Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 47: Giằng co



Tiếng kêu xé rách thê thảm truỳên ra ngoài nhà tù, Huyễn Sinh không biết tự lúc nào đã cắn phá miệng mình

KHông thể nghe thêm nữa, y lao về phía trước vài bước, đột nhiên miễn cưỡng dừng lại. Nghiêng đầu nhìn về phiá đám mây thấp xa xa, hắc vụ tràn ngập, phủ quanh những giá chữ nhập hoang dã mà cực đại tàn bại này. Huyễn Sinh vô lực gục đầu xuống, hoá thành một bóng ma màu lục biên mất vào mộ địa tại đệ tứ cung

Ở sâu trongThậpNhị cung, Quyết đã chờ đợi được rất lâu rồi

“Hắn đã chết chưa?”

Huyễn Sinh ngắm nhìn trang sức trên y phục không lên tiếng

“Huyễn Sinh!” Quyết tức giận tăng thêm âm lượng “Trả lời ta!”

Nhưng vào lúc này, thân thể Huyễn Sinh đột nhiên chấn động, từ cơ thể y phát ra lục quang u ám, chờ sau khi quang mang tan bớt, cả người y như bị hấp thu hết năng lượng mà hiện ra trạng thái bán trong suốt (một nửa biến mờ đi)

“Huyễn Sinh!” Quyết kinh ngạc nói, sau đoólập tức lấy ra một bình đựng dịch thể màu vàng đưa cho Huyễn Sinh

Ảo giác lung lay lắc lắc đỡ lấy chén rượu, đổ đầy một chén đựng hỗn hợp dịch thể đó nuốt xuống. Dịch thể đi qua yết hầu đi vào sâu trong thân thể, một cỗ nhiệt lưu lan ra toàn thân,

“Chuyện gì xảy ra?” Quyết nhìn sắc mặt Huyễn Sinh từ từ khôi phục sắc mặt mới hơi thở phào nhẹ nhõm

Huyễn Sinh uống hết chỗ dịch thể màu vàng đó, liếm liếm khoé miệng “Là điềm báo Nguyên Ác sắp thức tỉnh. Năng lực của kết giới đang tăng mạnh lên, tuy ta có thể dễ dàng tự do ra vào Thập Nhị cung, thế nhưng than thẻ cũng tiêu hao quá nhiều năng lượng.”

“Thế nào lại không nói sớm?” Thanh âm của Quyết lộ ra vài phần gấp gáp “Thể chất của ngươi cùng bọn ta bất đồng, ngươi có biết năng lượng tiêu hao hầu như không còn đối với ngươi mà nói có bao nhiêu nghiêm trọng…”

Câu nói kế tiếp Huyễn Sinh không có nghe vào, y ngơ ngác nhìn dịch thể màu vàng sền sệt sững sờ…

Y nhớ tới lúc mới gặp Cố Thính Ngữ, lúc đó y hung hăng chà đạp thân thể hắn. Da thịt tinh tế, huyệt đạo ẩm ướt cùng nóng bỏng cư nhiên giờ nghĩ đến lại khiến y ý loạn tâm phiền. Huyễn Sinh nhớ kĩ,… cái cảm xúc này, tiếng thở dốc của hắn cùng lời nói cảm ơn trong lúc mông lung… Y toàn bộ đều nhớ kĩ

Huyễn Sinh lấy tiếp một chén dịch thể đổ lên bản thân. Y ngẩng đầu, nhắm mắt cảm thụ cảm giác dịch thể chảy xuôi xuống trên làn da trắng mịn…

Dịch thể màu vàng chảy xuôi trên làn da tuyết trắng của nhân loại, nhũ tiêm trước ngực căng mọng tràn đầy huyết thanh, Cố Thính Ngữ hai má đỏ bừng, khoé mắt mị ý nhộn nhạo, hắn dùng ngón tay quệt lấy dịch thể đưa vào trong miệng, hừ nhẹ nói

“ăn ta đi!”

“Khái khái!!” Cổ họng Huyễn Sinh bị sặc, y cư nhiên lại bị ảo giác bản thân tạo ra mê hoặc, chết tiệt!

“Huyễn Sinh?” Quyết đã thu hết những biểu hiện quái dị của y vào trong mắt “Ngươi đang suy nghĩ cái gì…Lẽ nào…”

“đều không phải! Ta không nghĩ…” Sau khi kiên quyết phủ nhận y lại nhận thấy bản thân mình thật thất thố, định thần lại, y miễn cưỡng trêu đùa “Bát quá vị đạo của nhân loại kia thực không tệ, nếu không chờ hắn tới được đây ngươi cũng nếm thử xem?”

“Câm miệng!” Quyết cả giận nói “Ngươi còn có tâm tình nói giỡn sao? Ngươi tự mình xem chất dinh dưỡng của ngươi còn lại bao nhiêu đi!”

Mặc dù cách một đoạn thời gian, Huyễn Sinh đều phải hấp thụ cam lộ (mật ngọt) ngưng tụ của Oán Minh hoa mới có thể sinh tồn, mà hoa này chỉ mọc ở nơi Nguyên Ác đã tiêu tán, mỗi khi một đoá hoa héo tàn, đều đại biểu cho việc Nguyên Ác sắp sửa tỉnh giấc.

“hiện nay Oán Minh hoa đã không còn sinh ra cam lộ nữa, ngươi chỉ còn lại một chút dinh dưỡng như thế thôi, Huyễn Sinh” Sắc mặt Quyết sầu lo nhìn cái chai chỉ còn có một phần ba dịch thể “…Nói chung, ngươi tạm thời không nên ra khỏi kết giới nữa.”

—————-

Nội bích gắt gao bao vây lấy những hạt châu trong suốt, dịch ruột non theo bắp đùi chảy xuống, Cố Thính Ngữ nằm tren mặt đất mồ hôi rơi như mưa, hắn cố sức giương mắt nhìn Lương Nguyệt

“Ngươi… Thoả mãn chưa?”

Phía dưới mông hắn lưu lại một ít dịch thể, Lương Nguyệt ngồi xuống, chạm lên chỗ dịch thể trên mặt đất, sau đó mở bàn tay ướt sũng ra, mệnh lệnh “Liếm sạch sẽ.”

Trong phòng chỉ còn lại thanh âm suy tàn của Cố Thính Ngữ, nửa ngày sau Lương Nguyệt nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào gương mặt đỏ ửng của hắn lặp lại “Toàn bộ, liếm sạch sẽ.”

Tiếng thở dốc của hắn đã bắt đầu run rẩy, hắn do dự chậm rãi hé miệng, vươn đầu lưỡi màu hồng ướt át nhẹ nhàng liếm một chút trên ngón tay Lương Nguyệt, nhất thời, mặt cùng trán hắn nhăn lại thành đoàn

Lương Nguyệt hiển nhiên không có chút hờn giận, y mở cằm hắn, lấy ngón tay trêu trọc bên trong khoang miệng mềm mại của hắn. Cố Thính Ngữ hàm chứa ngón tay của y không hề động đậy, dịch thể trong suốt theo miệng của hắn tràn ra

Thưởng thức nhũ hoàn trước ngực hắn, khẽ kéo, thẳng tới lúc hắn hiện ra biểu tình đau đớn thống khổ, Lương Nguyệt liền cười khẽ “Bỏ đi, ngươi chỉ có thể là đồ chơi của ta thôi…Ngô!!” đầu ngón tay bỗng truỳen tới đau đớn, Cố Thính Ngữ đang hung hăng cắn lấy ngón tay y

Y vẫn mặc cho hắn cắn, tiên huyết dọc theo môi hắn rơi xuống, nhưng y chỉ cười càng thêm tăm tối “…Đúng là món đồ chơi chưa biết phục tùng.”

Vào đêm, y đem Cố Thính Ngữ trở lại phòng giam, còn bản thân thì bỏ đi. Cố Thính Ngữ tựa lưng vào tường chịu đựng những hạt châu đang tàn phá trong cơ thể, hắn bị treo trong không trung, chỉ cần cử động một chút thôi những hạt châu này sẽ rơi ra

Lương Nguyệt trước khi bỏ đi từng nói, những… hạt châu này rất sợ ánh sáng và cực dễ vỡ, nếu có một viên rơi ra ngoài cơ thể bị vỡ vụn, như vậy hắn sẽ thua.

Bị dày vò suốt đêm, Cố Thính Ngữ không dám thả lỏng, không dám cả thở dốc, lại càng không dám ngủ. Căng thẳng nguyên một đêm khiến thân thể hắn đã chết lặng từ lâu, hắn một lần lại một lần nhắc nhở mình phải tiếp tục kiên trì, mặc dù cổ tay bị xiềng xích tới mức để lại vết xanh tím, cả thân người cứng ngắc của hắn trong gió lạnh lung lanh như sắp đổ.

Không biết qua bao lâu, hắn đang trong cơn mê man nghe tháy tiếng cửa mở lièn tỉnh táo lại. Sắc trời đã sáng, Lương Nguyệt một thân hắc y đứng trước cửa.

Ý tưởng cầu xin tha thứ không có phát sinh, Cố Thính Ngữ thê thảm treo giữa không trung, đôi chân run rẩy. dịch ruột theo bắp đùi chảy xuống cổ chân, trên mặt đất ngoài dịch thể dinh dính thì không còn gì khác,

Lương Nguyệt nheo mắt, một tía sáng nguy hiểm hiện lên trong đôi mắt đen kịt của y

“Rầm” Xiềng xích tự động cởi bỏ, Cố Thính Ngưữnhư một con rối bị chặt đứt dây rơi xuống. Lương Nguyệt mở rộng cánh bay lên tiếp lấy hắn đang rơi xuống, sau đó ôm hắn bay ra khỏi nhà tù.

Bọn họ bay qua một vùng mộ địa rộng lớn đầy cỏ hoang mọc lan tràn, gió lạnh tịch liêu thổi trước mặt

“Trận đại hoả kia, chính là từ nơi này lan ra…” cảnh vật trên mặt đất theo bọn họ bay cấp tốc di động, Cố Thính Ngữ chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy vô số thập tự to nhỏ ở bên dưới, Lương Nguyệt ôm hắn, lẩm bẩm như đang nói với mình, hoặc là nói với hắn “Lan tràn ra… Rất nhiều người chết…đại hoả lan ra mãi tới tận đây.”

Lương Nguyệt mang theo hắn nhẹ nhàng hạ xuống, bên dưới bọn họ, chính là một vách núi

Bên vách núi có một cây cổ thụ khô héo, thân nó xiêu xiêu vẹo vẹo sinh trưởng nơi vách núi hơi nghiêng, đại bộ phận thân cây kéo dài trên vách núi, Lương Nguỵet để hắn tới sát bên ngoài của cành cây khô, sau đó y quay về mặt đất

Cố Thính Ngữ ôm chặt nhánh cây, dưới chân hắn là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, nhưng với thể lực hiện tại của hắn, căn bản vô pháp tự dựa vào bản thân mà rời khỏi cành cây khô này, càng đừng nói tới việc thân thể đang mang theo mười hạt châu rất tròn.

Cành cây theo gió lay động, hắn không khống chế được run lên nhè nhẹ, Lương Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn nói “Bài khai hạt châu ra, Ngươi sẽ có cơ hội sống sót”

“Không…”Thanh âm hắn tràn ngập sợ hãi, nhưng cũng mang theo kiên quyết

“Bỏ ra.” Lương Nguyệt cảm thấy trong ngực có một cỗ lửa giận vô danh càng ngày càng lớn, y mở rộng cánh, lông cánh màu đen trong cuồng phong như đại tuyết rơi xuống. Y nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cố Thính Ngữ, nhìn hắn ôm chặt thân thể, thống khổ nhắm mắt lại.

Lương Nguyệt không rõ…Y bất quá chỉ muốn nhân loại này nghe lời y mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy?
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Ta nói lại lần nữa…”

Đáng tiếc, Cố Thính Ngữ sẽ không nghe được y nói cái gì nữa, nhánh cây khô đã không còn chịu nổi trọng lượng của hắn, đột nhiên “Crắc” một tiếng gãy ra, hắn ở ngay trước mặt Lương Nguyệt rơi xuống vách núi…

Cùng lúc đó, trước ngực Huyễn Sinh một trận đau nhức, trong đầu y hiện ra hình ảnh thê thảm Cố Thính Ngữ cả người đày máu rơi xuống đáy cốc, bát chấp mọi chuyện, Giữa lúc y đang muốn xuyên qua kết giới thì, thanh âm ẩn chứa tức giận của một người từ sau lưng y truyền đến

“Huyễn Sinh, ngươi còn muốn giấu ta đến lúc nào?”