Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 20: Ở hai nơi, nhưng cùng một tâm tư





Mấy ngày nghỉ lễ đầu tiên, Di Giai theo ba mẹ về nhà nội.

Nhà nội cô ở cũng không quá xa, chạy xe chỉ một lúc là đến.

Nghỉ lễ nên con cháu tập trung về rất đông.

Ba Di Giai là con thứ, trên còn có một người chị và một người anh, dưới còn có một em gái.

Di Giai coi như em nhỏ trong nhà, đỡ mang gánh nặng là chị lớn phải làm gương.

Nhưng cô là đứa cháu được ông bà nội thương yêu nhất, bởi vì cô ngoan ngoãn, lễ phép, lại hiền lành.

Điều này vô tình lại tạo áp lực cho cô, bởi vì càng được yêu thương, cô càng phải ra sức giữ vững hình tượng đẹp đẽ này, tuyệt đối không thể làm ba mẹ ông bà thất vọng.

Sau mấy ngày ở với nhà nội, thì cô lại cùng ba mẹ về nhà ngoại chơi.

Nhà ngoại cô còn gần hơn nhà nội, mà từ nhỏ cô sống ở nhà ngoại nhiều, nên có lẽ thân thiết với các em bên ngoại hơn bên nội.

Có điều, nơi thân thiết này lại là nơi mang đến cho cô nhiều áp lực vô hình.

Bởi vì mẹ cô là chị cả, cô đương nhiên trở thành chị lớn trong nhà.

Đồng nghĩa với việc, từ việc ăn nói đi đứng, đến việc học hành, cô luôn phải là tấm gương chuẩn mực cho các em xem đó mà noi theo.

Cho nên khi cả nhà quây quần, đối diện với những câu khen ngơi của ông bà, cô chỉ thấy mệt mỏi chứ không hề vui sướng gì.

Như bây giờ vậy, mọi người lại bắt đầu lấy cô ra để răn dạy mấy đứa em: “Các con nhìn chị Di Giai xem, chị ấy ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nhớ học hỏi chị đấy!” Ông ngoại Dương vô cùng hài lòng khi nhắc đến đứa cháu gái.

“Đúng vậy, chị không đua đòi, ham chơi, đối nhân xử thế cũng rất biết chừng mực, các con phải theo chị học hỏi nhiều hơn!” Bà ngoại Dương cũng không nhịn được khen ngợi.

“Ba mẹ xem, hai thằng bé nhà con suốt ngày chỉ biết quậy phá, không lúc nào làm con yên lòng được!” Mợ ba cô thở dài ngao ngán khi nói đến hai thằng con của mình.

“Con bé nhà em cũng có hơn gì, suốt ngày ham chơi. Phải chi nó bằng một nửa của Tiểu Giai nhà anh chị hai thì em cũng mừng rồi!” Dì út cô cũng góp lời.

“Được rồi, mọi người đừng khen Tiểu Giai nữa, con bé nó sẽ ỷ lại đấy!”

Ba mẹ Di Giai nghe con gái mình được khen không tiếc lời, lại còn là tấm gương của em út, thì không nhịn được vui sướng và tự hào. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn tỏ ra khiêm nhường.

Mà Di Giai từ đầu đến cuối, chỉ biết cười trừ, đáp qua loa vài câu cho có lệ.

Lòng cô tựa như tảng băng, ai cũng thấy được bề nổi. Còn bề chìm, mấy ai thấu được?

Mọi người chưa từng hỏi cô có mệt không, có thật sự thích cuộc sống hiện tại không, mà chỉ biết chăm chăm cho rằng bản thân cô rất hưởng thụ với những gì hiện tại.

Đâu có ai biết, chính những lời nói, chính những sự so sánh vô tình kia, đã trở thành những hòn đá đè nặng trên lưng cô, buộc cô phải gồng mình lên gánh chịu, có đau cũng không được than vãn.

Ngồi chơi một lúc, cô thấy quá ngột ngạt, liền xin phép ba mẹ dẫn mấy đứa em ra ngoài chơi. Cô biết mấy đứa nhóc này nghe thuyết giảng cũng đủ đau đầu rồi.

Cô dẫn mấy đứa ra một quán nước gần nhà ngoại.

Quả nhiên, khi được Di Giai giải cứu, bọn nhỏ đều như trút được gánh nặng.

“Cảm ơn chị Di Giai đã giải thoát cho bọn em!”

“Đúng vậy, ở đó chút xíu nữa chắc em điên đầu luôn mất!”

“Chị hiểu mà, cho nên mới đưa mấy em ra ngoài!”

Di Giai thật sự thương em của mình, lúc nào cũng hết lòng chăm sóc và nhường nhịn chúng.

Nhưng cũng chính vì thương như vậy, cô mới đâm ra sợ khi cứ liên tục bị đem ra so sánh với cô, bọn nhỏ sẽ có ý thù địch với cô.

“Mấy đứa này, chị hỏi thật, mấy đứa có ghét chị không?”

“Không ạ, chị Di Giai rất tốt mà, sao em lại ghét chị được?” Em gái và em trai sinh đôi nhỏ nhất năm nay học lớp một ngây ngô lên tiếng.

“Không ghét đâu!” Em trai học lớp bốn nói.

“Bọn em cũng không ghét chị đâu, sao chị lại hỏi vậy ạ?” Em gái học lớp bảy lắc lắc đầu.

Di Giai chân thành nói: “Ừm chị sợ các em cứ bị ông bà và ba mẹ lấy ra so với chị, thì sẽ không thích chị nữa! Chị rất thương các em, có biết không? Vì vậy, đừng ghét chị đấy nhé!”

Nhận được cái gật đầu khẳng định của mấy đứa nhóc, cô mới coi như nhẹ nhõm trong lòng.

Ngừng một lúc, Di Giai lại giảng giải cho bọn nhỏ hiểu về tấm lòng của ông bà cha mẹ. Thật ra, ông bà và ba mẹ vẫn rất thương yêu con cháu, không phải suốt ngày trách mắng là không thương. Chính vì thương, mới để tâm, mới muốn chúng tốt hơn. Mà bản thân Di Giai lại là chị lớn, cho nên mọi người mới muốn lấy cô ra răn dạy các em mà thôi.

Cô cũng khẳng định: “Nhưng đối với chị, chị là chị, các em là các em, mỗi chúng ta đều đặc biệt như nhau và có những thế mạnh riêng. Các em không cần thấy áp lực hay cố gắng để trở thành chị làm gì. Các em chỉ cần cố gắng học tập vì chính các em, trở thành người mà các em muốn, miễn là sau này các em sẽ giúp ích được cho mọi người là đủ rồi, hiểu không?”

Di Giai cố gắng dạy dỗ các em, hi vọng chúng nó cố gắng học hành, ngoan ngoãn lễ phép, đồng thời cũng không cần ám ảnh chuyện suốt ngày bị so với cô.

Em gái lớp bảy và em trai lớp bốn có vẻ hiểu được, còn cậu nhóc lớp hai, và hai cô cậu lớp một thì không hiểu được rồi, chỉ biết nhìn Di Giai với vẻ mặt có chút ngốc ngốc, gật gật cái đầu nhỏ.

Di Giai phì cười, con nít thật tốt, chúng nó không cần nghĩ ngợi gì nhiều, muốn cười thì cười, muốn khóc liền khóc.

Cô thật sự rất muốn được trở lại thời còn bé ngây ngô ngờ đơn thuần, không mang nặng áp lực, không có nhiều phiền muộn.

Tiếc là, cô lớn lên nhanh quá, từ lúc nào đã trở thành một cô thiếu nữ đầy ắp tâm tư, muốn hồn nhiên cũng không thể được.

Cô hi vọng, các em của mình không phải trưởng thành sớm, cứ ngây thơ như thế sẽ tốt hơn biết bao!

Buổi tối đó, Di Giai trằn trọc không ngủ được. Cô cứ nằm trên giường, lăn qua lăn lại, nhìn chằm chằm mãi vào điện thoại.

Cô đột nhiên muốn nghe giọng Lâm Phong, muốn anh nói vài câu dỗ dành vụng về.

Nhưng cô lại sợ mình làm phiền đến anh, suy cho cùng cô và anh chẳng là gì, anh cũng đã nói chỉ dỗ dành bạn gái mình thôi.

Cô đành dẹp xuống ý định gọi cho anh.

Bỗng nhiên, điện thoại cô sáng lên, báo có tin nhắn tới.

Cô mở ra xem, cái tên “Ma Vương một mí” đập vào mắt khiến cô có chút kích động.

Anh ở trong lòng cô, từ “HỖN THẾ MA VƯƠNG” đã trở thành “Ma Vương một mí” rồi. Bỏ đi chữ hỗn thế, nghe tốt đẹp hơn nhiều. Có điều, anh có lúc rất hung dữ và lạnh lùng, cho nên anh đích thị vẫn là Ma Vương!

Tim cô đập thình thịch, nhanh chóng ấn xem tin nhắn. Này có xem như là tâm linh tương thông không ta, cô vừa mới định tìm anh, anh đã liền tìm đến cô rồi.

[Ma Vương một mí: Thiên thần má lúm, mệt quá, mau làm phép cho tôi hết mệt đi!]

Di Giai vừa đọc tin nhắn vừa cười tủm tỉm, cái gì mà “Thiên thần má lúm” chứ, nghe phô trương quá. Còn cái gì mà làm phép nữa chứ? Anh xem cô là thần tiên thật á?

Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắn trả lời.

[Giai Giai đáng yêu: Sao lại gọi tôi là thiên thần? Còn nữa, tôi làm gì có phép mà hóa chứ?

[Ma Vương một mí: Không phải tên tiếng anh của cậu là Angel à? Angel chính là thiên thần, mà thiên thần thì phải có phép chứ?]

Cô ngẩn ra, sao anh lại biết tên tiếng anh của cô là “Angel” nhỉ?

Cô chỉ có nói với bạn bè, chẳng lẽ trong lúc trò chuyện với đám Hiểu Tâm và Giai Ý, anh đã nghe được?

Đây là tên hồi trước lúc còn học ở trung tâm ngoại ngữ, mọi người đã đặt cho cô.

Bởi vì cô luôn luôn thân thiện, hòa đồng, lại hay giúp đỡ người khác, tâm tính lại lương thiện, luôn thích mang năng lượng tích cực cho mọi người xung quanh. Cho nên, trong mắt mọi người, cô giống như một thiên sứ nhỏ vậy.

Mà cái danh nữ thần ở trường, ngoài việc cô xinh đẹp, học giỏi, cũng dính đến cái biệt danh “Angel” này.

Bây giờ anh lại gắn thêm cho cô hai chữ má lúm nữa. Anh dường như rất thích má lúm nhỉ, lúc thì gọi cô là “Má lúm nhỏ”, lúc thì là “Thiên thần má lúm”.

Nhưng mà cô thích à nha!

Cô lại cười như điên dại, sau đó lại đổi biệt danh hiện tại từ “Giai Giai đáng yêu” sang “Angel”.

[Angel: Được thôi, nể mặt cậu từng giúp tôi nhiều lần, tôi sẽ hô biến một cái cho cậu hết mệt. Hết mệt nào, hết mệt nào… hô biến…

Angel: Sao nào, đã hết mệt chưa?

Ma Vương mắt hí: “Like”.

Ma Vương mắt hí: Hết mệt rồi, cũng có chút nghề nhỉ?

Angel: “Vẻ mặt đắc thắng”

Angel: Cậu có phải lại mệt chuyện gia đình không?

Ma Vương mắt hí: Sao cậu biết?

Angel: Bởi vì tôi cũng vậy! Hôm nay ở nhà ngoại, tôi bị đem ra làm tấm gương cho mấy đứa em noi theo, áp lực kinh khủng. Tôi đoán cậu cũng không dễ dàng gì với họ hàng!

Angel: Nhắm mắt lại đi, tưởng tượng cậu đang ở một nơi rất yên bình, chỉ có một mình cậu, tự do tự tại, không bị ai ràng buộc cả.]

Bên này Lâm Phong nhìn điện thoại ngẩn ra một lúc.

Đúng là đồng bệnh tương lân nên dễ dàng hiểu tâm trạng nhau nhỉ?

Hôm nay, họ hàng tụ tập đông đúc, anh lại nghe mấy lời kiểu người kế thừa, cháu nội đích tôn, lại thêm mấy lời hướng dẫn tương lai anh nên ra sao, thế nào, khiến anh đau hết cả đầu.

Không hiểu sao, anh lại nhớ đến cô, liền nhắn tin cho cô.

Làm trò qua lại cùng cô một lúc, anh vậy mà lại thấy dễ chịu hơn.

Anh thử làm theo lời cô. Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang ở một nơi rất đẹp, không ai quấy nhiễu. Có điều, hình như anh không chỉ có một mình, mà còn có cô ở bên cạnh, đang mỉm cười với anh.

Anh giật mình mở mắt ra.

Cô thế mà lại len lỏi vào tâm trí anh, bắt đầu từ khi nào vậy chứ?

Anh trấn tĩnh bản thân lại, nghĩ đến cô cũng không vui vẻ gì, mà lại còn ra sức an ủi anh, anh đột nhiên muốn gặp cô.

Nghĩ một lúc, anh lại nhắn:

[Ma Vương mắt hí: Khi nào cậu về? Có muốn ra ngoài chơi không?]

Di Giai có chút bối rối, tim đập nhanh. Anh hỏi vậy, có phải là đang muốn hẹn hò cùng cô không?

Sao đột nhiên lại muốn hẹn cô đi chơi?

Có chút bất ngờ nha!

Cô đè nén lại sự hưng phấn của mình, rồi trả lời:

[Angel: Chiều mai tôi mới trở về nhà, ngày mốt được không?]

Nhưng liệu ba mẹ cô có cho cô đi ra ngoài một mình như vậy không đây?

Sau chuyện hôm trước suýt thì có kẻ gian đột nhập vào nhà, ba mẹ cô sợ hãi, đi đâu cũng muốn mang cô đi cùng cả.

Đang vui vẻ, đột nhiên cô thiểu não.

[Angel: Nhưng không biết ba mẹ tôi có cho tôi ra ngoài một mình không nữa?

Ma Vương mắt hí: Việc này tôi lo được! Trễ rồi, ngủ ngon, mốt gặp!

Angel: Ngủ ngon!]

Di Giai buông điện thoại xuống, vẫn chưa thoát ra được sự hào hứng vui vẻ.

Chuyện ba mẹ, cô cũng không lo nữa. Không biết vì sao, cô lại có cảm giác tin anh như vậy.

Anh nói để anh lo, vậy chắc chắn anh có thể lo liệu được.

Cô cong môi cười, lại nghĩ ngợi vẩn vơ.

Thế này, có phải anh cũng thích cô rồi không?

Nếu không, sao lúc anh không vui lại nghĩ đến cô, nhắn tin cho cô, còn cùng cô giả điên, giả ngốc như vậy?

Một người con trai lạnh lùng sao có thể xem cô như thiên thần, còn bảo cô có phép thuật chứ?

Nhưng biết đâu được, anh chỉ muốn làm trò để vui vẻ hơn?

Không biết, không biết! Điên rồi, ôi cô điên mất thôi!

Tác giả hóng hớt:

Đúng là đâu ai bình thường khi yêu nhỉ?

Cái gì mà còn thiên thần với chả thiên sứ, còn cái gì mà có phép thuật hô biến?

Ấu trĩ hết sức ha ha…

Tối nay, dự là có người không thể ngủ nha ha ha…