Cố Thính Ngữ ngủ yên bên trong vỏ sò, còn Niệm Hành thì ngồi ở bên vỏ sò, ánh mắt hết sức chăm chú nhìn một thanh đầu ngư (cá đầu xanh) béo phì. Nói đến cũng không may, đầu thanh ngư này nguyên bản là con gái của bang chủ Thanh Đầu bang, cả ngày tự do tự tại ngao du dưới biển sâu, nhưng ngày hôm nay không biết lại như thế nào, nước biển bỗng nhiên cấp tốc đông cứng lại, ngay tại thời điểm đầu thanh ngư này có cảm giác bản thân sắp tiêu đời, thì một tia bạch quang hiện lên nước biển trong chớp mắt lại tan ra, mà tấm thân nhỏ nhắn xinh xắn mỹ lệ của nó, cũng bị bắt lại như thế.
Niệm Hành giơ thanh đầu ngư lên, chậm rãi đưa đến trước miệng
Thanh đầu ngư kịch liệt giãy dụa: a, vĩnh biệt biển sâu của ta, vĩnh biệt quê hương cùng hương thân phụ lão, tạm biệt cuộc thi tuyển chọn mĩ nhân hàng năm của Thanh đầu bang, a, ta sắp bị ăn tươi rồi…
Niệm Hành nhắm mắt. Thanh đầu ngư nhắm mắt. Sau đó
“Ba.”
Niệm Hành hôn thanh đầu ngư một cái
“…”
Hai gò má nho nhỏ của Thanh đầu ngư (cho ta hỏi má của cá ở chỗ nào), nhanh chóng biến hồng giống như con cá nướng chín một nửa. Thanh đầu ngư lúc này mới hiểu ra: Nguyên lai là có chuyện như vậy a… Y là yêu ta nha, ai nha, quả nhiên không thẹn với danh hiệu Thanh bang đệ nhất mĩ nhân a.(cá cũng biết tự kỉ a)
Mà miệng Niệm Hành hơi hé ra, giây tiếp theo y nắm đuôi con cá giơ ra xa làm một động tác, thanh đầu ngư cứ như vậy mà bị ném ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt rơi xuống đại dương, thanh đầu ngư cảm thán nói:Thật là, nam nhân hiện nay, thế nào đều xấu hổ như thế….(con này bệnh nặng)
Đường nhìn của Niệm hành quay lại trên người Cố Thính Ngữ, y vươn tay, ngón giữa nhẹ nhàng điểm điểm lên môi Cố Thính Ngữ, sau đó thu tay lại đặt lên môi mình, trong nháy mắt tay môi chạm nhau, lỗ tai Niệm Hành bỗng nhiên phun ra hơi nước, y có cảm giác toàn thân trên dưới đều bị nấu chín rồi.
“A nha!” Thứ yếu đuối bên dưới của Niệm Hành vừa đứng thẳng lên, y liền len lén giấu bản thân ra sau vỏ sò.
Tại sao lại có thể như vậy, lúc cứu Tiểu Ngữ, đồng dạng cũng chỉ là chạm chạm môi mà thôi, vì sao bản thân lại có cảm giác không thể mở miệng ni… Y tiện tay bắt một con cá nhỏ làm thí nghiệm, chỉ là muốn biết khi gần gũi các sinh vật khác có thể hay không cũng sản sinh cảm giác tim đập loạn nhịp, toàn thân phát nhiệt, kết quả là, vừa nghĩ đến chuyện hôn con cá béo phì kia, toàn thân Niệm Hành đều ớn lạnh.
Hôn môi đều quên đi, bây giờ rõ ràng cần phải cứu Tiểu Ngữ đã, nhưng đợi bản thân y phản ứng lại, y đã nâng cao đôi chân trần thanh mảnh của Cố Thính Ngữ lên, lộ ra cấm địa tư mật chặt chẽ giữa hai chân, Tiểu Ngữ của y a, ngay cả nơi này cũng có màu sắc xinh đẹp ướt át đến vậy. Niệm Hành đã quên bản thân phải làm gì, y chỉ là không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Cố Thính Ngữ trong lúc đó…
Cấu tạo của nhân loại, thì ra là như vậy a…
Niệm Hành tự nói với bản thân, y chỉ là hiếu kỳ với thân thể của nhân loại, tuyệt không có ý tứ gì khác, y chỉ muốn [ thâm nhập ] để hiểu rõ hơn về nhân loại mà thôi, vì vậy dưới tình huống đại não còn chưa có ra quyết dịnh gì, ngón tay của Niệm Hành đã chen vào hậu huyệt chặt chẽ của Cố Thính Ngữ
Mềm mại, ẩm ướt, chặt chẽ a.
………….
“A nha nha!!!!” Niệm Hành nghĩ tới đây, tính khí ở khố gian nguyên bản đã mềm nhũn lạ có xu thế muốn ngẩng đầu. Sau khi biến thành nhân loại, Niệm Hành cũng chỉ biết đây là nơi để nhân loại “hư hư”, y thấy rất kỳ quái, “hư hư” vì sao lại phải lớn như vậy ni?… Niệm Hành cúi đầu nhìn khố gian của bản thân, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Sưu” một phát đứng lên, xương cá phát sinh thanh âm cách cách.
Niệm Hành cầm tới trước mặt Cố Thính Ngữ một cây gậy dài mảnh. Y nuốt nuốt nước miếng, sau đó giật chăn ra. Cố Thính Ngữ toàn thân xích loã nằm trong vỏ sò trắng ngà, trán xanh xao, hai điểm trước ngực trong không khí lạnh lẽo lặng lẽ cứng lên…
Kích cỡ của cây gậy này vửa vặn tương đương với linh khẩu (cái phía trước đó)… Niệm Hành đem cây gậy nhỏ hướng tới khố gian Cố Thính Ngữ…
Sau vài giây, Cố Thính Ngữ vô ý nhíu mày.
“Ngô?” Niệm Hành thu cây gậy lại, sau đó đem cây gậy hướng tới khố gian của bản thân, đem cây gậy ước lượng với tính khí của mình một hồi, sau đó, Niệm Hành nở một nụ cười sáng lạn không gì sánh được.
“Thắng rồi! Của ta lớn hơn!” (Bó tay với anh, anh đo cái ấy để làm gì? Các nàng thấy anh này với anh Thiên Luật anh nào ‘ngây thơ’ hơn)
Niệm Hành giơ tay giơ chân bắt đầu nhảy múa vòng vòng quanh phòng, nhưng bản thân y lại quên đem chăn đắp lại cho Cố Thính Ngữ.
Sắc mặt của Cố Thính Ngữ càng ngày càng khó coi. Hắn mơ có người đem hắn tới Bắc cực, khắp bầu trời đều là bão tuyết, mà bản thân y lạnh lẽo run rẩy đứng trên mặt băng.
đảo mắt một ngày đêm hỗn loạn đã trôi qua, khi đêm đến, Cố Thính Ngữ vì bị chấn kinh trong nước mà cảm lạnh đã bắt đầu sốt cao
Niệm Hành cầm sợi tóc màu cam đứng bên vỏ sò, y không hiểu vì sao sắc mặt của Tiểu Ngữ lại hồng như vậy, mà theo tiếng thở dốc cũng càng lúc càng nặng, Tiểu Ngữ lại càng không có tí xu thế nào là sẽ tỉnh lại
“Tiểu Ngữ? Tỉnh tỉnh.”
Trên trán Cố Thính Ngữ toát ra những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu, hắn nhìn qua rất nóng, Niệm Hành đem ngón tay lạnh lẽo của mình dán lên trán Cố Thính Ngữ, y phát hiện Cố Thính Ngữ lộ ra một chút biểu tình thoải mái.
Niệm Hành vỗ gáy, a, đựơc rồi, tìm ra nơi nóng nhất của Tiểu Ngữ rồi hạ nhiệt cho hắn, nói không chừng có thể giúp hắn đứng lên đựơc
Niệm Hành cao hứng bừng bừng bò lên trên thân thể Cố Thính Ngữ, y rất hài lòng vì tìm được lý do có thể tiếp xúc với thân thể Tiểu Ngữ. Y liếm liếm đôi môi khô khốc của Cố Thính Ngữ, sau đó đem đầu lưỡi tiến nhập vào bên trong
Ân… đầu lưỡi của Tiểu Ngữ rất nóng…
Ngô… Vị đạo của Tiểu Ngữ thật dễ chịu a….
Lúc này đây, Niệm Hành vẫn còn bị kích thích, hai tay y không hề kiêng nể gì lưu luyến trên làn da trơn nhẵn của Cố Thính Ngữ, nâng song mông của Cố thính Ngữ đặt lên khố gian của bản thân, đặt hai chân của hắn lên cao, ***g ngực Niệm Hành có cảm giác bốc cháy, tính khí của y căng cứng, thật khó chịu, thật muốn tìm nơi có thể dung nạp bản thân…
Ngón tay thăm dò trong lúc đó đi tới giữa song mông đang nhấc cao của Cố Thính Ngữ, nơi u ám chặt chẽ kia trong mắt Niệm Hành như khe sâu thăm thẳm khó dò, Niệm Hành cẩn cẩn dực dực đưa ngón tay xâm nhâp vào trong, nhất thời y có cảm giác đầu ngón tay của mình cũng bị nhiệt độ trong đó hoà tan
Miệng huyệt khô ráp chặt chẽ, ngón tay của Niệm Hành bị mắc kẹt không đi vào tiếp đựơc, mà cũng không rút ra được
“Tiểu Ngữ… Thả lỏng… Tiểu Ngữ…” Hai gò má của Niệm Hành hồng hồng, y cấp thiết mà không biết làm sao. Y muốn… Nhưng mà cụ thể muốn cái gì, y lại không rõ lắm…
Ngón tay không ngừng quấy qua quấy lại, sắc mặt Cố Thính Ngữ càng thêm khó coi, có một loại cảm giác xấu hổ quen thuộc vây quanh hắn, Cố Thính Ngữ vô lực phản kháng, âm thanh cự tuyệt bị giam giữ trong ***g ngực, Cố Thính Ngữ cúi đầu phát sinh tiếng rên rỉ.
Thanh âm gần như cầu xin giống như nước lạnh đánh thức thần chí không rõ ràng của Niệm Hành. Y bỗng nhiên nhớ tới bản thân thiếu chút nữa đã hại chết Tiểu Ngữ, hiện tại nào có tâm tư tưởng… những chuyện loạn thất bát tao này… Niệm Hành hít sâu một hơi đứng lên, đầu ngón tay nóng nóng, ngốc lăng trong chốc lát, Niệm Hành đem ngón tay vừa nhét vào nơi chặt chẽ kia của Cố Thính Ngữ ngậm trong miệng, chỉ chốc lát sau, đỉnh đầu Niệm Hành bắt đầu bốc hơi.
“Tiểu … Tiểu Ngữ uống nước không…” Niệm Hành rời đi lực chú ý, y nhìn đôi môi khô khốc của Cố Thính Ngữ hỏi
“Ngô…” Cố Thính Ngữ cau mày, cúi đầu đáp lại Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Chỉ chốc lát sau, Niệm Hành đã đem một cái vỏ ốc biển có hoa văn màu xanh đựng nước biển tới, y đỡ Cố Thính Ngữ ngồi dậy, đem ốc biển kề với đôi môi nhợt nhạt của Cố Thính Ngữ.
Cố Thính Ngữ bị sốt đến cuồn cuộn độn độn, mơ hồ có cảm giác nước chảy vào trong miệng, hắn vươn đầu lưỡi nóng bỏng của mình, uống một hớp, sau đó
“Phốc!!!” Cố Thính Ngữ chống vỏ sò nôn khan, hắn bị vị mặn chát của nước biển kích thích làm da đầu tê dại, viền mắt Cố Thính Ngữ ướt át, hắn gian nan tựa bên vỏ sò thở dốc…
“Tiểu Ngữ? Ngươi tỉnh? Uống nước thực sự là dùng đựoc a, ha ha ha.’
“Ngươi không nên nhìn ta như thế a ha ha, ta biết ngươi hiện tại là rất cảm động đi, thế nhưng nhìn lại là do ta hại ngươi nhảy xuống nước, ngươi sẽ không cần cảm kích ta nữa ”
“Tiểu Ngữ a, ngươi nói gì đi ta đã nghĩ một cách hạ nhiệt độ giúp ngươi đem một khối băng nhét vào PP của ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”
Cố Thính Ngữ thở một hơi không làm theo, thiếu chút nữa là ngất luôn
“A, bổn đại gia cũng đã nhận sai rồi, thế nào a, lẽ nào thực sự muốn đem ta đi cho cá voi ăn.”
Cố Thính Ngữ cúi đầu không nói (Anh là chẳng còn sức mà nói ấy)
“được rồi, cho cá voi ăn thì cho cá voi ăn đi, vậy ngươi trước tiên ăn một chút gì đó có được hay không?”
Lúc này, Cố Thính Ngữ mới phát hiện ở một góc tường đang đun sùng sục một thứ dinh dính màu đen đen tím tím gì đó, con mắt Cố Thính Ngữ đều nhìn thẳng vào Niệm Hành chà xát hai tay, múc một chén nhỏ đi tới.
“A há miệng” Niệm Hành ngồi xổm bên vỏ sò, múc một muỗng nhỏ đưa tới bên miệng Cố Thính Ngữ
Nguyên bản Cố Thính Ngữ vì chuyện Niệm hành tự ý buống ra sợi dây mà tức, hiện tại hắn thấy một khối dinh dính cháy đen càng sợ bị độc chết, Niệm Hành lại không nghe cứ không ngừng đem cái muỗng quơ qua quơ lại trước miệng hắn, Cố Thính Ngữ nâng tay cản một chút, đem Niệm Hành không hề phòng bị thuận thế ngã về sau, súp nóng tất cả đổ lên người y (thì ra cái anh nấu gọi là súp a), theo cái chân giả bằng xương cá lạnh lẽo chảy xuống.
Cố Thính Ngữ sửng sốt, hắn nhìn Niệm Hành đang nỗ lực đứng lên nói không ra lời, trong gian phòng đây đó chỉ còn có tiếng thở dốc. Nửa ngày, cũng không biết Niệm Hành có bị phỏng chỗ nào không cuối cùng cũng ngây ngốc đứng lên, y đi tới góc múc một chén súp nóng đen tím khác.
“đây là tảo tía, thực sự không khó ăn a” Giớ cái muỗng nhỏ lên, vẻ mặt Niệm hành ngây ngốc hứa hẹn (Là tảo tía, không phải là thuốc độc a)
Cố Thính Ngữ hít sâu một hơi, một ngụm nuốt súp nóng trên cái muỗng, không có nhấm nuốt liềm nuốt thẳng xuống (nuốt trửng). Ngẩng đầu lên, Cố Thính Ngữ thấy Niệm Hành lộ ra một nụ cười màu cam như tia sáng sau cơn mưa.