Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 49



Không phải vô cớ mà Hàn Liệt lại kinh ngạc như vậy.

Bộ Chỉ huy Quân sự chỉ mới thành lập mấy năm gần đây, ban đầu quân đội chỉ lo tập luyện sẵn sàng cho chiến đấu, sau này đất nước thái bình, số lượng quân nhập ngũ tăng lên, quân đội lại dần can thiệp càng nhiều vào các hoạt động như mở bệnh viện quân y, trường quân sự… Mọi vấn đề phát sinh dường như đều do quân đội quản lý. Và để thuận tiện hơn cho việc này, một tổng khu hành chính quân sự đã được thành lập.

Ở phía bên kia của tổng khu là một dãy văn phòng, chuyên phụ trách tất cả các mảng từ quần áo, ăn uống, nhà ở và phương tiện đi lại của toàn quân khu, mà đoàn trưởng Trương cũng là một trong những nhân viên làm việc tại đấy. Thực ra ông ấy cũng không phải có chức vụ đoàn trưởng, mà là vì nhân viên trong sở quân vụ này có cấp bậc ngang với đoàn trưởng trong quân đoàn nên mọi người gọi như vậy cho tiện.

Nhưng cũng vì điều kiện đặc thù trong sở quân vụ này, những năm gần đây dù có bao nhiêu gia đình quân nhân mới chuyện đến quân khu này cũng không có ai đủ khả năng chính thức vào làm việc trong đó, dù sao chỉ cần đã vào làm trong quân khu, cũng chính là trở thành một quân nhân, ăn lương quốc gia, khác xa các công việc phụ giúp trong nhà ăn quân đội, trường học hay bệnh viện quân y.

Vậy mà bây giờ anh lại nhận được thông báo Liễu Tố Tố sẽ đến làm trong sở quân vụ này!

Lúc mới nhận tin, suy nghĩ đầu tiên của Hàn Liệt là không tin, khi bình tĩnh suy nghĩ lại, anh cảm thấy Liễu Tố Tố sẽ không nói dối mình, sau đó anh lại cảm thấy lo lắng cho cô, anh hỏi: “Vậy đoàn trưởng Trương có nói em sẽ có chức vụ gì không?”

Không phải tự nhiên anh lại lo lắng, mà vì Liễu Tố Tố vừa gia nhập quân đoàn, hầu hết mọi người đều không biết cô ấy là ai, mặt mũi thế nào. Nếu đột nhiên nghe nói cô ấy sẽ được vào khu hành chánh văn phòng của tổng quân khu, chuyện này giống như thông báo cho toàn quân đoàn biết là sắp có một tân binh mới đến sẽ được thăng chức lên đoàn trưởng vậy. Ngoài việc họ sẽ cảm thấy kinh ngạc, họ còn cảm thấy không phục, có khi còn có người đi rêu rao đồn đại lung tung.

Trong trường hợp này, cô sẽ rất dễ trở thành mục tiêu dòm ngó, công kích của những người trong toàn quân khu này. Trừ khi cô có thể thể hiện thực lực của cô cho mọi người thấy, nếu không sẽ không có ai tin phục.

“Không thấy ông ấy nói, đoàn trưởng Trương chỉ nói em đi theo ông ấy làm việc trước, sau khi hệ thống tưới tiêu được tiến hành sẽ tính tiếp.” Liễu Tố Tố vừa nói vừa bỏ vào chậu nước một ít xà phòng.

Hàn Liệt ngơ ngác hỏi lại: “Hệ thống tưới tiêu gì?”

Hàn Liệt không hiểu tại sao anh chỉ mới đi khỏi nhà một ngày mà mọi thứ dường như đã hoàn toàn thay đổi.

Liễu Tố Tố không có trả lời anh chỉ hỏi ngược lại: “Trong nhà có đèn pin không anh?”

“Có.” Cái đèn pin này là phần thưởng Hàn Liệt nhận được trong cuộc thi lần trước, bình thường anh không nỡ dùng vì sợ hết pin.

Sau khi tắm xong cho bọn trẻ, Liễu Tố Tố lại giúp bọn chúng gội đầu, dặn chúng ở trong sân lau tóc, không được chạy ra ngoài, sau đó cầm đèn pin đưa Hàn Liệt ra ngoài ruộng.

Khung cảnh đêm cuối xuân thật rộn ràng, tiếng côn trùng kêu vang khắp cánh đồng, ánh trăng trong vắt chiếu sáng vùng đất rộng lớn. Nhờ ánh trăng chiếu, Liễu Tố Tố lật lên lớp cỏ dại phủ phía trên: “Anh đến đây xem nè.”

Dù sao cũng đang là buổi tối, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, Hàn Liệt chỉ cảm thấy có thứ gì đó dưới lớp cỏ, bật đèn pin lên mới nhận ra đó là một ống tre.

Những ống tre này để qua vài ngày đã úa màu lại bị vùi lấp trong đám cỏ dại nên rất khó nhìn thấy. Hồi xưa, Hàn Liệt chính là xuất thân từ quân đoàn lính trinh sát nên thính lực của anh rất tốt, anh nghe rõ có tiếng nước chảy bên trong ống trúc, cúi người xuống chạm vào mặt đất dưới ống tre, cảm giác đất rất ẩm ướt.

“Không phải mặt đất, anh nhìn ở đây đi.” Liễu Tố Tố nắm cánh tay Hàn Liệt kéo dịch anh về phía trước một chút.

“Anh thấy thế nào?”

Cái cô muốn Hàn Liệt nhìn thấy là mấy cái lỗ bị cô đục trên thân tre, nhưng ngay khi cô vừa nắm tay anh, vành tai của Hàn Liệt đột nhiên đỏ lên, trên mu bàn tay bỗng có một cảm giác khác lạ. Anh lập tức nghiêng đầu nhìn chỗ khác, dưới lớp cổ áo, hầu kết của anh không tự chủ được trượt lên xuống.

Cũng may trời đang tối, Liễu Tố Tố không phát hiện anh có gì bất thường, chỉ thấy anh đột nhiên quay đầu né sang một bên: “Anh làm sao vậy? Phía đó có người hả?”

“Không có.” Hàn Liệt cố bình tĩnh lại, ngón tay miết trên thân tre, anh phát hiện ống tre này có rất nhiều lỗ nhỏ, mỗi lỗ đều có kích thước bằng nhau, đường kính không lớn, có thể đảm bảo nước từ bên trong chảy ra sẽ không quá lớn.