Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 47



Quân khu Tây Nam quân số đông, bên ngoài nhìn vào thì chỉ như một sư đoàn, nhưng thật ra là đang tăng cường, chỉ riêng đoàn trưởng đã có gần mười người, mà trong số đó chỉ có Hàn Liệt là phó đoàn trưởng. Lý do rất đơn giản, anh ấy còn trẻ, thăng chức quá nhanh sợ sẽ tạo ấn tượng không tốt, nên sư đoàn trưởng Chung để ảnh tiếp tục tập luyện. 

Hàn Liệt không để ý tới mấy chuyện này, nhưng toàn quân đều biết Hàn Liệt trên danh nghĩa là phó đoàn trưởng, nhưng cũng không khác gì đoàn trưởng là bao, vì trung đoàn bọn họ đều dưới quyền của anh

Nhưng trung đoàn bên cạnh thì khác, đoàn trưởng họ Thạch, dưới quyền anh ta là phó đoàn trưởng Thái, thấy Hàn Liệt đột nhiên đi qua đó, anh ta còn bối rối một lát, chỉ thấy Hàn Liệt đứng trước mặt phó đoàn trưởng Thái, trực tiếp hỏi: “Phó đoàn trưởng Thái, có muốn tỉ võ chút không?"

Tỉ võ?

Phó đoàn trưởng Thái lập tức định nói mình không muốn, ai mà không biết Hàn Liệt giỏi võ cỡ nào, ngày thường đều được phái đi thi đấu với chiến khu khác, còn trong quân khu bọn họ có mấy ai so bì được với anh ta.

Mà anh ta không cao bằng, sức đánh cũng không lại, thế thì tỉ võ cái nỗi gì? Đứng chịu đòn chắc?

Nhưng trước lúc anh ta định từ chối,  đoàn trưởng Thạch đã nói: “Thằng nhóc nhà anh thế mà chủ động thách đấu? Tiểu Thái, mau đấu với cậu ta! Đừng để họ coi thường trung đoàn ba của chúng ta!”

Hai ngày nay chỉ thi đấu trong đội, các đội khác nhau vẫn chưa được tiến hành, khi nghe tin Hàn Liệt sẽ đấu với phó đoàn trưởng Thái, cả đám người xung quanh lập tức dồn lại, lớn tiếng hò hét: “Phó đoàn trưởng Thái, mau đồng ý đi! Trung đoàn ba chúng ta không thể thua!” 

Trước mặt là một đám tân binh, cho dù phó đoàn trưởng Thái có nhát gan hơn nữa, cũng không nói ra được, nếu không sau này ai sẽ phục hắn?

Anh ta chỉ có thể cắn răng đứng lên: “Phó đoàn trưởng Hàn, xin chỉ giáo nhiều thêm.”

“Đã nhường rồi.” Hàn Liệt gật đầu.

Phó đoàn trưởng Thái cởi áo khoác, vừa định nói bọn họ đấu chút rồi ngừng, thì Hàn Liệt đã vung nắm đấm qua, anh ta kinh hô lập tức muốn né nhưng nắm đấm đã nện vào mặt, đau đến mức muốn hô dừng, không đánh nữa.

Nhưng Hàn Liệt sao có thể cho anh ta cơ hội này, đấm này tới đấm khác, tiếng xé gió vùn vụt, đoàn trưởng Thái mồ hôi nhễ nhại.

Hàn Liệt tuy tức giận nhưng cũng biết mình không được xúc động, lúc đánh vẫn cố ý tránh chỗ yếu hại, cũng đã kiềm không ít sức, cho nên phó đoàn trưởng Thái thấy đau không chịu nổi thế thôi, nhưng hoàn toàn không bị thương được.

Thấy cũng đủ rồi, Hàn Liệt mới dừng lại, vẫn một câu đơn giản: “Đã nhường rồi.”

Phó đoàn trưởng Thái đau tới nhe răng nhếch miệng: “Hàn Liệt! Anh muốn giết tôi đấy à!”

Đoàn trưởng Thạch nghe vậy thì nhíu mày: “Tiểu Thái, cậu cũng có bị thương đâu, đừng có nói bậy!”

Anh ta có thể nhìn rõ chiêu thức của Hàn Liệt, hẳn là anh đã thu bớt lại rồi, dưới tình huống này, chỉ có thể trách phó đoàn trưởng Thái kỹ năng không tốt, không có sức đánh lại.

Hơn nữa, Hàn Liệt mạnh như thế đánh vậy cũng không tính là quá đáng, trong hai ngày thi đấu trong đội, vài tân binh còn ra tay ác hơn Hàn Liệt nhiều.

Thế nên đoàn trưởng Thạch không hề nghĩ tới việc Hàn Liệt đang báo thù riêng, chỉ có thể trách phó đoàn trưởng Thái ngày thường không chịu chăm chỉ rèn luyện, vả lại bây giờ mà anh ta nói ra cái gì mà đánh chết người. Đó mới là cố ý khiêu khích,  mà điều quan trọng nhất trong quân đội là sự đoàn kết, nếu anh ta nói như vậy, thì người khác sẽ nghĩ sao?

Phó đoàn trưởng Thái nghiến răng hỏi: “Anh làm gì mà phải đánh tôi như vậy?!”

Hàn Liệt khoác áo khoác, đi được hai bước mới thấp giọng nói: “Trở về hỏi mẹ anh.”

Anh nói xong liền bỏ đi.

Sau khi phó đoàn trưởng Thái phản ứng lại lời anh nói, lại càng tức giận, anh ta giẫm mạnh chân, lại trúng tới chỗ đau, lập tức la toáng lên. 

Sư đoàn trưởng Chung nhìn cũng không nhìn, gọi hai người đến đưa phó đoàn trưởng Thái đi bệnh viện, còn mình thì nghĩ ngợi cân nhắc, xem ra phải tổ chức thêm mấy lần thi đấu giữa các trung đoàn mới được, giảm bớt đi người yếu như phó đoàn trưởng Thái.



Sau khi rời sân tập, Hàn Liệt về nhà ngay, anh đi thẳng vào phòng bếp, thấy đĩa thức ăn đã được bày sẵn được đậy bằng một chiếc bát lớn, nhưng không thấy Liễu Tố Tố đâu cả.

Trong lòng Hàn Liệt chùng xuống, anh lập tức đi tìm cô khắp nhà, nhưng cũng không thấy đâu, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Đúng lúc này Hàn Trình chạy vào: “Chú Hàn, chú tìm gì vậy ạ?” 

Hàn Liệt nhìn cậu bé: “Mẹ cháu đâu?”

“Mẹ nói mẹ đến nhà Đại Cường đưa đồ rồi,  xí nữa sẽ quay lại sau, chú Hàn, chú tìm mẹ cháu có chuyện gì không ạ?”

Hàn Liệt thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì.”

Chỉ cần cô ấy không nghĩ ngợi lung tung là được.

Liễu Tố Tố vừa nấu hai con cá mà sĩ quan hậu cần mang đến. Hai con này là cá trích, chỉ cỡ nửa cân nhưng rất tươi, cô chặt con cá làm hai, chiên trên chảo cho đến khi chín vàng cả hai mặt, rồi bỏ vào nồi đất hầm lên.