Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị

Chương 47



Bên trái là nhà sư trưởng, bên phải là nhà đoàn trưởng, căn nhà của cô có phong thủy cũng tốt thật.

Vì sao lại xếp nhà của bọn họ ở một nơi đầy bất an kiểu này chứ? Nơi các doanh trưởng tụ tập ở đâu rồi?

Chẳng lẽ do Tề Hành xin chậm cho nên chỉ còn mỗi vị trí này thôi sao?

Khương Song Linh không nghĩ thêm nữa, bởi vì có nghĩ cũng chẳng ích lợi gì, cô bước vào phòng.

Vừa bước vào cửa đã có một gian phòng nhỏ, bên cạnh là phòng bếp, bên phải còn hai cái phòng nữa, chờ tới khi Khương Song Linh bước vào căn phòng lớn nhất, cô mới phát hiện bên trong này lại nối liền với một gian phòng khác nữa.

Hai vị binh ca trực ban ở khu người nhà rất nhiệt tình hỗ trợ cô ôm hai đứa nhỏ đặt lên trên giường, sau đó mới đi ra ngoài.

“Cảm ơn hai người.”

Cô tiếp tục hành trình khám phá căn nhà mới của mình, đằng sau phòng ở là khu vực của nhà vệ sinh.

Trong phòng này trống rỗng, nhưng cũng có một ít gia cụ cơ bản, thậm chí ở trong góc phòng còn có máy may và radio, thoạt nhìn chắc những món đồ này đều mới được sắm sửa, Khương Song Linh tò mò đi qua sờ sờ hai thứ đồ vật ấy.

Hai món đồ này đều cực kỳ cồng kềnh, trên chiếc máy may ánh lên màu sáng bóng của kim loại, thế nhưng cô chỉ nhìn thấy mỗi cái máy không trơ trọi ở đó, chứ chẳng thấy chỉ tơ gì cả.

Chẳng lẽ Tề Hành mua thứ này để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân sắp tới?

Tựa hồ trong niên đại này vẫn lưu hành trào lưu chuẩn bị bốn món đồ ba chuyển một vang trước khi kết hôn.

Ba chuyển trong đó là đồng hồ, xe đạp, máy may, còn một vang là radio.

Cô cúi đầu đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, đầy đủ bốn món đồ ba chuyển một vang rồi nhé. Qua chuyện này cũng hiểu của cải của Tề Hành phong phú tới mức nào.

Phải nói rằng, ở những gia đình bình thường chỉ cần có một món trong bốn loại đồ vật này thôi, đã khiến người ta hâm mộ rồi, huống chi hiện giờ trong nhà cô lại có đủ cả bốn món.

Nói về chiếc đồng hồ này trước, thoạt nhìn nó chính là món đồ xa hoa nhất, tinh xảo nhất, trong khi đó, máy may lại là thứ thực dụng nhất.

Nói cho cùng ở thời đại này, có rất nhiều nhà đều khâu khâu vá vá quần áo, dùng được ít nhất là ba năm, hầu như không thịnh hành mua quần áo ở bên ngoài.

Thử hỏi nếu không có máy may, người ta sẽ phải khâu tay tới bao giờ đây? Tốn công sức tốn thời gian ghê gớm.

Trong bốn thứ kia, radio là món đồ giải trí nhất, lúc không có việc gì có thể nghe một chút âm nhạc.

Còn thứ cuối cùng, xe đạp càng là món đồ chơi thời thượng mà người trẻ tuổi hiện nay ưa chuộng nhất.

Nếu trong nhà một bạn nam nào đó có một chiếc xe đạp, khả năng coi mắt thành công sẽ tăng thêm vài phần.

Nhìn mấy thứ trước mắt này…… phỏng chừng nếu là một cô gái nào khác, chắc chắn người ta sẽ muốn chết vì hạnh phúc mất.

Nhưng Khương Song Linh lại cảm giác được một chút da đầu tê dại, dù loại tê dại này cũng thật tinh tế.

Bởi vì sao? Vì cô không biết dùng radio, không biết dẫm máy may, càng không hề biết đi xe đạp.

Có thể nói ba thứ kia được đặt ở nhà cô mà cô chẳng hề quen chúng nó, chỉ có mỗi chiếc đồng hồ này còn có tác dụng thôi.

Thế nhưng sau khi học được cách sử dụng radio, cô cũng có thể nghe chút âm thanh giải sầu, khi học được cách sử dụng máy may…

Trên thực tế, Khương Song Linh đã từng cũng xem qua không ít những mẫu thiết kế trang phục, tuy chưa thấy heo chạy nhưng cô đã ăn thịt heo rồi, có lẽ dựa vào chiếc máy may này, cô có thể làm ra vài bộ quần áo.

Chiếc xe đạp thì sao…… Cảm giác thăng bằng của cô khi ở trên xe đạp quá kém, luôn sợ một giây sau mình sẽ ngã xuống.
— QUẢNG CÁO —