Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 12: 12





Đường Phụng có hơi đau lòng, có điều là con gái lớn như vậy rồi, cũng không thể  ngày ngày ở mãi trong  nhà, người bên ngoài bàn tán cũng không ít.

“Vậy buổi tối mẹ đi nói chuyện với cậu của con, để cậu ấy sắp xếp cho con đăng ký đi làm một công việc này nhẹ nhàng.

" Bà cũng không nỡ để con gái chịu khổ.

Anh hai Tống trợn mắt lên, "Mẹ, trong thôn có đăng ký kìa.

""Mẹ, nếu không thì con cùng anh cả đi nuôi heo vậy.

" Tống Sở đối với chuyện đăng ký không có hứng thú gì, hơn nữa cậu cả của cô chưa chắc sẽ đồng ý, suy cho cùng làm việc vì tình riêng rõ ràng như vậy chắc chắn bị người ta mắng.

Dựa vào ký ức, công việc của Cố Việt là chăn bò và cắt cỏ heo, cô phải tiếp xúc nhiều với anh, vậy thì bắt đầu từ công việc, như thế tương đối thuận tiện.


Vả lại trước kia lúc ở mạt thế cô đã phụ trách một khối việc xây dựng cơ bản rồi, đối với nuôi trồng vẫn có kinh nghiệm.

Vừa nghe được lời này, trong nháy mắt cả nhà liền hiểu rõ, thì ra cô hướng đến phía thanh niên tri thức Cố, lúc này mới bình thường được, còn dọa bọn họ một phen.

Đường Phụng đau lòng mãi không thôi, "Nuôi heo rất khổ cực mà.

""Không phải còn có anh cả sao.

" Tống Sở biết làm thế nào để lay động mẹ cô.

Trong thôn anh cả của cô đã bị phân công đi nuôi heo, không những cần cho ăn mà còn phụ trách dọn dẹp phân heo đem bón cho hoa màu gì gì đó, công việc chẳng hề nhẹ nhàng, có điều lại có thể nắm chắc được 10 điểm công.

Cô đi rồi cũng xác định sẽ không việc gì mà không làm, chỉ là cái này không cần nói rõ nữa, bởi vì nói rồi thì người trong nhà cũng sẽ không tin.

Vẻ đau lòng trong ánh mắt của Đường Phụng vơi đi, rất nhanh đã bị ý nghĩ ‘cũng đúng’ thay thế, "Được, vậy thì đi nuôi heo, con đi cắt cỏ heo, những cái khác thì giao cho anh cả của con, dù sao nhà chúng ta cũng không không thiếu chút điểm công đó của con đâu.

""Mẹ, lúc trước ở thư viện trong trấn con đã đọc qua sách nuôi heo rồi, con có thể hướng dẫn kỹ thuật, có thể đem số heo đó nuôi vừa lớn vừa mập mạp, đến khi cuối năm gia đình ta có thể có nhiều phần thịt heo hơn một chút, mẹ ăn nhiều một chút.

" Tống Sở ra một đòn phủ đầu trước.

Lời này của cô lừa được Đường Phụng mặt mày hớn hở, "Út bảo của mẹ thật là giỏi.


"Sau đó bà quay đầu lại dặn dò anh cả Tống, "Đến lúc đó con phải chăm sóc em gái con đó, những việc nặng nhọc đừng để cho nó làm.

""Biết rồi.

" Ngược lại anh cả Tống chẳng nề hà gì, đã bị người mẹ này áp bức quen rồi.

La Thu Cúc cũng không ưa gì, dựa vào đâu mà cô út đi làm việc mà công việc lại bắt chồng của cô ta làm? Cô ta mới không thèm tin cô út biết nuôi heo gì đó, rõ ràng là hướng đến thanh niên tri thức Cố, nuôi heo không bị chết thì không tồi rồi.

Đừng nói là cô ta, ngồi ở đây ngoại trừ Đường Phụng ra, cả nhà cũng suy nghĩ như vậy.

Chỉ là đều ngầm thừa nhận, dẫu sao Tống Sở có thể ra ngoài thì cho dù là đi cắt cỏ lợn cũng tốt hơn so với ở nhà.

Tống Sở đương nhiên nhìn ra vẻ không vừa lòng của cô ta, vừa hay trên mặt đất có một cây gậy cứng rắn, cô cầm lấy bẻ thành hai đoạn dễ dàng, nhếch lông mày hỏi: "Chị dâu, chị có ý kiến?"Xưa nay cô đều là người có thể động thủ thì không chịu thiệt, nói lý với loại cực phẩm như thế này căn bản vô dụng, nói thật bọn họ cũng không tin, còn phải dọa một cái mới xong.

Quả thực ban đầu La Thu Cúc muốn đưa ra ý kiến, trong nháy mắt thấy cây gậy gãy thành hai nửa liền kinh sợ, nếu cô út thật sự muốn động thủ, những người khác căn bản không quản được, có bà cụ thiên vị, anh cả ngốc nhà cô cũng không dựa vào được.

Chỉ có thể cười ngượng ngùng: “Không, không có ý kiến.


”Cô ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng, mỗi ngày cô út đi cắt cỏ heo kiếm vài điểm công cũng tốt hơn so với ở nhà ăn không ngồi rồi.

Tiếp tục dọn cơm, trên bàn ăn là khoai tây và rau xanh, chỉ có trước mặt Tống Sở là có thêm bát trứng gà hấp.

Mặc dù cả nhà không vừa lòng chuyện ăn mảnh bất công như vậy, nhưng mà cũng quen rồi, không thể chọc vào bà cụ được.

Cả nhà đều đói nên rất nhanh bưng chén lên bắt đầu ăn cơm.

Trên bàn ăn Tống Sở phát hiện ba đứa nhỏ vừa gẩy cơm vừa đôi khi chăm chú vào trứng gà hấp trước mặt cô mà nuốt nước miếng, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ và ao ước, cô cảm thấy bản thân mình nuốt không trôi cái món ăn một mình này nữa.

.


— QUẢNG CÁO —