*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Tùy lắc đầu: “Không cần đâu, có một căn là được rồi, không cần phải chọn đâu.”
Châu Trì: “Em đồng ý rồi?”
Giang Tùy nhìn anh: “Vừa rồi anh tập trung suy nghĩ cái này đấy à?”
Châu Trì gật gật đầu.
Giang Tùy nhất thời câm nín.
Nói thật thì, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ qua, cũng không ngờ tới hôm nay Châu Trì đưa ra đề xuất này.
Đại khái để xem trong lòng cô nghĩ gì, Châu Trì chậm rãi nói: “Anh cảm thấy thời gian ở cùng với em quá ít, cho nên muốn nhiều hơn một chút.” Anh liếm liếm môi: “Nếu em cảm thấy không tốt, thì…”
Nghe ra giọng nói của anh có điểm mất mát, Giang Tùy ngắt lời anh: “Không phải không tốt, chỉ là có hơi đột ngột… còn có, ừm, dọn nhà các thứ cũng đâu phải dọn liền được, còn phải thu dọn này kia, có hơi rắc rối, đúng không?”
“Cũng không rắc rối.” Châu Trì nói: “Anh qua dọn cùng với em, nhanh lắm.”
“…”
Châu Trì kéo cô sát lại gần: “Hai người sống sẽ náo nhiệt hơn một chút, em nói phải không?”
Vết thương trên mặt anh vẫn chưa đỡ hơn, lông mày hơi rủ xuống, Giang Tùy có chút cảm giác không nói thành lời, cảm thấy hình như anh đang làm nũng, khiến người ta không thể chối từ.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, đồng ý với anh, nói: “Vậy đợi vết thương của anh khỏi rồi mình dọn.”
Châu Trì đương nhiên không có ý kiến, khóe môi cong lên: “Đợi anh cắt chỉ thì dọn nhé.”
Giang Tùy gật đầu: “Được.”
Giang Tùy vốn nghĩ vết thương của Châu Trì phải hơn chục ngày mới được cắt chỉ, ai ngờ chưa tới một tuần sau anh đã âm thầm trốn đến bệnh viện một mình.
Trước đó Giang Tùy không hề hay biết gì, cả ngày thứ sáu cô đều bận, buổi chiều còn họp hành, lúc được nghỉ, liền nhận được tin nhắn hình ảnh của Tri Tri, kèm theo mấy chữ: “Phúc lợi hôm nay.”
Giang Tùy mở bức hình ra, nhìn thấy Châu Trì một thân tây trang giày da ngồi đó, bối cảnh hình như trong phòng họp, trong tay anh còn cầm một tập văn kiện, vô cùng đẹp trai.
Tri Tri lại chat thêm một câu nữa: “Em chưa bao giờ họp một cuộc họp lâu như vậy, hôm nay anh rể em chính là một boy lạnh lùng hung ác, cảm giác bị tổn thương, hu hu hu.”
Đối với trò mèo của cậu, Giang Tùy đã sớm thuộc lòng rồi, chẳng thèm nói gì cả, liền gửi sang một cái hồng bao.
Chưa tới một giây, hồng bao đã bị lụm mất.
(Wechat có tính năng phát hồng bao, ví dụ trong 1 nhóm chat mình gửi 1 cái hồng bao đi thì mọi người trong nhóm sẽ tranh nhau nhặt hồng bao đó, ai nhanh sẽ được. Mấy cái app của TQ rất hay, hầu như đều phát hồng bao được, cho nên mỗi khi tết nhất mọi người cũng thường hay phát hồng bao app. Mình hiểu nôm na là vậy nên giải thích nôm na cho mọi người nắm thôi nha ko biết có chính xác hết ko nữa )
Tri Tri gửi sang một cái icon tự chế: cười hộc máo mồm.
Giang Tùy vừa buồn cười vừa cạn lời, không thèm để ý đến cậu nữa, chăm chú ngồi nhìn bức ảnh một lúc lâu, sau đó lưu lại vào trong điện thoại.
Xem ra, anh cũng vừa mới họp xong, chắc là cũng rất bận.
Những ngày này, bọn họ đều gặp nhau vào buổi tối, có hai lần hẹn nhau đi ăn trưa, kết quả đều không gặp được, may sao thời gian buổi tối đều tương đối phù hợp, gần đây Giang Tùy đều bận đến khoảng bảy giờ hơn, Châu Trì cũng ở công ty đến tầm đó rồi chạy qua đón cô về.
Giang Tùy còn đang nghĩ tối nay chắc sẽ xong việc được về sớm, ai ngờ có một kế hoạch mà bên kia không hài lòng, nguyên đám lại phải ở lại tăng ca đến tối muộn.
Giang Tùy gửi tin nhắn báo cho Châu Trì, anh tựa hồ vẫn đang bận, không cùng cô nói nhiều, nhắn lại một chữ “Được”, kèm thêm biểu tượng “xoa xoa đầu” mà anh vẫn hay dùng.
Hơn chín giờ tối, mọi chuyện cũng tạm ổn, bên ngoài trời sớm đã tối đen. Giang Tùy cùng vài đồng nghiệp xuống lầu, chạng vạng tối trời mới đổ một cơn mưa, nhiệt độ giảm xuống, bước ra ngoài cửa liền cảm thấy lạnh chun vòi.
Có đồng nghiệp nam có nhã ý đưa cô về, Giang Tùy từ chối, nữ đồng nghiệp bên cạnh mỉm cười: “Ây, người ta có bạn trai tới đón, ai cần anh bận tâm.”
Giang Tùy quay đầu nhìn, liền thấy Châu Trì đã đứng ở đó.
Anh đứng bên cạnh cột đèn phía xa, hình như đã đến được một lúc, điếu thuốc trên tay còn đang cháy dở, Giang Tùy nhìn anh vài giây, anh cảm nhận được, liền dụi điếu thuốc ném vào thùng rác, bước tới.
Giang Tùy chào tạm biệt đồng nghiệp, cũng bước tới hướng anh.
Chỗ này ánh sáng không được tốt, mơ mơ hồ hồ, Giang Tùy không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt anh, nhưng cô vừa đến gần, anh đã vươn tay kéo cô lại, ôm vào trong lòng.
Giang Tùy ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
“Lại hút thuốc rồi…”
Châu Trì cười nhẹ: “Mới hút được có nửa điếu.”
Giang Tùy thấy hơi lạnh trên quần áo anh phả ra: “Anh đợi lâu chưa, em đâu có bảo anh phải đi đón em đâu.”
Cô không nhắn tin kêu anh đi đón mà.
“Đâu có định đi đón em đâu.” Châu Trì nói: “Anh đi tản bộ thôi mà, ai ngờ đi có mấy bước mà đi tới đây luôn.”
“…” Giang Tùy nghe anh nói có chút buồn cười.
Châu Trì tựa cằm lên đỉnh đầu cô, thì thầm: “Tối nay đến nhà em đi, mai dọn đồ rồi đi với anh luôn nhé, thế nào?”
“Hả?” Giang Tùy ngẩn người.
“Anh cắt chỉ rồi.” Châu Trì đứng thẳng người dậy, tay vẫn nắm eo cô, thấp giọng giải thích.
Giang Tùy kinh ngạc: “… Hôm nay anh đi cắt à?”
Sao vội như vậy?
Không phải nói vết thương ở chân hồi phục chậm sao?
Châu Trì nói: “Anh đi từ trưa rồi.”
“Miệng vết thương đều khỏi rồi à?”
“Đại khái thế.” Châu Trì nói.
Giang Tùy hỏi: “Không phải anh cố ý mau chóng đi cắt chỉ sớm đấy chứ?” Cô nghiêm túc nhìn anh.
Châu Trì thừa nhận: “Ừ, nhưng mà bác sĩ cũng đâu có nói không thể cắt.”
Giang Tùy nhíu mày: “Sau này không được như vậy nữa.”
“Ừ.” Anh trả lời, ngừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Tối nay đến nhà em nhé, được không?” Anh vừa mới hỏi câu này xong, giờ lại hỏi lại lần nữa, vừa hỏi vừa kéo kéo tay Giang Tùy.
Hình như do ở bên ngoài quá lâu, cho nên lòng bàn tay anh cũng lạnh.
Giang Tùy có thể không đồng ý được sao?
Cô hỏi: “Vậy anh có cần về nhà lấy quần áo không?” Nhà cô chắc chắn chẳng có quần áo để anh mặc.
“Không cần.” Nụ cười trên mặt anh rất rõ ràng: “Trong xe anh có mang theo rồi.”
“…”
Anh chuẩn bị quá chu đáo đến nỗi cô cạn lời.
Giờ này, đường phố vô cùng thoáng đãng, không hề gặp tình trạng tắc đường.
Xe chạy đến cổng tiểu khu của Giang Tùy liền dừng lại, cô mở cửa đi xuống siêu thị nhỏ ở gần đó, mua một đôi dép nam đi trong nhà và bàn chải đánh răng mới, sau đó xe chạy thẳng xuống tầng hầm, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu, trong tay Châu Trì cầm mấy món đồ, một bên là túi của Giang Tùy, một bên là một túi giấy màu trắng, đựng quần áo của anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Châu Trì tới nhà của Giang Tùy, nhưng là lần đầu tiên anh ngủ lại đây.
Vừa bước vào nhà, anh liền thay đôi dép mới, cởi áo khoác và cà vạt ra, tự nhiên giống như nam chủ nhân vậy, rất thuận tay treo quần áo trên móc quần áo trên lối đi, thân trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đi tới đi lui trong nhà, Giang Tùy đi làm cái gì, anh cũng bám theo nhìn.
Giang Tùy đi vào bếp đun nước, anh cũng đi theo.
Giang Tùy quay đầu nhìn, anh đứng dựa người vào khung cửa, cả người toát lên dáng vẻ lười biếng, hai nút áo ngực phanh ra, cũng không biết đang nhìn cái gì, tầm mắt chạm phải ánh nhìn của cô, đôi mắt đen thẫm, môi nhàn nhạt cười, tâm tình có vẻ rất tốt.
Giang Tùy bị anh nhìn đến phát ngại, nói: “Em nấu một chút cháo để lát ăn, anh đi tắm trước đi, được không?”
“Được.” Châu Trì sảng khoái đáp ứng, sau đó quay người đi vào phòng vệ sinh.
Căn nhà cũng tương đối rộng rãi, nhưng do bố trí phòng, cho nên phòng vệ sinh không lớn, còn ngăn cách ra, diện tích phòng tắm tương đối nhỏ.
Bình thường Giang Tùy chỉ có một mình dùng vẫn ổn, nhưng Châu Trì cao, cơ thể so với cô lớn hơn rất nhiều, lúc anh bước vào trong nhìn có hơi chật chội.
Anh cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen sau đó chỉnh về nước nóng, nhìn giá để mỹ phẩm bên cạnh, đều là đồ con gái dùng. Châu Trì cũng không để ý lắm, sử dụng sữa tắm và dầu gội đầu của cô, mùi thơm nhẹ nhàng, ngửi rất thích.
Anh lại nhìn nhãn hiệu một chút, dự định đổi lại bộ ở nhà đã chuẩn bị cho cô.
Giang Tùy từ phòng bếp đi ra, đổi bình nước để trên bàn, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, một lúc sau liền ngừng lại, sau đó nghe thấy tiếng Châu Trì gọi cô.
“A Tùy?”
Có chút mơ hồ không rõ.
Giang Tùy đứng ngoài cửa: “Sao thế?”
Châu Trì cách một cánh cửa hỏi cô: “Anh dùng khăn tắm được không?”
“Được, anh dùng đi.”
Giang Tùy cũng không nghĩ nhiều, đi ra ban công thu quần áo.
Một lúc sau, lúc cô nghe thấy tiếng mở cửa liền quay người lại, tay đang cầm móc áo dừng lại ở không trung.
Vốn nghĩ anh lấy khăn tắm để lau người, ai ngờ người này căn bản đâu có cần lau, anh lấy khăn tắm của cô quấn quanh eo, nửa người trên để trần đi ra, rất thu hút ánh nhìn. Anh bước một bước, khăn tắm cũng lắc lư theo.
Châu Trì bước tới sofa, cúi xuống lấy quần áo ra khỏi bọc giấy. Giang Tùy ngơ ngác nhìn, nhớ đến cảm giác năm ấy lần đầu tiên nhìn thấy anh sau khi tắm. Châu Trì lấy quần áo xong, quay về phòng ngủ, liền thấy Giang Tùy vẫn đang ngơ ngẩn ở ngoài ban công.
Anh còn tưởng cô vẫn ở trong bếp.
Kết quả bị cô nhìn thấy thế này, nhưng anh cũng chẳng cảm thấy gì cả, đường đường chính chính để cô nhìn, mà người xấu hổ ngược lại lại chính là cô.
Mặt cô đỏ lên rõ ràng, chỉ chỉ vào trong phòng, sau đó quay đầu tiếp tục thu quần áo.
Châu Trì nhìn cô một cái, mỉm cười mở cửa vào phòng.
Giang Tùy thu dọn quần áo xong, liền hơi hé hé cửa sổ ban công ra một chút, đứng bên cạnh gió thổi vào có hơi lành lạnh, cảm giác không nóng đến thế.
Cô đi vào phòng ngủ, đến cửa liền dừng lại, vạn nhất nhìn thấy anh không mặc gì thì có phải sẽ xấu hổ chết mất không?
Giang Tùy không đi vào nữa, lấy quần áo và khăn tắm đi tắm trước vậy.
Tắm xong, cô mặc quần áo xong xuôi, sấy khô tóc rồi mới ra ngoài.
Phòng khách không có ai cả.
Giang Tùy đi vào phòng ngủ, thấy thân ảnh cao lớn đang đứng bên cạnh giường. Anh mặc một chiếc áo Tshirt khá rộng cùng với quần dài, trong tay đang cầm một quyển sổ.
Giang Tùy hơi giật mình.
Cô quên mất cái này.
Năm đó không cho anh xem, kết quả tối qua mới thu dọn đống đồ cũ liền nhìn thấy, sau đó đem bỏ trên bàn cạnh giường ngủ, ai biết hôm nay anh lại qua đây ngủ đâu.
Đã qua rất lâu rồi, quyển sổ phác họa đã cũ, trang giấy bên trong hơi ngả màu vàng, một vài nét chì cũng đã mờ đi không ít, tối qua Giang Tùy có ngồi tô lại, nhưng cũng không hiệu quả là bao.
Châu Trì đã lật tới trang cuối cùng, tận mắt nhìn thấy bức ảnh gọi là khỏa thân kia.
Năm đó anh rất tò mò, không biết cô đã vẽ anh thế nào, nhưng cô nhất định không để anh nhìn thấy, anh cũng không muốn miễn cưỡng cô, chính mình tưởng tượng hết bao nhiêu ngày.
Không ngờ cô ấy vẽ mình như vậy.
Suy nghĩ về tình cảnh lúc đó, Châu Trì không tự chủ được muốn cười.
Thời gian đó hai người bọn họ còn chưa mấy quen thuộc, cô vẫn là một cô gái nhỏ, đứng ngoài cửa nhìn anh, mặt đỏ như gấc, nhưng mắt không hề chớp tí nào.
So với hiện tại lợi hại hơn rất nhiều.
Giang Tùy thu hết biểu hiện của anh vào mắt, cô bước qua, giật lấy quyển sổ trong tay anh, sau đó đặt trở lại ngăn kéo bên cạnh giường ngủ.
“Đừng xem nữa.”
“Ừm, anh xem hết rồi.”
Châu Trì cong mày, cố gắng thu liễm lại biểu tình trên mặt. Anh bước lại gần Giang Tùy một bước, quay sát cô hai giây, nhịn không được lại cười, ánh mắt cũng sáng lên một chút.
“…”
Giang Tùy không hiểu có gì đáng cười ở đây hết.
“Em đã nói với anh rồi, có mặc quần mà.”
Châu Trì thấp giọng ừ một tiếng, chầm chậm thu lại nụ cười trên mặt, mí mắt hơi rủ xuống, sau đó Giang Tùy nghe thấy một câu nói cợt nhả từ miệng anh: “Giờ anh không mặc quần này, em muốn xem không?”
“…” Anh hào phóng không kiêng dè, khiến Giang Tùy á khẩu.
Đôi mắt anh vẫn cong lên, lại cười một tiếng, kéo Giang Tùy qua ôm vào lòng: “Có phải em quên rồi không? Anh đã sớm nói với em rồi, anh có thể cởi mà.”
Anh cúi đầu xuống hôn cô, hôn chưa được bao lâu đã không thể nhẹ nhàng nữa, mãnh liệt đem cô đẩy lên giường.
Giang Tùy bị anh hôn đến không nói thành lời.
Qua một lúc sau, Châu Trì đè lên người cô thở dốc, Giang Tùy nhẹ nhàng liếm cổ anh, tay phải anh tự cởi quần của mình, đột nhiên cảm thấy bên tai một mảng nóng rực.
Giang Tùy đỏ mặt, áp sát tai anh, nhỏ giọng nói một câu.
Châu Trì cứng người lại, ngước lên nhìn. Mắt anh đã đỏ lên, nhìn cô hai giây, đầu cúi thấp xuống, nhẹ nhàng cắn mút bả vai cô: “… Em cố ý, có phải không?”
Giang Tùy phì cười, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc ngắn đen nhánh của anh.