Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 18: 18





Còn về nhà Lăng Quốc Đống, bọn họ còn ước gì chính mình ra tay nữa đấy nên càng sẽ không ngăn cản nhất là Vạn Kim Chi, cô ấy ngại đánh đàn ông nhưng mà đàn ông đánh đàn ông thì cô ấy chẳng hề không vui.“Lăng Quốc Khánh! Đừng đánh nữa, đây là con trai anh đó.”Người khác có thể nhịn nhưng người làm mẹ là Triệu Mai đây thì không nhịn tiếp nổi nữa, đẩy người đàn ông đang vung gậy ra, Lăng Quốc Khánh cũng thuận thế tránh sang một bên, cố làm ra vẻ chỉ trỏ người vợ trước mặt:“Cô cứ chiều đi, mấy đứa con trai đều bị cô chiều hư rồi.”“Nhanh qua đây xin lỗi hai em cho ba, nói xem sau này các con còn dám nữa không.”Tay của Triệu Mai một trái một phải túm nhẹ lỗ tai của hai đứa con trai kéo bọn chúng đến trước mặt Lăng Kiều và Lăng Điềm.“Hu hu hu anh xin, xin lỗi.”Lăng Kiều nhìn anh cả và anh hai vẫn còn là hai đứa trẻ choai choai ở trước mặt, mối thù của đời trước cô đã trả xong rồi, đời này bọn họ tốt nhất là cầu nguyện đừng dây vào cô lần nữa.“Mẹ ơi, chúng ta đến nhà bác cả bắt gà đi.”Lăng Kiều nắm tay em gái cũng không nhìn Triệu Mai với Lăng Khôn và Lăng Xuân, dứt khoát quay đầu lại nhắc mẹ chuyện gà mái.Trong lòng Triệu Mai đau nhói chỉ là lúc này cô ta cũng chỉ có thể thành thật dâng hai con gà mái lên.

Theo cách nhìn của cô ta thì Lăng Kiều đã nhắc đến hai con gà mái chính là có ý tha thứ rồi, vẻ mặt căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng lại rồi.“Còn không cảm ơn em của con đi, lúc đó các con không cẩn thận đẩy hai em xuống ao, chẳng phải trên bờ còn có người khác sao, cho nên đã chạy về nhà tìm người, sau này gặp chuyện đừng có hoảng, biết chưa?”Triệu Mai nắm bắt cơ hội ở trước mặt mọi người giải thích một chút, hai đứa con trai của mình không phải cố ý đẩy con gái của nhà cậu Hai xuống nước, hơn nữa sau khi xảy ra việc bọn chúng cũng chạy về nhà gọi người chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bị sợ hãi quá mức mà thôi, không hề có ý định giết hại Lăng Kiều và Lăng Điềm.“Cái gì gọi là sau này ạ, bác cả còn định bảo hai anh đến lúc đó lại đẩy chúng cháu lần nữa hay sao?” Dáng vẻ Lăng Kiều hoang mang bối rối.“Nhưng mà bác cả nói cũng đúng, lúc đó anh cả với anh hai chắc chắn quá sợ hãi, nhà của bà nội cách xa sông Hắc Long nhưng mà đi bộ cũng chỉ 10 phút.


Hai anh e là bị sợ đến chân mềm nhũn nhỉ, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chị em chúng cháu đã về đến nhà cũng chưa thấy hai anh gọi người đến.”Triệu Mai bị cháu gái lớn chặn họng, mặt cũng xanh mét nhưng mà chuyện Lăng Kiều nói là sự thật, hai thằng nhóc căn bản không có ý định gọi người, về nhà đã trốn ở trong phòng.

Nếu không phải cô ta và chồng thấy không đúng lắm gặng hỏi vài câu thì còn chẳng biết hai đứa đã gây ra chuyện này.Ở đời trước chính là như thế này, lúc đợi có người qua đường cứu Lăng Kiều và Lăng Điềm lên đã qua một lúc rồi, mạng Lăng Kiều lớn chỉ là uống nước đầy bụng.

Số mệnh của Lăng Điềm kém hơn, lúc lên bờ đã sắp ngừng thở rồi, đội trưởng quyết đoán kịp thời, cũng không sợ việc xui xẻo lỡ mà đi nửa đường đứa trẻ chết trên xe.


Dùng xe chở hàng của đội đưa đứa trẻ đi bệnh viện huyện, người đã cứu trở về rồi nhưng não thiếu khí quá lâu đã trở thành một đứa trẻ khờ.Giống như điều mà Lăng Kiều vừa nghĩ đến, cô bé ôm mối thù đời trước nhưng Lăng Kiều và Lăng Điềm ở đời này cuối cùng là tình huống gì thì cô bé cũng không rõ, cho nên cô bé chỉ nhắc đến hai con gà nhưng không nói thẳng là tha thứ.

Bởi vì cho dù bọn họ muốn cầu xin lượng thứ thì người có quyền phát ngôn nhất kia cũng không biết có phải là cô bé không.“Quốc Đống, nước nóng đang đun trên bếp đợi lát nữa anh giúp con gái đổ nước tắm rửa gội đầu nhé, em đến nhà chị dâu lấy gà.”Cuối cùng là chuyện gì không cần nhà anh hai Lăng nói nhiều mọi người đều thấy rõ, nhà anh cả Lăng càng bôi càng đen, dù sao thì cái tội danh xém chút hại chết em gái của hai đứa con nhà họ không gỡ xuống được.(*) càng bôi càng đen:Nguyên gốc – 越描补越黑 – Triệu Mai muốn “tẩy trắng” cho con mình những càng nói thì lại càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn.Lăng Quốc Khánh và bà vợ Triệu Mai nhìn ánh mắt của người trong thôn ở bên cạnh thì trong lòng đau khổ, lần này đến nhà hai Lăng xin lỗi bồi thường quà, bọn họ đúng là mất cả chì lẫn chài.


Lăng Khôn và Lăng Xuân vẫn chưa biết điều đó có nghĩa gì, chỉ cảm thấy trốn được một lúc thì đang ôm lấy mông, còn muốn về nhà khóc lóc kể lể với bà nội một trận, không thể chịu không cái tội này được..