Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị

Chương 45



“Hôm nay có phải ngày doanh trưởng Tề trở về không nhỉ …… Nghe nói anh ấy còn dẫn theo cô vợ mới cưới, còn là một cô gái nông thôn nữa?”

“Không hiểu vì sao anh ấy lại cưới một cô gái nông thôn nhỉ? Có biết bao nhiêu bác sĩ giáo viên thích anh ấy, lại thêm mấy cô gái xinh đẹp ở đoàn văn công nữa ……”

“Là giáo viên Diêu giới thiệu đó.”

……

“Lớn lên có xinh đẹp không?”

“Với dáng dấp của doanh trưởng Tề, chắc chắn anh ấy không cưới một cô vợ quá khó coi đâu.”

“…… Kể cả xinh đẹp cũng không thể bằng vô vợ nhà đoàn trưởng Hà đâu. Người ta chính là bông hoa của đoàn văn công đó, xứng danh cô vợ quân nhân xinh đẹp nhất trong khu gia đình quân nhân.”

Hai người bọn họ đang mải nói chuyện, đột nhiên một người có vóc dáng cao, lại thêm đôi mắt thật tinh tường trông thấy một đám người đang tiến về phía này, khoảng cách giữa đám người ấy với bọn họ chỉ ngoài trăm mét: “Thôi, đừng nói nữa. Nhìn đằng kia mà xem, có phải người đang ôm đứa nhỏ kia là doanh trưởng Tề không?”

Ngay lập tức, Chương Ưng và Nhạc Vệ Cương vội vàng chạy lên nhiệt tình chào đón.

“Doanh trưởng Tề, ưm, đây là chị dâu mới ư?”

Ngay khi nhìn thấy cô gái đang đứng bên cạnh Tề Hành, Chương Ưng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, hắn nghĩ thầm chị dâu mới này trông cũng xinh đẹp thật.

Tuy quần áo trên người cô rất bình thường, mái tóc dài cũng được thắt bím đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ngập nước trong veo, cực kỳ có hồn, lại thêm nụ cười nhàn nhạt, như có như không trên gương mặt kia, cũng khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Một dung nhan chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ cảm mến.

“Hai cậu là trung đội trưởng Chương Ưng và tiểu đội trưởng Nhạc Vệ Cương, thuộc liên bốn, doanh hai, đoàn một đúng không?”

Nhạc Vệ Cương cảm giác được ưu ái mà kinh sợ, trên mặt hắn lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Doanh trưởng Tề, anh còn nhớ tôi ư?”

“Đúng là không gặp thì không biết. Trí nhớ của doanh trưởng Tề thật lợi hại, chỉ cần đã từng gặp mặt, nhất định sẽ nhớ rõ tên.”

Khương Song Linh nhìn hai người bọn họ, cười chào hỏi: “Chào hai vị đồng chí.”

“Chào chị dâu.”

Khương Song Linh nghe đến mấy cái danh xưng gì mà doanh một, doanh hai, đoàn a, đoàn b… linh tinh rối loạn gì đó, chỉ cảm thấy không hiểu rõ chuyện gì.

Đã khó hiểu như vậy, lại còn từ chỗ nào ấy nhảy ra một vị lớp trưởng nữa (tiểu đội trưởng và lớp trưởng đều dùng chung một từ 班长 ban trưởng)!

Cô chỉ là một sinh viên mỹ thuật bình thường, không rõ lắm về chế độ xây dựng quân đội, chỉ đại khái biết cái gì gọi là tam tam chế (chế độ tổ chức quân đội của Trung Quốc, cứ ba tiểu đội thành một trung đội, ba trung đội thành một đại đội, ba đại đội thành một tiểu đoàn) mà thôi.

Thế nhưng cô vẫn nhớ mình từng chơi cờ tướng lúc còn nhỏ, dường như có năm chữ “Quân sư lữ đoàn doanh(*)” thì phải.

*Cách chia chế độ quân đội từ lớn cho tới nhỏ: quân đoàn - sư đoàn - lữ đoàn - trung đoàn - tiểu đoàn - đại đội.

Ở trong “Quân sư lữ đoàn doanh”, doanh trưởng xếp sau cùng, nhưng bên dưới vẫn còn cái gì mà liên đội, trung đội, tiểu đội gì đó nữa, cho nên Khương Song Linh cảm thấy Tề Hành còn trẻ tuổi đã được lên làm doanh trưởng, cũng là một người trẻ tuổi tương đối ưu tú.

Bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm xem phim truyền hình của mình, cô cảm thấy chức vụ đoàn trưởng kia đã cực kỳ lợi hại rồi, mà doanh trưởng chỉ thấp hơn đoàn trưởng một bậc thôi.

Nhưng một đoàn có bao nhiêu người?

Và một doanh có bao nhiêu người nhỉ?

……

Tùy tiện suy nghĩ một chút đã cảm thấy quá phức tạp rồi, loại vấn đề kiểu này luôn khiến người ta cảm thấy không hiểu ra sao. Hơn nữa, bản thân Khương Song Linh vốn đã không mẫn cảm với các con số.

Điểm toán thi đại học của cô chỉ được trên một trăm điểm, mà đó còn là thành quả đạt được dựa trên quá trình huấn luyện kịch liệt tận mấy tháng trước khi thi.
— QUẢNG CÁO —