Lúc tỉnh lại, Cố Thính Ngữ còn chưa ý thức đựơc chuyện gì đã xảy ra
Trước mắt là một mảng hắc ám, thân thể không thể cử động, ***g ngực giống như bị những mảnh băng vỡ nát liên tục đâm thủng, nghĩ muốn kêu cứu, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Thế nhưng ý thức của Cố Thính Ngữ lại tỉnh táo tới kì lạ, đại não rất nhanh chuyển động, hắn nhớ tới một ít chuyện trước khi đi vào giấc ngủ. Con đường quay trở lại không hề thuận lợi giống như trong tưởng tượng, núi lửa bùng nổ, con đường cũ bị chặn lại, nhóm bốn người bọn họ không còn cách nào khác đnàh phải vượt qua một con đường đày núi nửa.
Lúc đó, bởi vì đã tới buổi tối, Thanh Tước đề nghị dừng lại, bọn họ chuẩn bị nghỉ một chút. Cố Thính Ngữ vì vô cùng uể oải, không cẩn thận liền ngủ quên, thế nhưng…
Vì sao vẫn chưa tỉnh lại?
Rõ ràng nhắm mắt lại, Cố Thính Ngữ cảm giác có cái gì đó đang nhích lại gần mình. Thứ kia toàn thân mang theo mùi vị hôi thối mục rữa, quấn quít lại với nhau, bởi vì dây dưa với nhau mà phát sinh tiếng nước dấp dính khiến kẻ khác nổi gai ốc.
“đừng qua đây!” Cố Thính Ngữ phát sinh tiếng thét câm lặng
đã trở về, cái loại cảm giác đó đã xuất hiện rồi. Ba mươi mấy năm qua, chỉ có trong cơn ác mộng này hắn mới cảm thụ đựơc cái loại sợ hãi duy độc này!
đợi tới lúc xúc tua đầu tiên như đầu lưỡi lạnh lẽo quấn quanh cổ chân Cố Thính Ngữ, thì trong đâu hắn như có vật gì vừa nổ tung. Đầu ngón tay run rẩy, không có chỗ để trốn, không có đưòng để thoát, chỉ có thể đợi cái thứ dấp dính ghê tởm đó tầng tầng lớp lớp bao phủ toàn thân
sợ hãi, chậm rãi xâm nhập vào trong xương tuỷ.
Chúng từ từ chui vào trong tai, dường như nhanh chóng lao tới não tuỷ, Cố Thính Ngữ muốn thét chói tai, thì lại có một cái xúc tua khác chui vào đôi môi mềm mại, hướng về phía thực quản ấp ám trượt tới…
Hai chân bị kéo ra thật rộng, Cố Thính Ngữ thậm chí cũng không thể bận tâm tới cảm giác xấu hổ nữa, hắn chỉ thầm nghĩ muốn chạy, nếu còn tiếp tục như vậy nữa hắn nhất định sẽ chết, nhất định sẽ… Giữa lúc hắn vì suy nghĩ hỗn loạn mà thả lỏng thân thể trong nháy mắt, đột nhiên
“A!!!!!!”
Mấy cái xúc tua hợp cùng một chỗ, giống như một trùng thịt cực đại to lớn, chui vào trong dũng đạo chật hẹp, chậm rãi hướng vào bên trong.
….
Người ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Cố Thính Ngữ trong cơn say giấc “Ân” lên một tiếng nhỏ tới không thể nghe thấy.
Dịch ruột non tràn ra bị y phục ngăn cản, nên tự nhiên không cách nào tưởng tượng ra dày vò Cố Thính Ngữ đang gánh lúc này.
Đương nhiên, trong số đó cũng không bao gồm cả Đồng Ảnh đã ngay từ đầu từ một nơi gần đó bí mật quan sát Cố Thính Ngữ. Sức mạnh của Miên là phát ra sự sợ hãi từ trong nội tâm, đợi đến lúc sự sợ hãi đi đến cực hạn, thì cái loại cảm giác vô vọng đó đích thật là có thể giết người.
Gương mặt Đồng Ảnh không tự giác nhíu mày thật chặt, y chậm rãi đi về phía Cố Thính Ngữ
Trọc Âm nhìn về phía Đồng Ảnh đầu tiên, vẻ mặt cảnh giác hỏi ”Ngươi qua đây làm gì?”
Liếc mắt nhìn y, đáy lòng Đồng Ảnh thầm mắng câu “Ngu ngốc.” Hắn đẩy Trọc Âm ra “ Thật khó tin mỗi người các ngươi đem hắn như bảo bối mà hết mực thương yêu, thế nhưng đến chuyện hắn sắp chết cũng không biết.”
“Ngươi nói cái gì?!” Thanh Tước trừng lớn hai mắt
Đồng Ảnh đi tới trước mặt Cố Thính Ngữ liền ngồi xổm xuống, dị thường nghiêm túc dò hỏi “Các ngươi không cảm thấy hắn ngủ đã lâu lắm rồi sao?”
Niệm hành ở một bên lập tức lay lay vai Cố Thính Ngữ “Tiểu Ngữ, đừng ngủ nữa, Tiểu Ngữ?”
Nhưng mà Cố Thính Ngữ như đã chết ngất, không hề nhúc nhích
“Tại sao lại có thể như vậy, vừa rồi rõ ràng không có chuyện gì xảy ra a!” Trọc Âm tóm lấy Đồng Ảnh “Ngươi đã làm cái gì!?”
“Ta?” Đồng Ảnh cũng nổi giận, y chỉ vào một điểm đen rất nhỏ ở mi tâm (giữa hai chân mày) “Nếu không phải Dạ Dẫn Thư hạ lời nguyền lên người ta, ngươi nghĩ ta sẽ để cho hắn sống tới bây giờ à? Ta đã sớm đem các ngươi toàn bộ đều giết rồi!”
“Đừng cãi nữa!” Thanh Tước kéo Trọc Âm lại, y cấp thiết nhìn về phía Đồng Ảnh “Ngươi là biết chuyện gì đang xảy ra đi, ngươi… Cứu cứu hắn a… ”
“ Các ngươi cút xa một chút.” Đồng Ảnh một lần nữa ngồi xổm bên người Cố Thính Ngữ, nhẹ lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, không khỏi nghi hoặc nguồn gốc nỗi sợ hãi của nhân loại này rốt cuộc là cái gì.
Ai mặc kệ là cái gì, con mồi bị Miên chú ý sẽ không có cách nào dựa vào năng lực của chính mình mà tỉnh lại
Bởi vì sợ hãi lớn nhất, là chẳng bao giờ kết thúc, thống khổ sẽ ẩn núp dưới mọi hình thức luôn luôn đi theo bản thân, cho tới lúc chết.
Giữa lúc Đồng Ảnh đang chuẩn bị kéo Cố Thính Ngữ quay trở về hiện thực, nhân loại nguyên bản đang ngủ say đột nhiên bộc phát một tiếng thét dài cực kỳ thảm thiết, kế tiếp sau đó, con mắt Đồng Ảnh tối sầm, Cố Thính Ngữ ôm chặt lấy bản thân y như nắm đựơc rơm rạ cứu mạng.
Nhân loại trong lòng không ngừng run, nước mắt lạnh lẽo theo gương mặt chảy xuống cổ Đồng Ảnh, cái laọi tiếng khóc này chân chân chính chính là tê tâm liệt phế, bất lực như vậy… Như vậy, khiến cho kẻ khác động lòng. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! “A A ”
Cố Thính Ngữ cả đời này cũng chưa từng khóc rống như vậy, đương nhiên hắn cũng ngờ tới bản thân lại có một ngày không thể khống chế nổi tâm tình tới nông nỗi như vậy.
Thân thể Đồng Ảnh cứng còng, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Thẳng tới lúc Trọc Âm xanh cả mặt đem Cố Thính Ngữ ra khỏi ôm ấp của bản thân y, Đồng Ảnh vẫn duy trì nguyên bản tư thế đó, một chút cử động cũng không dám.
Trên đời này, có một loại sinh vật chuyên ăn sự sợ hãi
Truyền thuyết kể rằng nó bị nhốt dưới biển sâu giữa màn sương mù dày đặc, những đội thuyền tới gần khu vực biển đó đều bị hút vào, sau đó thì vĩnh viễn ngủ say dưới đáy biển.
Rất nhiều người thống hạn nó, lại càng nhiều người e ngại nó, hận không thể đem nó vĩnh viễn biến mất ở nơi sâu nhất trong dại dương.
Nhưng cái con quái vật này đến tột cùng là từ đâu tới đây, đến tột cùng vì sao lại bị nhốt dưới biển sâu, không ai nghĩ muốn biết.
UY.
Nhân loại, ngươi có biết hay không, ta dựa vào sự sợ hãi làm thức ăn, kỳ thực là vì cả ngày lẫn đêm ta đều cùng sợ hãi làm bạn?
Vì sao ta từ nhỏ lại là cái dạng này.
Bọn họ sợ ta, nhưng ta lại càng sợ bản thân a.
Cúi đầu nhìn cái bóng phản chiếu trong nước biển, ta hận lúc đó không thể chết đi.
Ngươi nghe ta nói chuyện không, ngươi cảm thụ đựơc ta đi,
Đối mặt với những nỗi sợ hãi không thể xoá nhoà, vĩnh viễn tới vô tận, ngươi nói cho ta biết phải làm như thế nào đi?
Ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết nha…
————
“Nó đến tột cùng là thứ gì vậy?” Thanh Tước ôm chặt cứng Cố Thính Ngữ từ lúc bắt đầu vẫn run rẩy không nói lời nào, nhẹ nhàng hỏi Đồng Ảnh
“…A” Đồng Ảnh một mực nhìn Cố Thính Ngữ, bất tri bất giác nhìn tới ngây người “Ngươi nói cái gì?”
“Uy1 Ngươi có thể đừng có mê đắm mà nhìn chằm chằm Tiểu Ngữ nhà chúng ta như thế hay không!” Niệm Hành chống hông, bất mãn trừng mắt nhìn Đồng Ảnh
“Khụ khụ,” Đồng Ảnh xấu hổ thu hồi dường nhìn “Thiết… Ai nhìn…”
“Ta hỏi ngươi, Thính Ngữ rốt cuộc làm sao vậy, thứ gì khiến hắn biến thành như vậy? ”
Đồng Ảnh thở dài, “Kỳ thực các ngươi không biết rõ cũng là chuyện thường, ngày trước sau khi Nguyên Ác đem con quái vật từ dưới biển sâu kia về, liền trực tiếp để y ở chủ điện, y là một con rối chỉ chuyên môn nghe theo mệnh lệnh của Nguyên Ác thôi.”
“Con rối?”
“Đúng, là một con rối hàng thật giá thật (ý chỉ sự chắc chắn, chính xác), bởi vì cái con quái vật kia căn bản là không có ý thức của bản thân.”
“Tại sao lại có thể như vậy?”
“Ai Chuyện này nói từ đầu thì cũng rất dài, xét cho cùng là do chính nó đã đem ý thức của mình niêm phong rồi cất vào kho rồi. Tuy rằng không có ý thức nên không thể suy nghĩ, nhưng sức mạnh của nó thực sự rất lớn, ta đứng ở gần nó cũng thấy rùng mình, nói chung nó là một thứ gì đó rất đáng lo ngại.”
“vậy lúc nó trở lại thì phải làm sao bây giờ?”
“Khó chính là ở chỗ này,” đường nhìn của Đồn Ảnh hạ xuống “Nếu như nói công kích của chúng ta tạo ra vết thương bên ngoài, thì sức mạnh của Miên chính là khuếch tán (phóng to, phân tán) sự sợ hãi từ bên trong. Đợi đến lúc người đó đi vào giấc ngủ hoặc trong tình trạng uể oải cực độ, thì y có thể chui vào trong ý thức của người nọ, đơn giản vô thanh vô tức như vậy giết chết một người.”
Thanh Tước không tự giác ôm chặt Cố Thính Ngữ hơn “Nói như vậy, chẳng phải là khó lòng phòng bị?”
Đồng Ảnh bắt đầu cào tóc “Ta không phải là đang nghĩ biện pháp sao!” Một bên oán giận, nhãn thần lại không tự chủ len lén nhìn về phía Cố Thính Ngữ ngắm nghía (Ngăm trai thế này thì thời giờ đâu mà suy nghĩ hả cái con chồn kia?)