Trước kia Hiền và Nhật quen nhau cả hai miệng đều kín như bưng, nếu không tinh ý Bảo cũng không phát hiện ra, có điều khi đó chính chủ chưa lên tiếng nên Bảo cũng không tiện nhiều chuyện, sau đó không biết vì chuyện gì hai người này liền tan rã trong im lặng, mãi đến sau này khi hai đứa cùng trọ chung phòng, nhìn không nỗi bộ dạng mất tin thần của thằng bạn thân Bảo mới đánh tiếng hỏi thăm, tỏ rõ bản thân biết lý do sao Nhật hay mất tập trung mỗi khi rỗi rảnh.
Nghe Bảo nói ra đúng ngay tâm sự trong lòng, ban đầu Nhật có hơi bất ngờ, nhưng rồi liền hiểu cũng không phải do bản thân cậu sao? Nhiều lần Nhật cũng muốn gặp mặt ai đó để nói một câu dứt khoát nhưng còn một bước cuối cùng cậu lại không có can đảm bước ra, đến nỗi trãi nhiều năm rồi, phần tình cảm đó không những không buông xuống được ngược nó lại dày vò tinh thần cậu thê thảm. Nếu mãi đeo cái mặt nạ dửng dung kia như đối diện với mọi người thì sao cậu chịu nổi cho nên trước mặt Bảo, tất cả xúc cảm ấy cậu không che giấu mà thể hiện chân thực.
Nhờ có Bảo che lấp dời lực chú ý cho nên Mai không nhận ra biểu hiện khác thường của hai người kia, tính khí Nhật thâm trầm xa cách, Mai tự giác chọn đi cùng xe với Bảo, hai người kia từng là bạn cùng lớp sẽ không có vấn đề gì nên thoải mái nói ra.
- Tớ đi chung xe với Bảo, cậu đi chung với anh chàng kia nhá.
Nghe Mai nói xong, Bảo hưởng liền hưởng ứng, cảm thấy nhân cơ hội hai người kia nên nói chuyện rõ ràng, Bảo nói.
- Quyết định vậy đi.
Lại nói nhỏ vào tai Nhật – Tranh thủ nói chuyện rõ ràng một lần đi!
Rồi trở lại xe mình ngồi lên, đưa tay trái vỗ vỗ yên phía sau hất cằm tươi cười nói với Mai.
- Đã sẵn sàng, chờ người đẹp yên vị thôi.
Đang còn chần chờ, Hiền không ngờ cái người đang ngồi trên xe đằng kia đến bên cạnh mình lúc nào, giọng nói trầm khan cất bên tai.
- Ngoài cái túi này còn cái nào nữa không?
Giật mình, Hiền bối rối đáp – Hết rồi.
Nhật không nói dư thừa thêm câu nào, chỉ bảo – Đi thôi.
Trước khi đi, Mai gọi cho Linh xác nhận lại địa điểm thì nghe Linh nói chuyến dã ngoại này phải thay đổi, nghe thấy Mai hỏi.
- Sao đột nhiên lại đổi…
Nghe vào tai mọi người thầm nghĩ cuộc gặp gỡ xem như xong rồi, lại không ngờ nghe xong điện thoại Mai giải thích, giọng điệu pha chút nuối tiếc.
- Có mấy bạn không kịp hội ngộ mà thời gian thì lại ngắn cho nên mọi người quyết định gặp gỡ tại một quá cà phê, chỉ là đồ ăn thức uống đều chuẩn bị sẵn hết rồi cho nên trước tiên ra công viên ngồi chơi một chút cho thoải mái, địa điểm là Thảo cầm viên, nơi đó rộng rãi, thoáng mát, nếu hứng thú thì đi dạo nhìn ngắm thú vật cũng không tệ.
Nghe vậy mọi người đều cùng gật đầu, cũng được, đi thôi.
Thảo cầm viên.
Trong lúc chờ hai người con trai đem xe vào bãi đỗ, Mai gọi điện cho Linh thì biết được Linh cùng vài người nữa đến trước rồi, đang ngồi đợi phía nhà chòi lá gỗ.
Gửi xe xong Bảo sóng bước cùng Nhật đi ra, Thấy hai cô gái đang đứng đợi bọn họ Bảo hô lên.
- Sao rồi?
- Nhóm Linh đến rồi, đang đợi bên trong.
- Ồ!
Hai thanh niên tỏ rõ khí khai đàng ông, cho nên hai cái túi to hai thanh niên phân nhau cùng xách.
Trong chòi lá có mấy người ngồi bên trong, có nam có nữ, mà người Hiền quen biết duy chỉ có Linh. Tới nơi cô gật đầu chào mọi người một một lượt, Mai thì có quen biết vài người nên chào hỏi cũng nồng nhiệt hơn.
Linh đứng lên giới thiệu đám bạn bè với mọi người, Mai thấy Hiền còn hơi câu nệ nên thay cô giới thiệu bọn họ với mọi người.
Chào hỏi xong mọi người cùng ngồi xuống vừa hỏi thăm nhau vừa đem thức ăn bày lên bàn gỗ, Linh nói.
- Còn hai người nữa nhưng tới trưa mới tới được, lúc đó tụi mình gặp họ ở quán cà phê.
Mọi người gật đầu cười.
Tính cách Bảo năng nổ, rất nhanh hòa đồng cùng câu chuyện với mọi người, duy chỉ có Nhật ai hỏi tới thì gật đầu hay trả lời vài câu.
Không biết hữu ý hay vô tình, mà chỗ ngồi của Nhật và Hiền lại bên cạnh nhau càng khiến cả hai đè nén cảm xúc bản thân đến nóng nảy dẫn đến nhiều lần cùng thất thần.
Thấy vậy Linh trêu ghẹo Hiền.
- Ế, sao trông cậu như người bị cướp mất hồn vậy Hiền?
Bị chỉ đích danh hơi ngớ người, sau đó Hiền vội lấp liếm qua loa – Do thiếu ngủ ấy mà…
Lúc này Mai chen vào nói.
- Lúc tớ tới đón Hiền, cậu ấy còn đang ngủ đấy!
Mọi người cùng òa lên nói làm gì mà tối ngủ trễ vậy?
Hiền còn đang lúng túng thì Mai giải thích thêm – Cậu ấy không giống chúng ta vẫn còn đi học, mỗi ngày cậu ấy đều phải sớm hôm thức giấc vì kế sinh nhai…
- Ồ, giống mình nè – Một người tên Mỹ nói – Hiện tại mình làm thu ngân cho siêu thị Copmart, ca trực hôm nay của mình là sáu giờ chiều – Mỹ cười ha ha rồi nói tiếp – Cho nên lát mọi người đi uống cà phê mình xin kíu trước, phải ngủ một chút mới có tinh thần cho buổi tối làm việc.
Sau đó lại thêm vài người cũng nói bản thân không học đại học, người thì vừa đi làm vừa học, người thì phụ giúp công ty gia đình, vâng vâng và vâng vâng, nói chung rào cản xa cách được kéo gần lại, cuộc trò chuyện cứ thế mãi luyên thuyên.
Đến trưa cả nhóm hẹn đến quán cà phê, Hiền lấy cớ hơi mệt muốn về trước nghỉ ngơi. Nhật lấy lý do mình làm tài xế cho Hiền nên cũng tách ra. Mai chưa muốn về nên Bảo ở lại bồi cùng cô bạn.
Về tới nhà, Hiền nói cảm ơn và không có ý mời khách vô nhà uống chén nước.
Thấy vậy, ánh mắt Nhật có chút tối tăm, đè xuống sự bực mình cậu nói – Bạn bè, không mời tớ một ly nước mát sao?
Mặc dù trong lòng muốn hỏi Nhật câu hỏi kia nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của ai kia cả ngày nay nên Hiền dằn xuống, cảm thấy điều đó không cần thiết nữa, ai biết nghe được ai đó trách móc là mình vô tâm.
Nhìn thân ảnh ai đó không nhúc nhích muốn đi, bên ngoài trời gay gắt nắng, cụp ánh mắt, Hiền xoay người mở khóa cổng mời khách vào nhà.
Chốt cửa cổng không khóa, Hiền tiếp tục vào nhà mở khóa cửa nhà, nói Nhật ngồi đợi cô một chút đem nước lên cho.
- Tớ muốn đi vệ sinh một chút – Nhật nói.
Hiền hơi luống cuống trả lời – À, phía sau, bên tay phải.
Trong lúc Nhật đi vệ sinh, Hiền cởi bỏ áo khoát ngoài treo lên giá móc trong phòng mình, lại bồn rửa chén tát nước rửa mặt đỡ khô nóng rồi mới cầm chai nước mát trong tủ lạnh đem ra phòng khách ngồi chờ.
Trong phòng khách lúc này ngoài tiếng quạt quay vù vù thì vô cùng im lặng, Hiền thả lòng thân mình dựa vào ghế nhắm chặt hai mắt mệt mỏi, đến khi mở mắt ra thấy Nhật ngồi đối diện nơi đó từ bao giờ.
Người trước mặt mái tóc còn ướt nước, đôi mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào cô, hèn gì lúc nãy trong mơ màng cảm nhận có đôi mắt nhìn mình, giật mình ngồi thẳng lưng, đưa tay xoa xoa cái trán nhíu mày cô hỏi.
- Sao không gọi tôi dậy?
Nghe ngữ khí xa cách của cô, cảm giác tức giận cuồn cuộn sôi trào, không trả lời câu hỏi của Hiền, ngược lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Hai người vẫn tốt chứ?
Cái gì vẫn tốt chứ? Hiền bực mình mắng Nhật.
- Cậu lại khùng điên gì đó?
Tự nhiên bị mắng là khùng, còn nghe đối phương nhấn mạnh chữ ‘lại’ bao dồn nén mấy năm qua làm Nhật phát hỏa, đôi mắt hơi nhuốm đỏ.
- Tôi nói sai sao? Nếu không muốn tiếp tục quen thì cứ nói rõ, tại sao lại âm thầm trốn tránh tớ mà quen với người khác?
Bỗng bị chụp cái mũ chân đứng hai thuyền, Hiền thực sự nổi giận lớn tiếng.
Nhật cười lạnh – Chính mắt tớ nhìn thấy còn hỏi chứng cứ gì?
- Nếu nhìn thấy sao không gặp trực tiếp nói với tôi?
- Tớ… tớ… - Nghe cô chất vấn lại Nhật không nói tiếp được, ừ, tại sao vậy? Thì nghe Hiền nói như tự giễu bản thân.
- Cậu đùa giỡn tình cảm tôi không nói lại còn mặt dày mày dạn bôi nhọ tôi… đầu óc tôi bã đậu mới bị cậu đùa giỡn như vậy.
Nghe vậy Nhật hoang mang đối mắt Hiền gằng giọng – Tôi không có! Cậu nói vậy là như thế nào?
Thấy Nhật quả quyết phủ nhận, Hiền nói – Nghe Liễu nói, cô ấy nghe được cậu nói với đám bạn của mình…
- Quen tôi là do cá cược.
Nhật tức khí – Sao cậu không hỏi trực tiếp tớ? Chuyện tớ quen cậu, ngoài Bảo tự phát hiện ra thì mấy người kia còn không biết, như vậy cậu cũng đổ oan cho tớ được.
- Tôi…
Đầu Hiền lùng bùng lẫn lộn, chuyện này là thế nào thì hơi thở nam tính bay lên bên cạnh.
Nhật cảm giác giữa bọn họ có một sự hiểu lầm thật lớn mà bỏ lỡ đối phương, bản thân thì tự dằn vặt những chuyện đâu đâu. Đè giữ đôi vai gầy của cô, nhìn sâu thẳng ánh mắt đối phương, Nhật nói, giọng hơi run.
- Chúng ta bắt đầu lại được không?
Trưng ánh mắt sững sờ nhìn Nhật, Hiền không thốt ra lời, cảm thấy trong phần tình cảm này bọn họ chẳng khác nào đà điểu mà hiểu lầm nhau, người ngoài mà biết có mà cười cho thúi đầu.
Thấy vậy, Nhật quyết định tỏ rõ hành động cho đối phương, không muốn lập lại sai lầm trước kia.
Nhật cuối xuống hôn lên trán rồi mũi Hiền, mùi hương nam tính vờn quanh chop mũi cảm giác lạ lẫm đầy kích thích, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người họ kể từ khi xác nhận quen nhau.
Nhìn đôi môi khép mở đầy khiêu gợi kia, không được dằn sự mê hoặc mà gặm lấy, nhấm nháp dần dần khuấy đảo hơi thở đối phương cho đến khi cả hai hít thở không thông mới dừng lại.
Ánh mắt cả hai đầy mê mang, một cỗ dục vọng chiếm hữu lan tràn, chỉ muốn cùng nhau hòa một thể.
Ting! Ting!
Tiếng còi xe đội ngột vang lên khiến cả hai giật mình tỉnh táo, không phải khách vô nhà mình Hiền liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng cười nhẹ đầy từ tính bên tai, cả người cô bị kéo ngồi lên người Nhật, Hiền vội vàng muốn thoát ra thì bị giữ chặt, bên tai nghe ai đó thầm thì.
- Sợ sao?
Hiền thật muốn cắn Nhật một cái cho bõ ghét, tất nhiên rồi, đang giữa ban ngày mà bọn họ ngồi giữa phòng khách làm chuyện không đứng đắn.
Nếu bản thân cứng rắn chắc chắn cô ấy sẽ giận mất cho nên giúp cô cài xong khuy áo, xử lý bản thân lại tươm tất, Nhật nói.
- Trước đi tắm rồi ngủ một giấc, tối tớ đi lễ cùng cậu.
- Ừ, tớ tiễn cậu.
Nghe giọng điệu cô nói chuyện với mình không còn xa cách, Nhật vui vẻ hài lòng nói.
- Cậu vội muốn đuổi tớ đi sao?
Thấy cô nhìn mình ý chưa hiểu lắm, Nhật nói tiếp – Cậu yên tâm, tớ nằm nghỉ ở ngoài này, tớ mượn nhà tắm trước.
Không đợi Hiền phản bác, Nhật đi một nước ra nhà sau chui vào nhà tắm, bất đắc dĩ Hiền đứng lên đi khóa cổng ngoài và cửa chính bảo đảm an ninh rồi mới vào phòng của mình sắp xếp đồ đạc.