Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 56: Huyền động



“Ta… Miễn cưỡng sẽ bính ngươi, ngươi không cần phải cao hứng, qua đó nằm xuống đi.” Thiên Luật đỏ mặt, thấp giọng nói

“đầu ngươi không có vấn đề đi?!”

Cố Thính Ngữ như là ếch bị dội nước sôi, tức giận nhảy dựng lên

Thiên Luật kì quái nhìn Cố Thính Ngữ “… Ngươi cũng đã hôn ta rồi, còn muốn lại?”

“Gặp quỷ!” Hôn môi tám phần mười là cái tên vô liên sỉ này cấp bản thân phải hạ xuống! Cố Thính Ngữ rất ít bị người chọc cho thành như vậy “Ngươi còn đang trêu chọc ta có phải hay không?”

“Trêu chọc?” Thiên Luật đứng thẳng lên nhìn Cố Thính Ngữ “Ta đã nguyện ý bính ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào?”

Cảm giác gà vịt cùng nói này khiến Cố Thính Ngữ vô lực cúi đầu, nửa ngày, bỗng nhiên hắn mạnh dạn ngẩng đầu lên “Mặc dù là vì Minh lệ, chúng ta phải phát sinh… Cái loại quan hệ này, này cũng nên là Ta thượng ngươi.”

Lần này tới phiên Thiên Luật nhíu mày “Ngươi nói lại lần nữa xem?”

“Vừa nãy hôn môi, không phải ngươi cũng nhượng ta chủ động sao, thế nào hiện tại lại không cho ta áp ngươi chứ?”

Nhân sinh quan cùng giá trị quan của Thiên Luật vào giờ khắc này đã bị trùng kích nghiêm trọng: Thật giống như có một ngày y đứng bất động tại một chỗ, mà Khoá Huyền cầm lại nhảy lên quật y đầu đuôi lẫn lộn

Vì vậy, y chẳng nhiều lời vô ích nữa, bay thẳng tới nhào lên người Cố Thính Ngữ

Mà Cố Thính Ngữ hiện tại, thấy rõ sự hiểu biết cùng độ nhanh nhẹn đã không còn trì độn giống như trước. Ai cũng không sử dụng linh lực, hai người ôm nhau cùng một chỗ lăn qua lăn lại Hoàn toàn thoát ly khỏi mục đích ban đầu, Cố Thính Ngữ vì vấn đề tôn nghiêm ai thượng ai hạ mà cùng Thiên Luật đánh nhau.

Thiên Luật luôn luôn ở thời khắc cuối cùng luyến tiếc ra tay với Cố THính Ngữ, bởi vậy trong trận đấu ấu trĩ này, y cũng chẳng chiếm đựơc nửa điểm thuận lợi nào.

“Buông tay!” Cố Thính Ngữ bị giữ lại, trong lúc vô ý lộ ra thần tình thống khổ

Thiên Luật cuống quít buông tay, kết quả… Không ngờ… Ưu thế của y bị hạ xuống, một trận long trời lở đất, Cố Thính Ngữ ở trên người y lộ ra nụ cười thắng lợi.

“Cút! Tiểu nhân!” Thiên Luật không để ý tới hình tượng hét lên.

Mà Cố Thính Ngữ hoàn toàn quên mất mục đích giờ giống như một hài tử đùa đến bất diệc nhạc hồ, kỳ quái là trong óc cư nhiên hiện ra ( cái nè là của tác giả, ko phải của ta) đứng trước Thiên An môn mà nói: Người dân Trung Quốc từ nay về sau đứng lên!

“Nói đi, cách đưa sức mạnh cho ngươi là gì?”

Thiên Luật đỏ mắt lên, y không thể tiếp nhận chuyện Cố Thính Ngữ cư nhiên cưỡi trên người mình “Ta không có nói giỡn! Thật sự là phải dùng thân thể làm trung gian! A!! Ngươi ngươi…”

“Nga.” Cố Thính Ngữ cởi ra chiếc áo bạch sắc mà Thiên Luật mặc “Na… ta bắt đầu muốn thử một chút.”

Trong hỗn loạn giữa xấu hổ cùng bi phẫn thanh âm từ trong miệng Thiên Luật thốt ra “đừng cho là ta thích ngươi, là sẽ không dám làm gì ngươi!”

…Cố Thính Ngữ bỗng nhiên ngừng lại.

Thiên Luật hai tay che miệng lại, nhãn thần hoảng loạn mà lo nghĩ, Cố Thính Ngữ ngơ ngác từ trên người y lui ra sau:… Thiên Luật, không giống như hay nói giỡn

Thiên Luật chật vật đứng lên, lui thành một đoàn trốn phía dưới bàn (đây là cái trò gì vậy?)

“Uy.” Qua thật lâu, Cố Thính Ngữ đã lấy lại tinh thần rốt cục nhìn không đựơc, vì vậy đi đến bên người Thiên Luật

Thiên Luật che lỗ tai, nhất nhất học bộ dạng đà điểu rúc đầu

“Uy…” Cố Thính Ngữ biết y có nghe thấy “đường đêm… Đi dài quá, luôn luôn có lúc bị té ngã.”

Thiên Luật quả nhiên buông lỗ tai, tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn

Cố Thính Ngữ tiếp tục nói “Cầm đàn lâu, luôn luôn sẽ có một ngày phải lạc điệu.”

“Có ý gì?” Thiên Luật nhịn không đựoc hỏi lại

“Ý tứ chính là…luôn luôn, sẽ có lúc mình nói sai.”

Thiên Luật nhìn thẳng vào đôi mắt Cố Thính Ngữ, chăm chú thuyết “Ngươi coi như cũng là thoải mái đi? Ta một chút cũng không thấy thoải mái.”

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào a?”Cố Thính Ngữ muốn đứng lên, kết quả đầu cụng vào bàn, hắn ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi lần thứ hai ngồi xổm xuống

“Ta muốn ngươi bảo chứng Ngươi vừa rồi cái gì cũng chưa nghe thấy.” Thiên Luật nhỏ giọng nói

Đầu người này thực sự không có vấn đề gì sao…Cố Thính Ngữ thẹn thùng, vì sao ở cùng một chỗ với Thiên Luật, bản thân lúc nào cũng ở sát biên giới tan rã ni…

Cố Thính Ngữ chịu không nổi phe phẩy đầu…Cũng không biết có phải hay không cái bàn đã phá huỷ đầu hắn, hắn nói với y “Ta, bảo chứng, không có nghe thấy ngươi nói thích ta.”

“Ngươi còn nói!” Thiên Luật nóng nảy

Cố Thính Ngữ che mặt, cúi đầu cười hai tiếng

Dứơi ánh trăng ngập đầy như nước, hình dáng mỉm cười của Cố Thính Ngữ lộ ra nhu hoà không nói thành lời

Thiên Luật ngây dại nhìn, y biết Cố Thính Ngữ lúc này đã buông xuống mọi phòng ngự của bản thân… Cũng giống như… Bản thân y lúc này.

“Quên đi, “ Thiên Luật bỗng nhiên nói “Sức mạnh của Minh lệ, ta từ bỏ.”

Cố Thính Ngữ sửng sốt, hắn do dự mà gục đầu xuống, nửa ngày sau, Cố Thính Ngữ cố hỏi “Thực sự chỉ có phương pháp đụng vào thân thể sao?”

“Ngươi không có nghe thấy sao? Ta nói ta từ bỏ!” Thiên Luật bỗng nhiên chui ra khỏi bàn, sắc mặt dần dần khôi phục sự trấn định, y đưa lưng về phía Cố Thính Ngữ “Đi thôi đi thôi, đừng có lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt ta nữa.”

Đi? Cố Thính Ngữ buồn bực… “Đi. Đi nơi nào?”

“Ta nói… Ngươi sớm muộn gì cũng muốn ra khỏi kết giới đi.” Thiên Luật xoay người, ngoài mặt bình tĩnh như mặt nước, trong lòng lại như bị vật gì gắt gao siết chặt

“Thế nhưng…” Thế nhưng hắn còn có rất nhiều chuỵên chưa biết hết, còn rất nhiều thứ chưa học xong, Minh lệ sử dụng như thế nào hắn cũng không rõ lắm… Cố Thính Ngữ bỗng nhiên ngừng lại, hắn cư nhiên phát hiện bản thân… Không muốn đi.

Cố Thính Ngữ nhìn Thiên Luật, chậm rãi lùi sau hai bước.

Giây tiếp theo, hắn đã bị Thiên Luật gắt gao ôm vào trong lòng

“đây là thù lao.” Thiên Luật ôm sát lấy thân thể trong lòng, ở bên tai Cố Thính Ngữ, y nhàn nhạt mở miệng “Sức mạnh của Minh lệ, ngươi cứ giữ lấy. Phía trước sẽ còn gặp phải rất nhiều nguy hiểm, chờ ngươi qua hết Thập nhị cung, thì đem sức mạnh trả cho ta.”

“…” Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy đầu nổ vang rung động.

“… Ngươi để cho.” Vừa dứt lời. trước mắt Cố Thính Ngữ bỗng xuất hiện một mảng ánh sáng bạc. Thiên Luật ở giữa chùm ánh bạc chói mắt chậm rãi lột xác, chờ ánh sáng bạc tan đi, xuất hiện trước mắt Cố Thính Ngữ, rõ ràng là một…. Con thú một sừng hiếm thấy trên thế gian

Cố Thính Ngữ mở mồm thật lớn “… Ngươi là … Ngựa?”

Thú một sừng nguyên bản tuấn mĩ kỳ ảo nhất thời trừng lớn hai mắt, nó bắt đầu gáp gáp đi một vòng quanh trúc ốc, y đã bị kích thích đến mức quên cả nói chuyện (anh bị kích thích quá lên hiện nguyên hình rùi)

Nửa ngày sau, thanh âm của Thiên Luật từ trong người thú một sừng truyền ra “… Hoán… Nếu là kẻ khác… Ta đã sớm giết hắn rồi.”

Cố Thính Ngữ vươn tay, khẽ vuốt cổ thú một sừng, kỳ quái chính là, hắn một chút cảm giác sợ hãi cũng không có…

“Uy, nhổ ở đuôi ta mấy cái lông đi.”

Cố Thính Ngữ không hiểu là ý gì, nhưng thuận theo nhổ xuống trên đuôi thú một sừng mấy sợi vĩ mao (lông đuôi) màu bạc lấp lánh. Vĩ mao này nhìn như trong suốt, mơ hồ loé ra ánh sáng bạc, mềm mại mà lại co dãn

“đây là…” Cố Thính Ngữ ngẩng đầu, chỉ chớp mắt, Thiên Luật đã khôi phục hình người

“Đây là vũ khí sát nhân tốt nhất” Thiên Luật chậm rãi nói

Những người quen thuộc thuật ám sát tất nhiên đều biết vĩ mao thú một sừng mềm mại như tơ, nhưng cũng cứng như thép. Là hung khí giết người không chớp mắt.

Chỉ là tập tính của thú một sừng thích ru rú trong nhà, không nói tới bắt giết… Thú một sừng tiêu hao rát nhiều thời gian cùng tinh lực, mà dù có bắt đựơc, thông thường cái loại thú mang trong mình linh hồn cao ngạo này thà rằng ngọc đá cùng vỡ, cũng không để một sợi lông tơ nào rơi vào trong tay thợ săn

Cố Thính Ngữ lúc này còn không biết, khi thú một sừng tự nguyện cho đi vĩ mao đến tột cùng là có ý nghĩa gì

Đêm đó, Thiên Luật nằm trằn trọc trên giường, bỗng nhiên, cửa gỗ ”Chi nha” nhẹ một tiếng vang lên Cố Thính Ngữ ra ngoài

Thiên Luật trợn tròn mắt, y không có đứng dậy nhìn phương hướng Cố Thính Ngữ bỏ đi, y chỉ nhìn vào hư vô đen kịt, chậm rãi chờ đợi tâm thức của mình rời khỏi bản thân.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Chẳng bao giờ nằm mộng, giờ Thiên Luật lại có một giấc mơ

Trong mộng có một mảnh thật lớn rừng trúc an tĩnh, y đứng ở sơn tuyền khẽ vuốt huyền cầm (cây cầm đen- ở đây là chỉ Khoá Huyền cầm đó), có một người lẳng lặng ngồi bên bờ, lắng nghe những giai điệu bản thân y tấu ra, trong mọi khoảng khắc đều thấu hiểu được huyền động (ta nghĩ ở đây nó ám chỉ điểm tối trong tâm hồn), mà bản thân chỉ cần ngước mắt lên liền có thể bắt gặp đường nhìn của người nọ…

Đọng sâu trong ánh mắt, bọn họ đang cười.

———————–

Gió mạnh thổi bay tấm rèm, Thiên Luật lo lắng chuyển tỉnh. Mê man ngắn ngủi, hai mắt y vô thần mà ngồi dậy

“Ta không chết sao…” Đường nhìn chuyển hướng sang gian phòng, gian phòng quen thuộc không co chút dị thường, duy độc chỉ không có Cố Thính Ngữ ở đây. Thiên Luật tựa đầu vào giường, những chuyển động sâu trong đôi mắt đã ngừng lại

Nhưng đúng lúc này “Đương…” một chuỗi thanh âm cứng ngắc vọng ra từ phía rừng trúc vắng vẻ

Trái tim bỗng kịch liệt co rút Thanh âm này!!

Cố Thính Ngữ ngồi ở trong đình, đầu ngón tay hắn nhiều chỗ đã bị sợi chỉ bạc sắc bén cắt đứt, thấy Thiên Luật đang bay tới, hắn vội giấu hai tay ra sau lưng.

Thiên Luật thở phì phò, tay y bám vào đình, miệng khẽ hé mở, thật lâu kinh ngạc không nói gì

Làm y khó có thể tin chính là, cây cầm cổ trước mặt Cố Thính Ngữ

Khoá Huyền cầm danh tiếng thiên hạ đã từng không có dây cầm. mà lúc này lại phát ra một loại ánh sáng mới đó là màu sắc thuộc về chính y.

Cố Thính Ngữ đã tiêu hao tinh lực suốt một đêm, đem vĩ mao của Thiên Luật từng sợi từng sợi khảm lên trên cầm cổ, hắn trước đây từng nghe nói vĩ mao của ngựa là dây cầm tốt nhất cho cầm cổ, thế cho lên… Vĩ mao của thú một sừng, hẳn là cũng không có gì khác đi….

“Trước khi ta trở lại, Ngươi tạm thời dùng cái cầm này giải khuây đi.”

Cố Thính Ngữ mỉm cười nhìn Thiên Luật, dáng tươi cười này, giống như ánh sáng vào tảng sáng mùa đông, yêú ớt nhưng lại là những tía sáng ấm áp, giống như những cơn gió nhẹ nhàng trong những đêm mùa hè, nhẹ nhưng vô cùng mát mẻ

Khuân mặt của con người trong mộng như dung hợp lại với gương mặt của Cố Thính Ngữ, Thiên Luật cảm thấy mũi có chút chua xót, y cẩn thận lựa chọn ngôn ngữ trong nội tâm, có rất nhiều điều chưa kịp nói cho nhân loại kia, nhưng lời cuối cùng thốt ra, cũng là một câu

“Âm thanh ngươi tạo ra, là tiếng cầm cả đời này ta nghe thấy tệ nhất.” (Anh này thực sự mỗi lần mở miệng là không nói cái gì hay ho được)

————————–

Thế là hết Tư dục chi cung rùi… Vạn tuế, tuần sau sẽ là anh công mới lên sàn. Nhưng ta nói trước ở cung tiếp theo do bản dịch cũ và mới có rất nhiều chỗ khác nhau(Cụ thể là bản mới cắt cảnh H rất nhìu). Thế nên, ta sẽ cắt ghép 2 bản với nhau, giống như đã nói lúc đầu đó. Nàng nào đã đọc cả 2 bản cũ và mới mà thấy ta có khác chút cũng đừng khiếu nại nhá. Cung này sẽ hơi mất thời gian đó