Cửa thang máy được làm từ kim loại tráng gương, phản chiếu khuôn mặt tràn đầy ý cười nhẹ nhàng của Bùi Vị Trữ.
Tống Hi nghĩ rằng anh chỉ đang nói đùa nên cũng chẳng suy nghĩ gì cả, cô bèn gật đầu đồng ý.
Không ngờ rằng mấy ngày sau đó, ngoài thời gian làm việc và ngủ nghỉ ra, gần như toàn bộ thời gian còn lại trong ngày cô đều ở bên cạnh Bùi Vị Trữ.
Có đôi khi sáng sớm không bận việc gì, bọn họ sẽ hẹn nhau đến vùng khác check in một quán ăn sáng trứ danh được nhiều người khen ngợi nào đó.
Chập tối sau khi kết thúc công việc lại cùng nhau ăn cơm, dạo chợ đêm.
Tống Hi dẫn Bùi Vị Trữ đi nếm thử món “Măng đất đông” bản địa, nói là “măng đất” nhưng thật ra nguyên liệu chính của món ăn này lại là “sá sùng.”
Bề ngoài của loài sá sùng này giống như giun đất, trông có vẻ rất đáng sợ.
Nếu đổi lại là Trình Thương, cho dù có đe dọa dụ dỗ đến cỡ nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ chẳng nếm thử nhưng Bùi Vị Trữ lại khác, anh là một người có tính cách rất hiền hòa, luôn bình tĩnh trong mọi tình huống.
Anh nhận lấy món “Măng đất đông” nếm thử hai miếng, sau đó cũng chỉ đánh giá một cách khách quan rằng mình không hợp với hương vị này lắm.
Bọn họ từng đến những danh lam thắng cảnh vô cùng náo nhiệt, cũng từng bước chân vào những hiệu sách yên tĩnh, gọi một ấm trà, sóng vai ngồi đọc sách đến hai ba tiếng đồng hồ.
Vào ngày thứ tư trong chuyến công tác của Tống Hi, công việc kết thúc tương đối sớm.
Cô gọi điện thoại cho Bùi Vị Trữ, biết anh cũng đang rảnh rỗi, thế là bèn mời anh: “Không phải anh nói muốn đến thăm trường học cũ của chúng tôi sao? Hôm nay đi nhé, thuận tiện dẫn anh đi xem mấy bé mèo hoang mà tôi và Dương Đình từng nuôi.”
Hai người gặp nhau ở khách sạn, sau đó đi bằng phương tiện công cộng, cuối cùng xuống ở sân ga gần với trường học nhất.
Tống Hi vô cùng hào hứng kể cho Bùi Vị Trữ nghe về những bé mèo này.
Năm đó lúc mèo hoang Mễ Mễ sinh được một bé mèo con, cô và Dương Đình đã vô cùng phấn khởi, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc vô bờ bến đó.
“Tôi cảm thấy giống như mình đã lên chức bà ngoại ấy.”
Bình thường các cô còn không nỡ mua một hộp kem có giá mười nhân dân tệ, toàn ăn mấy loại kem que có giá một đến hai nhân dân tệ mà thôi.
Vậy mà ngày hôm đó bọn họ lại lao vào cửa hàng thú cưng, nói với chủ cửa hàng rằng mình muốn loại thức ăn cho mèo đắt nhất, chứa nhiều chất dinh dưỡng nhất, thậm chí lúc trả tiền cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Lúc kể những chuyện này, cô tỏ ra vô cùng vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Sau đó cô lại tỏ ra lo lắng: “Không biết lứa đàn em sau này có chăm sóc tốt cho chúng nó không nữa.”
Khuôn viên trường học rợp bóng cây xanh, những cô cậu sinh viên bước ra từ trong căn tin đều mang theo vẻ mặt thỏa mãn.
Tống Hi chạy lên trước vài bước rồi quay đầu lại gọi anh: “Bùi Vị Trữ, mau đến đây, bình thường chúng tôi đều cho mèo ăn ở bên kia.”
Ráng chiều màu vỏ quýt bao phủ chân trời ở phía xa xa, ánh đèn rực rỡ cũng được bật lên.
Tống Hi lấy thức ăn đóng hộp cho mèo đã mua sẵn trong siêu thị từ trước ra, mở nắp hộp, ngồi xổm trước một bụi cây xanh tốt rồi gọi vài tiếng “Mễ Mễ”, “Mễ Mễ” nhưng mãi mà không nghe thấy tiếng đáp, cô quay đầu lại với vẻ hồn bay phách lạc: “Có khi nào chúng nó đã dọn đi chỗ khác rồi không?”
Một tiếng “meo” đột nhiên vang lên trong bụi cây.
Bùi Vị Trữ nhìn vào mắt Tống Hi, đôi mắt đó tựa ngôi sao nhỏ được thắp sáng, “chíu” một tiếng sáng ngời lấp lánh.
Cô lắc lắc chiếc hộp trong tay: “”Mễ Mễ, ở đây này, Tiểu Hoa cũng ở đây sao?”
Hai bé mèo tam thể chui ra khỏi bụi cây sum suê tươi tốt, kéo dài tiếng kêu làm nũng.
Dường như chúng nó vẫn nhớ Tống Hi, vô cùng thân thiết cọ trán vào tay cô.
“Bùi Vị Trữ, anh bhìn đi, nó chính là Mễ Mễ đấy, còn đây là Tiểu Hoa - con của Mễ Mễ này.”
Cô giống như đang giới thiệu một người bạn thân với anh vậy.
Bùi Vị Trữ nhìn thấy dáng vẻ vui mừng tinh nghịch đó của cô thì cũng mỉm cười theo.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay khẽ khàng gãi cằm bé mèo: “Này, Tiểu Hoa, bà ngoại của mày trở về thăm mày đấy.”
Có hai sinh viên nữ khác đứng bên cạnh cũng đang cầm thức ăn cho mèo, nhìn thấy hai người Tống Hi ở đây thì chần chừ mất một lúc, không bước đến.
Tống Hi chủ động chào hỏi bọn họ, nói rằng trước kia lúc còn học ở đây mình từng cho chúng nó ăn, lần này có dịp trở về nên đến thăm.
Một trong hai sinh viên nữ cười: “Yên tâm đi đàn chị, chúng nó được mọi người chào đón lắm, ngày nào cũng có người đến cho ăn đấy.”
“Chẳng trách lại mập lên cả rồi.”
Lúc chào tạm biệt Mễ Mễ, Tiểu Hoa và hai đàn em khóa dưới, một cô bé bế Tiểu Hoa lên, dùng chân của nó tạm biệt Tống Hi với Bùi Vĩ Trữ.
Rõ ràng bọn họ đã nghe thấy lời nói đùa của Bùi Vị Trữ, không ngờ sau đó còn nói: “Tiểu Hoa, tạm biệt bà ngoại và ông ngoại đi nào.”
Đột nhiên bị ghép thành một đôi, lỗ tai của Tống Hi cũng chỉ đỏ lên chút xíu mà thôi, cô vẫn còn có thể nói đùa với Bùi Vị Trữ: “Phải là hai bà ngoại mới đúng.”
Để ý thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của anh, cô mới bật cười, xua tay giải thích: “Không phải, không phải, không phải nói anh đâu, tôi nói tôi và Dương Đình ấy mà.”
Sau vài ngày tiếp xúc với nhau, có lẽ chính thái độ thân thiện của Bùi Vị Trữ đã khiến Tống Hi tin tưởng. Thử thách tì𝗆 t𝗿a𝓃g gốc, géc gô || T𝙍ÙM T𝙍U𝖸ỆN.VN ||
Cô không còn cẩn thận dè dặt như trước lúc đối mặt với anh nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi sững sờ bởi vì cô phát hiện ra, không biết bắt đầu từ khi nào, Bùi Vị Trữ đã bước chân vào cuộc sống của mình một cách chân thật đến thế.
Buổi tối bọn họ đi ăn mì Shacha*.
*Mì Shacha còn được gọi là mì sate hoặc sa tế, là một món mì phổ biến ở tỉnh Phúc Kiến phía Nam. Nó là một loại mì súp được làm bằng cách nấu súp sa tế làm từ nước sốt sa tế thêm giá đỗ, gan heo và các nguyên liệu phụ khác.
Tống Hi nói trước với Bùi Vị Trữ rằng mình sẽ mời bữa này, cô đưa anh đến quán mì, hào phóng gọi phần đặc biệt, thật sự rất có cảm giác xuống tiền không hề tiếc rẻ như đối với Mễ Mễ trước kia.
Cô gọi thêm đủ các loại đồ ăn kèm cho anh, thậm chí còn xúi giục anh: “Bùi Vị Trữ, anh có muốn thử thêm gan với ruột già lợn không? Hai thứ đó được nấu bằng nước mì này đấy, thật sự vô cùng vô cùng ngon luôn.”
Bùi Vị Trữ đều thuận theo ý cô: “Cô là người sành ăn, tôi nghe cô hết.”
“Anh có kiêng món gì không?”
“Không có.”
“Vậy tôi gọi cho anh nhé.”
“Được, làm phiền cô rồi.”
Thật ra cô cũng chẳng phải là người sành ăn gì cho cam, chẳng qua từng sinh sống ở đây suốt bốn năm, hơn nữa còn cực kỳ thích mì Shacha nên thật sự đã ăn rất nhiều lần, miễn cưỡng có thể xem như là khách quen.
Tô mì cô gọi cho Bùi Vị Trữ kia có rất nhiều đồ ăn kèm.
Cô đứng phía trước cửa sổ làm bằng kính lễ phép nói với chủ quán: “Phần này thêm tôm với hàu, à cho thêm một ít thịt nạc nữa, cháu cảm ơn ạ.”
Tống Hi nói với Bùi Vị Trữ: “Phần gọi thêm đó là của anh đấy. Không phải tôi keo kiệt với bản thân đâu mà là vì sức ăn của tôi không nhiều bằng anh, nếu gọi thêm nữa lại không ăn hết.”
Hai tô mì được bưng ra rồi đặt lên bàn, Tống Hi đăng một bức ảnh vào group “Nhóm 6 người vương giả game Murder Mystery”. Trình Thương là người đầu tiên trả lời:
[Giết tôi đi.]
[Đừng nói với tôi cái thứ trong mì đó là ruột đấy nhá!]
Sau đó Dương Đình cũng nhảy ra phân bua giùm món mì Shacha:
[Đúng là ruột đấy, ruột già.]
[Nói cho mà biết, ngon muốn chết luôn.]
[Không có lộc ăn.]
Ngay sau đó cô ấy mới phản ứng lại, tag hai người có tên giống nhau vào:
[@Yamal, @Yamal, hai người các cậu lại hẹn nhau ăn cơm hả?]
[Hâm mộ thật đấy.]
Tống Hi trả lời bạn thân, nói bọn họ quay về trường học thăm Mễ Mễ và Tiểu Hoa, mấy bé mèo rất khỏe mạnh, còn béo hơn trước đây.
Trong lúc cô nhắn tin, Bùi Vị Trữ đã kịp mua hai chai nước ngọt có ga, anh dùng dụng cụ chuyên dụng mở nắp chai ra, đặt một chai trước mắt Tống Hi rồi lại giúp cô cắm ống hút vào.
“Cảm ơn anh.”
Tống Hi giải thích lý do cô và Bùi Vị Trữ thường xuyên gặp nhau như thế này.
Cô cảm thấy Bùi Vị Trữ không quen thuộc với Hạ Môn lắm mà cô đã từng sống ở đây một thời gian khá dài, bây giờ lại ở cùng một khách sạn, gần như thế nên đương nhiên phải dẫn anh đi thăm thú chỗ này chỗ nọ nhiều hơn.
Vì thế cô vẫn luôn có ý thức trách nhiệm của một “hướng dẫn viên du lịch”, lúc ăn mì còn không quên thương lượng với anh.
“Bùi Vị Trữ, vé máy bay của anh là sáng ngày kia hả? Vậy chắc là không có thời gian đưa anh đi xe buýt hai tầng quanh đường Hoàn Đảo ngắm cảnh rồi, với lại chắc cũng chẳng có thời gian đến hòn đảo nhỏ xuyên biển rất nổi tiếng kia. Tối mai sau khi kết thúc công việc, chúng ta cũng chỉ có thể dạo quanh mấy địa điểm gần đây thôi, anh có thấy tiếc không?”
Sau khi hỏi xong, Tống Hi lại mở phần mềm chỉ đường trên điện thoại di động ra, lướt vài cái trên bản đồ, miệng nói thầm: “Còn có chỗ nào gần đây chưa đến nhỉ…”
Dáng vẻ đó của cô vô cùng nghiêm túc, thế là Bùi Vị Trữ bật cười: “Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tống đừng cảm thấy quá áp lực như thế, cũng đâu phải tôi chưa từng đến Hạ Môn lần nào chứ.”
“Anh từng đến đây rồi hả? Vậy sao mấy ngày trước anh không nói gì cả?”
Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tống không vui, vùi đầu ăn mì, không thèm để ý đến Bùi Vị Trữ nữa.
Cuối cùng Bùi Vị Trữ phải nói hết lời mới dỗ dành được cô: “Tôi chỉ ghé qua một lần thôi, đó là chuyện mấy năm trước rồi, tôi đi với chị tôi, lúc đó chị ấy thất tình nên muốn ra ngoài giải sầu.”
Tống Hi là một cô gái dễ đồng cảm lại mềm lòng, vừa nghe thấy “thất tình” thì chút giận dỗi vừa nãy tan biến trong nháy mắt.
Nhưng cô không khéo ăn nói nên chỉ có thể thốt ra một chữ “ôi” mang theo cảm giác bất lực khi đối mặt với đau khổ.
“Không cần phải như thế đâu, chuyện chị tôi thất tình là chuyện bình thường ấy mà, một năm cũng phải có ba lần năm lượt, đợi đến lúc cô gặp chị ấy sẽ biết ngay thôi.”