“A đau quá đau quá đau quá… Ngươi cũng không phải là con cua! điểm nhẹ không đựoc a!”
“Ân Tiểu Ngữ! Ngươi A đau quá Ta chịu không nổi nữa…”
“… Ngươi thẳng thắn ăn sống ta luôn đi!!! Bổn đại gia không cùng ngươi chơi a a a!!”
Lúc này cố Thính Ngữ đang quỳ một gối trước mặt Niệm Hành, đem xương cá đã mài tới trơn nhẵn, làm thành một cái chân giả đủ để chống đỡ thể trọng của Niệm Hành
Chức nghiệp của Cố Thính Ngữ là bác sĩ thú y, tuy rằng hắn cũng từng vì động vật mà làm vô số cuộc giải phẫu nối lại xương, nhưng lúc này đây, lại không có những dụng cụ chuyên nghiệp để trợ giúp, việc giúp Niệm Hành ghép chân giả vẫn là phi thường khó khăn
Chân dưới của Niệm hành đã bắt đầu teo lại, thật sự nếu không chịu hoạt động, y cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện đứng lên nữa.
Bận rộn nguyên một biểu chiều, đem chân giả ghép vào phần chân bị gãy chưa đứt lìa, mặc dù động tác của Cố Thính Ngữ cực kì nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm rách da thịt Niệm Hành… Cố Thính Ngữ không có ngẩng đầu lên, hắn dùng suy nghĩ cũng có thể tưởng tượng được biểu tình phức tạp của Niệm Hành trong lúc này.
Những tiếng ồn ào vô nghĩa, những tiếng kêu đau đớn như làm nũng… Niệm Hành đang toàn lực phân tán sự chú ý của bản thân, nhìn qua hình như y đã sớm dưỡng thành thói quen tứ chi bị sứt mẻ…
Nhưng còn trên thực tế ni.
“Được rồi à?” Niệm Hành lay động đùi, xương cá theo đó rung lên “Thực sự là đau nhức giống như hải tảo bị vắt khô!! Hơn nữa lại xấu xí giống như phân ốc xà cừ!! ”
“Ốc biển biết thải phân sao?” Cố Thính Ngữ lau mồ hôi “Nào, ôm lấy ta”
Niệm Hành hùng hùng hổ hổ mở song chưởng ôm lấy Cố Thính Ngữ, khi y mượn lực đứng thẳng trên hai chân thì, y bỗng nhiên không thốt lên lời.
Cố Thính Ngữ biết, lúc này đây, y thực sự là rất đau rồi.
Chân giả xuyên thấu qua da thịt, toàn thân Niêmh Hành đều run rẩy kịch liệt, ngay tại lúc y sắp kiên trì không nổi nữa, Cố Thính Ngữ bỗng nhiên lại buông tay.
Hai giây.
Niệm Hành ngã mạnh xuống đất
KHông có cười cợt, cũng không có chửi bớt, Niệm Hành giương mắt nhìn hướng Cố Thính Ngữ, nhưng đáp lại y, chỉ có một đôi mắt cực kì nghiêm túc mà y chưa bao giờ gặp qua.
Cố Thính Ngữ mang theo một cái thùng nhỏ đi ra phía ngoài cửa, trước khi đóng cửa liền quay nhìn Niệm Hành lắc đầu “…Quá yếu, ta đi câu cá, trước khi ta trở về ngươi hãy tự đứng lên đi.”
“Răng rắc” Niệm Hành quỳ rạp trên mặt đất mở mắt trừng trừng nhìn Cố Thính Ngữ đóng cửa lại.
Và một lúc sau, từ trong phòng phát ra tiếng giống giận rung trời w●ebtruy●enonlin●e●com “ta vắt khô con rùa biển nhà ngươi!! Ta ăn thịt con ốc biển nhà ngươi!! Ta mặc xác đồ tảo biển nhà ngươi!! Lão tử sẽ cùng ngươi đấu tới cùng!!!!!”
Cố Thính Ngữ an tĩnh tựa sau cánh cửa màu trắng, trong song đồng đen kịt nổi bật lên thế giới màu lam u ám thăm thẳm
Hắn nghe thấy Niệm Hành chửi bới, nghe tiếng y một lần lại một lần té ngã trên mặt đất, tiếng vang va chạm lách cách của xương cá…. Cố Thính Ngữ rất nhanh vung tay, quả quyết bỏ đi.
Trăng treo giữa màn đêm, mặt biển trở nên vắng vẻ như lúc ban đầu, trong cái thùng nhỏ của Cố Thính Ngữ có chứa mấy con cá nhỏ nửa sống nửa chết, hắn lặng lặng ngồi trên cái bục bên duới ngọn hải đăng, tạm thời không có ý định quay về
Có lẽ là vì hắn không biết phải làm sao để đối mặt với vết thương của Niệm Hành, nhưng quan trọng hơn, hắn sợ bản thân mình sẽ đồng tình với y.
Ở trong mắt rất nhiều người, “Đồng tình” chính là thương hại, đó là một từ ngữ tràn ngập thứ tình cảm đầy thiện ý. Nhưng đối với Cố Thính Ngữ mà nói, đồng tình lại chính là một con dao nhọn vô hình, đủ sức đâm xuyên tôn nghiêm của con người yếu đuối bị đồng tình.
Thời gian Cố Thính Ngữ còn làm bác sĩ thú y, hắn đã từng cứu chữa cho vô số động vật bị tàn tật
Hắn cứu chữa cho chúng, hắn an ủi chúng, hắn ôm chúng Duy độc, hắn không có tâm trạng đồng tình với chúng
Trong mắt hắn, phàm là những sinh vật có linh hồn đều bình đẳng với nhau, bọn họ không cần sự đồng tình không rõ ràng.
Tàn tật không có nghĩa là yếu đuối, Cố Thính Ngữ không hy vọng Niệm Hành đối đãi với bản thân y như vậy.
Cố Thính Ngữ đem theo cái thùng nhỏ đi lên hải đăng, một mực tưởng tượng bộ dáng của Niệm hành lúc này là trông như thế nào.
Đang đứng? hay đang nằm?
Y đang mỉm cười thắng lợi…Hoặc có lẽ đang chửi bới bản thân không hiểu lý lẽ…
Cố Thính Ngữ do dự mở cánh cửa nhỏ màu trắng, nhưng, hình dạng của Niệm Hành rốt cuộc cũng làm hắn chấn kinh rồi
Niệm Hành ngẩng đầu lên, ánh nhìn của y như đôi mắt chim ưng thẳng tắp bắn qua, y là đang đứng, thẳng tắp mà đứng, nhưng mà phần thân thể bên dưới eo, lại bị đóng băng hoàn toàn trong một khối băng cứng rắn.