng ấy, cô có mất ngủ không? Có vì không còn thầm mến một người nữa nên cảm thấy thất vọng không?

Cô đã quên chi tiết nhỏ nên không thể trả lời chắc chắn.

Khó khăn lắm mới đến Hạ Môn một chuyến, Tống Hi không muốn nằm trong khách sạn đa sầu đa cảm nữa.

Trời vừa tối cô đã đi ra chợ đêm, đi tìm quán ăn vỉa hè từng thích năm nào.

Đường phố vô cùng náo nhiệt.

Những dãy hàng quán rực rỡ ánh đèn, những gian trái cây đầy ắp hoa quả tươi roi rói, người lớn đi xe điện chở con cái mặc đồng phục đi trên đường và những chú chó con đuổi nhau bên tháp hoa, tiếng rao to của ông chủ quầy hàng để quảng bá những món ăn vặt đặc biệt của mình...

Mặt trăng trên cao phát ra ánh sáng nhàn nhạt và những vì sao thưa thớt trên bầu trời, nhưng dù có đẹp đến mấy thì ánh trăng cũng phải lu mờ trước sự náo nhiệt, ấm áp dưới mặt đất.

Hạ Môn là một thành phố ven biển, không khí ẩm và trong lành, không có bụi mịn.

Tống Hi chậm rãi đi dạo quanh chợ đêm, nhìn thấy món nào muốn ăn thì dừng lại mua một ít rồi treo túi ni lông lên cổ tay, tay kia cầm cái que tre, vừa đi vừa ăn.

Trong lúc đi dạo cô còn tranh thủ gọi video cho Dương Đình rồi giơ máy quay lên cho cô ấy nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp phía sau và những sạp cá viên chiên, bánh mochi, bánh khoai môn, bánh trứng sữa hấp dẫn...

Dương Đình rất chán nản: "Tớ mà biết cậu đi công tác thì kiểu gì cũng phải xin nghỉ phép, vậy thì có thể cùng cậu về thăm trường cũ rồi, tiện thể xem xem con mèo hoang chúng ta cho ăn năm đó còn ở đấy không."

"Thông báo đột ngột quá, tớ còn suýt không mua được vé máy bay cơ."

Tống Hi an ủi bạn thân: "Tớ đã mua đồ ăn gửi về cho mọi người rồi, tạm thời ăn cho đã thèm đi. Chờ bao giờ cậu nghỉ đông tớ lại đi cùng cậu, năm nay tớ còn nhiều ngày nghỉ lắm."

"Hi Hi, một mình ở ngoài phải chú ý an toàn đấy, buổi tối nhất định phải đóng chặt cửa vào."

"Tớ biết rồi."

Thảm thực vật ở phương Nam xanh um tươi tốt, chỉ cần đi dạo một vòng cũng đã thư thái lắm rồi.

Lúc Tống Hi quay về khách sạn vẫn còn cảm giác toàn bộ cơ thể mình đã được chữa trị bởi không khí thư thái và thức ăn ngon. Cô móc điện thoại trong túi ra, nhìn thấy một loạt nhắc nhở trên app nói chuyện, cô hơi chán nản.

Sao chỗ nào cũng nhắc nhở cô nhớ đến Bùi Vị Trữ vậy?

Sau lần trả lời câu hỏi lúc trước, thỉnh thoảng mọi người sẽ like bình luận, Tống Hi phải tốn sức ba bò chín trâu mới tắt thông báo của cái app kia đi.

Cô khoá trái cửa khách sạn vào, dán những mảnh ghi chú lên từng cái ổ điện rồi mới thay quần áo đi tắm.

Mở cửa sổ ra, có một con thằn lằn nhỏ nằm nhoài bên ngoài cửa kính.

Tống Hi sấy khô tóc rồi ngồi dựa vào đầu giường, ôm laptop xử lý công việc.

Đã tìm rất nhiều việc để làm rồi nhưng cô vẫn không thể không nghĩ đến chuyện ngày mai Bùi Vị Trữ sẽ đến Hạ Môn.

Thế là cô lại cầm điện thoại lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại lướt thấy avatar của Bùi Vị Trữ.

Avatar của anh là hình của Bóng Tuyết.

Bấm vào xem khoảnh khắc thì thấy ảnh nền là một đám gấu mèo.

Không hề khoa trương, đúng là một đám thật!

Tống Hi thầm nghĩ ‘Bùi Vị Trữ đúng là một người yêu động vật’.

Cô mới thêm Bùi Vị Trữ làm bạn tốt vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, tính ra cũng khá lâu rồi.

Lúc trước thì khổ sở tìm tòi tin tức của anh khắp nơi nhưng sau khi thêm bạn tốt xong lại nhát gan không dám vào vòng bạn bè của anh.

Lúc đó quả thực là không dám, chỉ sợ mình lại có những suy nghĩ vọng tưởng.

Nhưng giờ cô không sợ nữa rồi.

Dù gì ngày mai cũng hẹn ăn cơm riêng, bây giờ mà vào vòng bạn bè xem chắc không sao đâu nhỉ?

Sau khi nhấp vào cô mới phát hiện Bùi Vị Trữ không phải người thích đăng bài lên vòng bạn bè.

Khác với Dương Đình và Trình Thương một ngày phải đăng ít nhất hai, ba bài, công khai cuộc sống cá nhân của họ trên mạng xã hội.

Đợt nào mà theo dõi show giải trí thì liên tục mắng mỏ là chuyện bình thường. Ngày nào không đăng thì chắc chắn tâm trạng có vấn đề hoặc đang chán nản.

Vòng bạn bè năm 2016 của Bùi Vị Trữ có một bài đăng lại, đó là một bài báo liên quan đến luật mà Tống Hi đọc không hiểu.

Xuống thêm nữa là năm 2015, cả năm cũng chỉ có hai bài, mà nội dung đều rất khó hiểu.

Năm 2014 thì không có động thái gì.

Thời gian vòng bạn bè nhảy luôn đến năm 2013, trong lễ hội mùa xuân, anh đã đăng một bức ảnh gia đình.

Lúc đó bà nội Bùi vẫn còn sống.

Bà ngồi trên xe lăn, bàn tay dính bột mì màu trắng đang gói sủi cảo, chắc là phát hiện ra gì đó nên bà mỉm cười dịu dàng nhìn vào ống kính.



Ba Bùi và mẹ Bùi cũng đang trải vỏ bánh để gói bánh bao.

Chị gái của Bùi Vị Trữ mặc một chiếc váy ngắn, vì trong nhà rất ấm nên không sợ lạnh, đôi chân vừa dài vừa trắng, chẳng qua miếng sủi cảo trong tay lại không được đẹp lắm, nó có hình tam giác!

Trong hình còn có những họ hàng khác.

Một gia đình đông người vui vẻ quây quần bên nhau, nụ cười luôn nở trên môi.

Bức ảnh cuối cùng trong chùm ảnh là ảnh Bùi Vị Trữ chụp với Bóng Tuyết.

Chú chó Samoyed đổi cái mũ đỏ loè loẹt thè lưỡi vui vẻ.

Chắc anh yêu gia đình lắm, động thái mới nhất trong WeChat cũng liên quan đến người nhà.

Cùng nhau đi du lịch, cùng nhau ăn cơm, cùng chơi bài...

Ngay cả Tống Hi cũng hơi thương cảm không dám nghĩ tới tin dữ khiến Bùi Vị Trữ vừa nghe xong đã vội vàng chạy về nước.

Bọn họ có bạn chung nên lúc lật xem ảnh có thể nhìn thấy biểu tượng nho nhỏ dưới góc trái.

"Biểu tượng trái tim" là yêu thích còn "Biểu tượng khung chat" là bình luận.

Trên "biểu tượng khung chat" có hiện lên con số bảy, Tống Hi rất tò mò không biết bọn họ đang nói gì dưới bình luận nên giơ tay ấn vào đó.

Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết mèo!

Vừa ấn xuống một cái đã ấn vào chỗ like cho Bùi Vị Trữ, cô sợ toát mồ hôi vội vàng thu hồi rồi vội vàng ra khỏi vòng bạn bè của anh.

"... Không nên xem thì hơn." Tống Hi tự nhủ.

Hạ Môn không phải một thành phố lạ lẫm đối với cô, ban đêm Tống Hi ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tỉnh lại trời đã sáng choang, mấy đám mây trắng trôi bồng bềnh trong gió nhẹ.

Cô lấy điện thoại bên gối lên xem giờ, tiện thể liếc xem WeChat.

Hôm qua cô không đăng bài lên vòng bạn bè, cũng không like hay bình luận cho bạn anh.

Thế nhưng trên thanh hoạt động lại có một vòng tròn nhỏ ghi số một.

Wifi ở khách sạn này không mượt lắm, liệu có phải hôm qua like cho Bùi Vị Trữ nhưng chưa xoá không?

Suy đoán này khiến cơn ngái ngủ của Tống Hi lập tức bay biến.

Cô gần như cố hết sức lấy lại bình tĩnh mở vòng bạn bè lên.

Đúng là có hoạt động thật, cũng đúng là liên quan đến Bùi Vị Trữ nhưng là Bùi Vị Trữ like cho cô.

Không phải bức ảnh kỳ nghỉ Quốc Khánh mà là ảnh tốt nghiệp đại học cô và bạn cùng phòng mặc đồng phục cử nhân.

Tại sao anh lại like cho cô?

Lẽ nào lúc hôm qua anh vẫn chưa ngủ, sau khi phát hiện cô like thì đáp lễ lại?

Hay là...

Tống Hi đỏ mặt.

Thời gian like là hơn mười hai giờ đêm, sao giờ đó mà Bùi Vị Trữ còn chưa ngủ mà chạy vào vòng bạn bè của cô?

Đồng hồ báo thức bất chợt vang lên.

Cô giật mình suýt nữa ném điện thoại đi.

Hôm nay phải đi làm nên Tống Hi không có quá nhiều thời gian nghĩ ngợi chuyện riêng. Cô vội vàng chỉnh trang ổn thoả rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó ngồi xe buýt đến điểm hẹn gặp đồng nghiệp ở Hạ Môn.

Vừa lao đầu vào công việc là bận suốt cả ngày.

Đến gần năm giờ chiều, Tống Hi hơi thất thần, tranh thủ lúc cấp trên ra ngoài hút thuốc, cô nhắn một tin cho Bùi Vị Trữ, nói hôm nay khả năng cô sẽ kết thúc công việc hơi muộn.

Chắc anh đang ở trên máy bay nên chưa trả lời lại.

Bên này, cấp trên của cô đã quay lại, tiếp tục phát biểu những chuyện chẳng hiệu quả nhưng lại không thể không nghe nên Tống Hi không có thời gian xem điện thoại nữa.

Đến lúc thật sự hết bận thì đã là tám giờ tối.

Chẳng biết những hạt mưa đã rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ từ lúc nào. Tống Hi nở nụ cười chuyên nghiệp tiễn cấp trên về, sau đó mới có thời gian cầm điện thoại trên bàn lên.

Bùi Vị Trữ đã nhắn lại.

[Tôi vừa xuống máy bay.]

[Cứ bận việc của cô đi, tối nay hết bận liên lạc lại cũng được.]

Nhìn thời gian thì thấy tin nhắn được gửi tới từ hai tiếng trước, Tống Hi hơi hốt hoảng, là cô thất hứa trước nên cũng không rụt rè nữa mà vừa đi ra ngoài tòa nhà văn phòng vừa bấm gọi anh.

Bùi Vị Trữ vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ: "Làm việc xong rồi à?"



"Bùi Vị Trữ, xin lỗi anh, bên tôi vừa mới kết thúc xong, anh chờ lâu thế đã đói chưa?"

Bùi Vị Trữ mỉm cười nói giờ này là vừa.

"Tôi đã đặt khách sạn cô đang ở rồi, vừa nãy đi một lượt thấy xung quanh có rất nhiều quán ăn, muốn ăn gì cũng tiện. Tống Hi, cô cũng biết chọn địa điểm ghê đấy."

Tống Hi không ngờ Bùi Vị Trữ sẽ nói vậy, cô ngẩn người mất một lúc.

"Có một cửa hàng được đánh giá khá tốt, ở ngay công viên Bạch Lộ, cô cần bao lâu để tới đây?" Bùi Vị Trữ hỏi.

Mưa bụi bay lất phất trong gió, Tống Hi đứng dưới đứng dưới mái hiên giơ tay vẫy một chiếc taxi: "Chắc sẽ bị kẹt xe, ít nhất phải hơn hai mươi phút."

Cô cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng Bùi Vị Trữ lại nói vậy thì tốt quá, giờ trông quán ăn đó đang rất đông khách, cô cứ đi từ từ, không phải vội, anh còn có thể tranh thủ thời gian đi xếp hàng.

"Bao giờ cô đến đây thì chúng ta cũng sắp có chỗ ngồi rồi."

Tống Hi cho rằng mình rất bình tĩnh nhưng sự nôn nóng của cô thật ra đều viết hết lên mặt.

Ngay cả bác tài xế cũng không nhịn được an ủi: "Trên con đường này có nhiều trường cấp hai, cấp ba tan học muộn, giờ lại đang là lúc tắc đường. Cô đừng lo, qua đoạn đường giao nhau phía trước thì sẽ thoáng hơn."

Khi Tống Hi chạy đến quán ăn đã là hơn nửa tiếng sau.

Quả đúng như Bùi Vị Trữ nói, ngoài cửa có đầy thực khách đang ngồi chờ, cô không nhìn thấy bóng dáng Bùi Vị Trữ, chắc anh đã vào trong ngồi rồi.

Đây là một quán ăn lâu năm ở Hạ Môn, do dân bản xứ kinh doanh.

Món ăn đặc sản ở thành phố biến tất nhiên không thể thiếu hải sản, có một dãy bể thuỷ tinh xếp ngoài cửa, phần trang trí không quá hoa lệ mà ngược lại có cảm giác mộc mạc, sạch sẽ.

Bùi Vị Trữ đã ngồi trong quán, anh mặc áo T-shirt màu trắng gạo trông rất nhẹ nhàng thoải mái.

Thấy cô tới, anh lập tức đứng dậy đón.

Tống Hi ngại ngùng nói: "Anh chờ lâu lắm rồi nhỉ..."

"Không lâu, tôi cũng mới vào thôi."

Bùi Vị Trữ dẫn Tống Hi đến bàn của bọn họ, còn lịch sự kéo ghế mời cô ngồi.

Trên bàn có hai ly nước anh mua ở bên ngoài.

"Gọi điện thoại hỏi Dương Đình thì cô ấy nói cô thích uống loại này."

Lần này Tống Hi đến đây mà chẳng mang gì cả, cô ngượng ngùng cầm ly hồng trà sữa lên, nói: "Cảm ơn anh."

Rõ ràng anh chu đáo như vậy, lại cười đùa với cô, mà cô chỉ đang trốn tránh trách nhiệm, nếu không thích thì cũng chỉ có thể quay về thủ đô tính sổ với Dương Đình.

Thế là nỗi lo lắng vì đến muộn đã dần dần vơi đi.

Cô bắt đầu cười nói hùa theo chuyện cười của Bùi Vị Trữ.

Đồ ăn trong quán thật sự rất ngon.

Ngồi đối mặt với anh, dù cho để ý hình tượng mà phải tém tém lại, không dám ăn quá nhanh nhưng Tống Hi vẫn rất vui vẻ.

Ngoài quán lúc nào cũng có người xếp hàng, bọn họ ăn cơm xong thì ngồi nói chuyện thêm khoảng mười phút, cảm thấy không nên ngồi chiếm chỗ thêm thế là quyết định rời đi.

Bùi Vị Trữ đi thanh toàn, lúc quay lại từ quầy thu ngân chợt thở dài một hơi.

Tống Hi đang nhét điện thoại và giấy ăn vào túi, thấy anh thở dài, tay cô cứng đờ, hoảng hốt ngước mắt lên.

Còn tưởng là động tác cất khăn giấy của cô quá keo kiệt khiến anh không nhìn nổi.

Không ngờ Bùi Vị Trữ nói anh nghe nói cô từng học đại học bốn năm ở Hạ Môn, cũng rất thích mỹ thực nơi đây, anh muốn ăn chút đặc sản địa phương nên mới chọn quán này.

"Nhưng bây giờ lại hơi hối hận rồi."

Tống Hi không hiểu: "Là.. Không hợp khẩu vị của anh sao?"

"Không, là tôi suy nghĩ không chu đáo."

Bùi Vị Trữ sóng vai ra khỏi quán ăn với cô, trong âm thanh huyên náo, cô chỉ nghe anh nói: "Thời gian trôi qua quá nhanh."

Bên ngoài đã ngừng mưa.

Đèn đường soi sáng kiến trúc và thảm thực vật ở trung tâm thành phố, những chiếc lá to bè đặc trưng của thảm thực vật phương Nam được nước mưa gội rửa sạch sẽ càng thêm xanh bóng.

Bùi Vị Trữ mỉm cười cúi đầu nhìn Tống Hi.

Ánh đèn lấp lánh trong đôi mắt trông giống như đường phố sau mưa, đen kịt lại ướt át.

"Tôi muốn hẹn cô đi chỗ khác tán gẫu hoặc uống gì đó, cô thấy sao?"