Giang Tùy hơi ngẩn người ra, đáy lòng có một chút cảm giác phức tạp.
Sợ động đến vết thương ở tay của anh, cô không dám cử động, gương mặt dán lên ngực anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã từng mơ về em chưa?”
“Ừm, rất nhiều lần.” Cánh tay trái Châu Trì siết lại, chậm rãi nói: “Có đôi khi mơ về lúc mới quen em, lúc đó em vẫn còn rất nhỏ, anh dắt tay em giống như dắt một đứa trẻ vậy.”
Lần đầu tiên gặp cô, ở trong con hẻm, vai đeo balo, đúng là một cô bé.
Giang Tùy an tĩnh dựa sát vào lòng anh, cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng và trái tim đang đập loạn nhịp của Châu Trì. Cô giơ tay lên, ôm lấy eo anh, không tự chủ được nói: “Em cũng đã từng mơ về anh, còn có căn gác của anh nữa, dì Đào và Tri Tri…”
Cô ở trong lòng anh nói, hơi thở nóng rực rơi trên da anh, mang theo âm mũi nhè nhẹ, giọng nói cùng ngữ điệu đêu giống như lúc trước hai người nói chuyện phiếm cùng nhau. Cảm giác thân thuộc này khiến cho Châu Trì cảm thấy rất thoải mái, cằm tì lên tóc cô, môi khẽ nhếch lên một chút, lời nói mang theo ý cười: “Tưởng là em chỉ mơ về anh thôi chứ, sao đến Tri Tri cũng có phần vậy?”
“…”
Vốn dĩ Giang Tùy muốn nói rằng mơ về Tri Tri chỉ là ngẫu nhiên thôi, nhưng những lời này còn đang trong cổ họng, liền đã nghe thấy Châu Trì cười.
Anh khẽ buông tay ra, cúi đầu nhìn cô.
Khoảng cách gần như vậy, Giang Tùy phát hiện vết trầy trên mặt anh càng đỏ hơn.
“Chỗ này của anh…” Cô giơ tay lên, ngón tay khẽ chạm tới: “Có phải anh về đã đi rửa rồi không?”
“Ừm.”
“Không thể để chạm nước được đâu.”
“Không cần để ý lắm.” Anh không mấy quan tâm đến vết thương nhỏ này, tầm mắt chăm chú nhìn cô, khóe môi khẽ động.
Giang Tùy nhìn vào mắt anh, ngừng một chút liền hiểu.
Anh không hỏi cô, nhưng ánh mắt đã thể hiện rất rõ ràng.
Muốn hôn.
Nồi canh trên bếp đang chuẩn bị sôi, nhiệt độ trên mặt Giang Tùy cũng dần dần tăng lên, đã không phải nụ hôn ở tuổi mười bảy mười tám, đối tượng cũng chỉ là người này, tại sao lại còn nhút nhát hơn trước kia.
Cô nghĩ một chút, cũng không còn xoắn xuýt nữa, tay đưa lên ôm cổ Châu Trì, kéo mặt anh hơi cúi xuống, sau đó chạm vào môi anh. Còn chưa kịp buông ra, thì thắt lưng đã bị anh giữ chặt lấy.
Châu Trì dường như không còn muốn bình tĩnh nữa, cúi đầu xuống hôn cô. Giang Tùy khẽ hé môi của mình, mờ mịt đáp lại anh.
Những ngày này, đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau như thế trong trạng thái thanh tỉnh, lúc đầu hai người còn rất thận trọng, chỉ dám liếm nhẹ cánh môi, một lúc sau mới hơi duỗi đầu lưỡi, liền chầm chậm trở nên kịch liệt.
Nồi canh đã sôi lên, tiếng nước trong nồi sôi ùng ục, phòng bếp nóng dần.
Hai người trằn trọc quấy rầy đối phương, thân ảnh cũng dần dính sát vào nhau.
Giang Tùy vùi mặt vào hõm vai Châu Trì, nhẹ nhàng thở dốc.
“Châu Trì, canh sôi sắp cạn rồi.” Cô nhỏ giọng nói, nhưng vẫn không buông anh ra. Châu Trì khẽ vuốt má cô, cúi đầu xuống nhìn: “Em đã biết nấu cơm rồi?”
“… Em còn biết làm thức ăn nữa.” Giang Tùy thành thật nói: “Nhưng mà mùi vị cũng không ngon lắm, còn cần anh chỉ bảo nhiều hơn.”
Châu Trì khẽ mỉm cười: “Ừm, không chết đói là được.”
Có lẽ vừa mới thân mật xong cho nên hai người dần dần thu hẹp lại khoảng cách, anh giống như trước kia, không tự chủ được đưa tay lên xoa đầu cô.
Sau đó cả hai người đều ngẩn ra một chút.
Trước kia lúc hai người giỡn với nhau, anh thường gọi cô là “nấm lùn nhỏ”, còn thích vò đầu cô, có khi Giang Tùy sẽ cười nói: “Bị anh vò đầu nên mới không cao lên được đó.”
Càng nói, anh lại càng thích vò, Giang Tùy liền chạy trốn, trong căn gác nhỏ, nháo một hồi không chạy đi đâu được lại ở một chỗ ôm nhau.
Động tác này với hai người mà nói có biết bao nhiêu ái muội.
Rõ ràng, cả hai người đều nghĩ về khoảng thời gian đó, quay sang nhìn nhau, Giang Tùy liền mỉm cười trước: “Sao anh lại già thế này nhỉ?”
Lông mày Châu Trì hơi nhướng lên, kéo cô ôm vào lòng: “Có phải em lại cao lên rồi không?”
“… Chắc được một centimet.” Giang Tùy đắng lòng trả lời.
Đến lúc ăn cơm, Châu Trì mới phát hiện ra Giang Tùy rất khiêm tốn, mấy món ăn cô nấu đều không tồi, canh còn có mùi vị rất đặc biệt. Bữa tối này, anh liền ăn không ít.
Ăn xong, Châu Trì chủ động nhận rửa bát nhưng Giang Tùy không khiến, cô qua đây nấu ăn là bởi vì anh đang bị thương, sao lại để anh đi rửa được.
Lúc Giang Tùy bận rộn trong phòng bếp, Châu Trì liền đứng một bên chờ.
Giang Tùy thu dọn xong xuôi, đang úp chén vào tủ, nghĩ tới chuyện gì, liền hỏi: “Em nhìn thấy trong tủ lạnh có rất nhiều rượu, đều một mình anh uống à?”
Châu Trì giật mình: “Anh mua nhiều thôi.”
Giang Tùy: “Sau này có thể uống ít một chút được không?”
Châu Trì gật gật đầu.
Giang Tùy lau bếp xong, giặt khăn lau sạch sẽ, nói: “Anh đi nghỉ ngơi đi, em đi về đây… À, đúng rồi, Tri Tri có đưa chìa khóa cho em, để em lấy trả anh.”
Châu Trì bước sát lại gần: “Đừng trả anh nữa, em giữ lấy đi… Tối nay em có việc à, đi vội vậy sao?”
Giang Tùy gật đầu: “Em còn việc công ty, hôm nay đáng lẽ phải tăng ca nữa, kết quả em lại đi về trước rồi, bây giờ phải về nhà làm.”
“Ở đây làm cũng được mà.”
“Thì tối em cũng phải đi về.” Giang Tùy biết thừa ý định của anh, mặt hơi đỏ lên một chút, giải thích: “Tài liệu ngày mai cần dùng em để ở nhà rồi.”
Châu Trì mím mím môi: “Vậy anh đưa em về.”
“Không cần đâu, anh còn bị thương, lái xe không an toàn.”
Châu Trì trầm mặc một lúc, hỏi: “Giờ này không dễ gọi xe, em lái xe được không?”
“Cũng được ạ.”
“Vậy lấy xe của anh đi đi.”
Giang Tùy: “Có tiện không?”
“Ừm.” Châu Trì đi ra phòng khách lấy chìa khóa đưa cho cô.
Giang Tùy hỏi: “Mai anh không lên công ty à?”
“Sáng anh đi, có chút việc.”
Giang Tùy cũng biết anh bận, nói: “Vậy sáng mai em mang xe qua cho anh.”
Châu Trì kéo tay cô, thấp giọng hỏi: “Tối mai em có sang không?”
Giang Tùy gật gật đầu: “Tan làm em tới.”
“Được.”
Châu Trì khăng khăng đòi đưa Giang Tùy xuống lầu, dắt cô đi lấy xe xong, nhìn cô lên xe đi về mới chầm chậm quay lên. Chân anh còn bị thương, đi bộ ít nhiều cũng ảnh hưởng, lúc cô ở đây, anh còn cố nhịn, làm như không có việc gì, bây giờ chân phải mới cảm thấy đau, bước đi cũng chậm lại, có hơi khập khiễng, nhưng trong lòng lại rất vui, một mình cười ngây ngốc trong thang máy, nhưng đến lúc đi vào đến phòng, mở cửa ra, nhìn thấy căn phòng trống rỗng liền cảm thấy có điểm mất mát.
Thật kỳ quái.
Những năm qua đều chỉ có một mình đi đi về về, nhưng hiện tại bởi vì có người ở lại, liền cảm thấy có chút không như vậy nữa rồi.
Buổi tối, Giang Tùy xong việc đã hơn mười giờ, mở wechat ra đã thấy Châu Trì nhắn tin tới.
“Xong việc chưa?”
Giang Tùy trả lời: “Vừa mới xong.”
Rất nhanh liền thấy tin nhắn trả lời: “Em có log QQ không?”
Giang Tùy ngẩn ra một chút, liền đăng nhâp tài khoản QQ trước kia, có một lời mời kết bạn mới, từ “ZC”
Avatar của anh vẫn không đổi, y như trước kia, là một cậu bé hoạt hình.
Giang Tùy nhấn chập nhận, liền thấy anh đang online.
Cô gửi một icon qua, khoảng hai phút sau mới thấy anh trả lời, là một icon “véo má”.
Giang Tùy mỉm cười, gõ một câu: “Anh mất thời gian tìm biểu tượng cảm xúc đấy à?”
Hộp thoại nhảy lên một tin nhắn mới.
“Ừ.”
Anh thừa nhận.
Giang Tùy lại muốn cười, nhưng khóe mắt hơi nóng lên, ở thời điểm này, cô thật sự cảm thấy hình như hai người chưa từng thay đổi gì cả, anh đã trưởng thành, nhưng trên người vẫn mang dáng vẻ như năm đó.
Năm lớp 11, hai người nói chuyện trên QQ, một người ở trên lầu, một người ở dưới lầu, cô gọi anh xuống lầu ăn cơm, anh nói không xuống.
Cô lại to gan hỏi một câu: “Cậu chuẩn bị bỏ đói bản thân đó à?”
Anh đáp: “Phải.”
…
Giang Tùy không biết Châu Trì có còn nhớ những chuyện này hay không.
Anh lại gửi tới một tin nhắn mới: “Tường của em anh không vào được.”
Giang Tùy trả lời: “Em không dùng nữa từ lâu rồi.” Ai còn dùng QQ mấy đâu? Thật ra hồi một hai năm mới lên đại học, vẫn còn có người viết status trên QQ, sau đó cũng không còn ai dùng nữa, hồi trước Giang Tùy hay lưu ảnh lên trang cá nhân QQ, sau đó cũng xóa rồi.
Cô lại gõ một câu: “Em xóa hết ảnh rồi, chẳng còn gì đâu.”
Châu Trì: “Tin nhắn của anh cũng mất rồi?”
Trước khi sử dụng mạng nội bộ, anh có viết lên tường của cô một lần.
Câu này khiến Giang Tùy ngừng lại một chút.
Sau đó, cô thành thực trả lời anh: “Vẫn còn.”
Đợi vài giây, anh lại nhắn tới vài chữ: “Vậy đủ rồi, em ngủ sớm đi, ngày mai gặp.”
Giang Tùy gửi cho anh một icon chúc ngủ ngon.
Anh đáp: “Giang Tùy, ngủ ngon.”
Giống y chang trước kia, lúc này, anh không gọi cô là “A Tùy” nữa.
Nhìn một lúc lâu, trong lòng Giang Tùy dần nóng lên, ý thức được rẳng, anh cũng giống như cô, không hề quên gì cả.
Đại khái là cách nhau một màn hình máy tính, Giang Tùy dường như mạnh dạn hơn trước kia, không biết trong đầu nghĩ cái gì, liền gửi một icon nụ hôn sang, sau đó offline, tắt máy tính, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Châu Trì nhìn vào icon của cô gửi một lúc lâu, cúi đầu mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tùy lấy xe của Châu Trì đi, đến công ty của anh thì dừng lại, lúc đi ra ngoài liền phát hiện có vài người trẻ tuổi nhìn cô, nam có nữ có, rõ ràng đều là người làm việc ở chỗ này.
Giang Tùy đột nhiên nghĩ ra, bọn họ chắc đều làm ở công ty Châu Trì, nhận ra xe của anh.
Vừa mới nghĩ đến xong, liền nhìn thấy Tri Tri từ tòa nhà B chạy tới, quả nhiên nhìn thấy cậu cùng mấy người kia chào hỏi.
Nghĩ rằng Giang Tùy lái xe từ căn hộ của Châu Trì qua, Tri Tri cười gian xảo gọi: “Chị.”
Giọng của cậu lớn vô cùng, mấy người bên kia đều bị tiếng gọi này mà quay lại, trong lòng đều hiểu ra, lại vô cùng kinh ngạc: “Châu tổng nhỏ lại có cháu gái lớn thế này sao?”
Chỉ có Tri Tri vẫn không hay biết gì: “Hôm qua chị ở cùng với cậu nhỏ em đấy à?”
Mấy ánh mắt bên cạnh lập tức trở nên hoang mang, một lời khó nói hết.
Giang Tùy lập tức đưa chìa khóa cho Tri Tri, quay người đi thẳng: “Chị không muốn nói chuyện với em nữa.”
Tri Tri: “…”
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy lại tăng ca, bảy giờ hơn mới từ công ty trở về. Lúc đến căn hộ, Châu Trì đã nấu cơm xong.
Giang Tùy thực sự bái phục anh, không hiểu sao anh chỉ dùng tay trái mà có thể làm được bốn món mặn và một món canh, dù sao cô ăn cũng rất ngon miệng. Lúc cô uống canh, Châu Trì đã ăn xong hết, ngồi đối diện nhìn cô, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại chưa mở lời.
Sau đó, Giang Tùy rửa bát, Châu Trì cũng đi theo vào, Giang Tùy nói anh đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, anh cũng không ra, cả người dựa vào cánh tủ lạnh, trước sau như một chăm chú nhìn cô, không biết đang nghĩ cái gì.
Giang Tùy quay đầu nhìn anh: “Sao thế, anh muốn nói cái gì à?”
Châu Trì mím mím môi, đứng dậy đi qua, hỏi: “Hay là mình sống chung đi.”
“…”
Sống chung sao?
Có chút bất ngờ, Giang Tùy rõ ràng ngẩn người một chút, nghĩ nghĩ một hồi mới nói: “Sống ở đây à?”
“Chỗ này có hơi nhỏ,” Châu Trì nói: “Còn một căn khác, cũng ở bên khu mới, vẫn chưa dẫn em đi xem… hay là, anh bảo Tiểu Trần tìm vài căn khác, rồi em chọn một căn nhé?”